Tiếng hét giận dữ của thím Mary vang lên từ tầng hầm.
Sau đó,
Thím giận đùng đùng đi lên con dốc,
Rồi thím nhìn thấy Dis trong quần áo của cha xứ.
"Thưa cha, ông Mosan ở tầng hầm không biết đã bị kẻ đáng chết nào..."
"Ta đã làm lễ cho ông ấy."
"Ồ, hóa ra là vậy, ngợi khen cho sự nhân từ của cha, cầu mong ông Mosan yên nghỉ."
Thím Mary lập tức cầu nguyện.
Ngay sau đó,
Thím ấy quay người trở lại phòng làm việc, lặng lẽ “dặm lại lớp trang điểm” cho ông Mosan.
Trước đây cũng từng xảy ra chuyện như vậy, thi thể được thu về nhà đã bị làm “lộn xộn” cả lên, bố chồng thím đã nhiều lần làm các nghi lễ cho xác chết, khiến lớp trang điểm bị hỏng.
Nhưng,
Nếu đã là bố chồng gây ra,
Thím Mary không dám nổi giận với ông, không dám chút nào.
Đêm qua, Karen, trước khi rời khỏi đây, đã đặt xác của ông Mosan trở lại cáng, lau sạch máu của mình trên sàn và chỉnh lại quần áo của ông Mosan, nhưng lớp trang điểm trên khuôn mặt của ông ấy ... Karen thực sự không thể khôi phục lại như cũ được;
Vì vậy, anh chỉ có thể tắm rửa lại rồi quay về phòng ngủ.
Khi thức dậy,
Cậu em họ Lunt ngủ cùng phòng với anh đã không còn trong phòng nữa.
Karen ngồi dậy khỏi giường, vươn tay vỗ trán.
Thân thể này thực sự rất đẹp, cho dù nhìn theo góc độ của một người đàn ông, nó cũng rất đẹp;
Nhưng chỉ có một vấn đề là nó quá yếu.
Karen ở kiếp trước tuy thường xuyên thức khuya và hút thuốc, nhưng vẫn kiên trì chạy bộ và tập gym, tố chất cơ thể vẫn coi như ổn.
"Xem ra phải đưa rèn luyện cơ thể vào lịch trình hằng ngày rồi."
Karen tắm rửa sạch sẽ, rồi đi xuống tầng hai, thấy trên bàn có sữa bò và bánh mì.
Sau khi rót một ly sữa bò, anh lấy bánh mì nhúng vào đó, ăn gộp hai lát rồi lại uống một hơi cạn sữa trộn vụn bánh mì, sau đó Karen chỉnh lại cổ và tay áo rồi đi xuống tầng một.
Máy quay đĩa ở tầng một đang phát bản piano "Người xưa đã đi xa", được coi là một trong những bài hát được sử dụng thường xuyên nhất tại các địa điểm tổ chức tang lễ ở thành phố La Giai và một vài thành phố lân cận.
Karen đứng yên bên cạnh máy quay đĩa, tầng một đã được bố trí, trông có vẻ uy nghiêm và trang trọng;
Ron và Paul đang đặt quan tài lên trên bục nhỏ, Minna và Chris đang bận rộn thắp nến.
Em họ Lunt cầm cây lau nhà trên tay, đang lau sạch những dấu chân có thể có trên sàn.
Thím Mary ngồi trong góc uống nước, có vẻ hơi mệt mỏi, Karen cũng biết rõ tại sao thím ấy lại mệt mỏi như vậy, công việc vốn đã làm xong tối hôm qua lại biến thành thành công việc gấp rút buổi sáng nay, thím ấy chắc hẳn rất mệt mỏi.
Cô Winnie cầm một quyển sổ và đang kiểm tra đồ cần dùng.
Tất cả đồ đạc trong phòng tầng một, ngoại trừ "hoa tươi", còn lại đều là đồ của diễn viên cũ.
Mặc dù chúng đều là đồ dùng đi dùng lại nhưng nếu để mất đi thì việc thay thế chúng cũng sẽ tốn một khoản tiền không nhỏ.
Ông nội đứng bên bục cao nhỏ, giám sát Ron và Paul bố trí quan tài ổn thỏa.
Karen đã xuống được một lúc rồi, nhưng ông nội cũng không đặc biệt chuyển ánh mắt của ông qua phía Karen.
Các thành viên trong gia đình đều đang làm việc, chỉ có mỗi Karen dậy muộn nhưng cũng không có ai gọi, đây coi như là một sự ưu đãi dành cho "Karen".
"Mời ngài, ngài vất vả rồi, để ngài phải qua đây sớm thế này thật là ngại quá."
"Không sao, không sao, việc tôi nên làm thôi, haha."
Chú Mason tiếp đón một người đàn ông trung niên đầu hói, ăn mặc rẻ tiền nhưng trông rất ra vẻ;
Karen lục lại trí nhớ của mình và biết được rằng ông ta tên là "Malmo", là phó giám đốc của một văn phòng nào đó thuộc chính phủ.
Trong "trí nhớ", thím Mary rất coi thường người này, thím ấy cảm thấy ông ta quá tham lam, bề ngoài cũng khó coi, còn thích bắt chẹt thân phận người khác, ngay trong văn phòng nơi ông ta làm việc, ngoại trừ giám đốc, tất cả những người khác đều là "phó Giám đốc";
Những người khác trong văn phòng đều đi vào bằng cửa sau, chỉ có ông ta phải chạy việc vặt, vì vậy thực ra ông ta cũng chỉ là một nhân viên.
Ông Malmo đã chú ý đến Karen, ông ta đưa tay chạm vào đầu anh.
Karen lùi lại một bước tránh đi.
"Haha, lần trước ra đến thì hay tin cháu đã bị bệnh, hiện giờ xem ra sức khỏe đã hồi phục lại rồi nhỉ?"
“Vâng, cảm ơn ông đã quan tâm.” Karen đáp lại.
"Ừ, tốt."
Malmo không chậm trễ nữa, ông ta bước lên bậc thềm, cầm chiếc máy ảnh "Wolfertz" kiểu cũ tùy thân lên, chụp ảnh Jeff trong quan tài, rồi lùi xuống bậc.
Ông nội mặc áo cha xứ đứng trước quan tài, cúi đầu cầu nguyện.
"Tách!"
Malmo lại chụp thêm một tấm nữa.
Cuối cùng, Malmo lui đến lối vào phòng khách và chọn một nơi có ánh sáng tốt hơn, hướng ống kính máy ảnh vào phòng khách và nâng nó lên.
Karen nhìn thấy thím Mary đang ngồi trên ghế cũng đã đứng dậy, mọi người, bao gồm cả các em họ, đều bày ra dáng vẻ cúi đầu tiếc thương.
"Sẵn sàng, ai nào vị trí người nấy đi ..."
Karen cũng đứng thẳng người và cúi đầu xuống.
"Tách!"
"Được rồi."
Malmo đặt máy ảnh xuống.
Chú Mason đưa cho Malmo một cuốn sổ đen, Malmo gật đầu nhận lấy nó.
Trong đó là tiền boa.
Đơn phúc lợi chính là như vậy, chỉ riêng nhìn vào hạn ngạch tài trợ của chính quyền thành phố và hạn ngạch của các tổ chức từ thiện khác thật sự là không thấp, nhưng chắc chắn lúc phân xuống phải chia cho tầng tầng.
Tất nhiên, "tiền boa" hôm nay sẽ nhiều hơn bình thường, vì hôm nay ông Malmo dậy sớm.
Ba bức ảnh cần dùng để làm hồ sơ và nộp báo cáo đã được chụp xong, ông Malmo cũng không chậm trễ nán lại cầm chiếc máy ảnh và cuốn sổ rời đi ngay lập tức, chú Mason tiễn ông ra tận ngoài cửa.
Ngay cả khi muốn lịch sự đưa người ta trở lại văn phòng cũng không thể làm được, trừ khi ông Malmo sẵn sàng cho đưa đón bằng xe tang, nhà Inmerais vẫn chưa thật sự có xe riêng.
Sau đó, Paul và Ron đã hợp lực đưa thi thể của Jeff ra khỏi quan tài, đặt nó lên xe cáng và đẩy nó trở lại tầng hầm.
Ngay sau đó, cả hai đẩy "ông Mosan" ra và khiêng vào quan tài.
Thím Mary bước tới và bắt đầu điều chỉnh tư thế để ông Mossan càng tỏ ra "thoải mái" và "an yên" nhất có thể.
Phần còn lại của đồ trang trí và đồ đạc không có gì thay đổi, y như cũ.
Đây là "chạy sô";
Mặc dù các con của ông Mosan khá keo kiệt ở những phương diện khác, nhưng vì một số người thân của họ sống ở các thành phố khác, cho nên họ đã bao "cả ngày" thay vì "nửa ngày" để làm lễ tang cho ông Mosan.
Tất nhiên, nếu điều kiện cho phép, đừng nói đến việc bao nửa ngày, họ thậm chí sẵn sàng “bao trọn thời gian”.
Do đó, hôm nay "Jeff" thực sự đã đụng phải xe của ông Mosan.
Jeff vốn đã hoàn tất quy trình, chắc chắn phải nhường chỗ và quay trở lại tầng hầm để tiếp tục nằm.
Ông Mosan đã "nằm xuống" tại chỗ của mình.
Paul và Ron phân ra cắm những tấm biển trước cửa phòng khách và cửa sân bên đường để thông báo hôm nay đây là lễ tang ông Mosan.
Vì dù sao cũng không có việc gì làm ở tầng một, nên Karen chỉ dứt khoát đi ra bồn hoa trong vườn và hái rất nhiều lá hoắc hương.
Sau đó anh đi lên tầng hai và vào phòng bếp.
Bữa trưa hôm nay do anh chuẩn bị.
Nhiều khi các cơ sở tổ chức tang lễ sẽ cung cấp phần ăn đơn giản cho người thân, bạn bè đến dự tang lễ, điều này chỉ có thể xảy ra khi người nhà có nhu cầu và trả tiền cho dịch vụ này.
Vì vậy, gia đình Inmerais cũng sẽ dùng bữa với họ như một bữa ăn công việc.
Nhưng hôm nay, các con của ông Mosan không đặt bữa ăn đơn giản, thậm chí món đồ uống rẻ nhất là nước chanh... cũng không gọi. Do vậy, gia đình Inmerais phải tự chuẩn bị bữa trưa.
Karen không cảm thấy khó chịu lắm khi vào bếp, kiếp trước anh thường tự nấu ăn, cũng rất hưởng thụ quá trình nấu nướng, trình độ tuy không bằng đầu bếp nhưng chắc cũng coi là xuất sắc ở mức độ nội trợ trong nhà.
Trước tiên là rửa sạch lá cây hoắc hương, Karen cho một vài miếng vào cốc, rồi trần nước nóng.
Sau đó, anh bắt đầu lựa chọn nguyên liệu, thực sự thì thực phẩm dự trữ ở nhà cũng khá phong phú, nhưng anh không định làm một bữa ăn thịnh soạn.
Trong bếp có một cái tủ lạnh, trông còn rất mới, chắc mua chưa được bao lâu, nhưng trong mắt Karen, nó thực sự rất "cũ".
Khi anh đang chuẩn bị sơ chế nguyên liệu thì có một vài tiếng ồn ào truyền lên từ tầng một. Chắc là người thân, bạn bè tham gia tang lễ của ông Mosan đã lục tục đến.
Minna và Chris lên tầng hai, hai cô gái nhỏ hiếu kỳ đứng ngoài bếp nhìn Karen đang nhào bột.
Vốn dĩ lúc nhà có việc, hai người phải chịu trách nhiệm phục vụ trà nước ở tầng một. Nhưng hôm nay không cần.
“Anh ơi, anh học nấu ăn khi nào vậy ạ?” Minna hỏi.
“Đúng rồi, đúng rồi, cây gậy đó có tác dụng gì thế ?” Chris thò đầu hỏi.
"Mấy đứa chờ ăn đi."
Karen mỉm cười, que cán bột trên tay anh được lấy ra từ chiếc bàn nhỏ trong phòng ngủ, thật ra dưới tầng hầm còn có những cây que dài tròn cầm tiện hơn, nhưng Karen không dám dùng, có rửa sạch cũng không dám dùng.
Đổ dầu vào, tăng lửa, Karen cho những chiếc nem đã cuốn vào chảo dầu chiên, sau đó vớt ra để ráo dầu.
Bên trong nhân nem là rau hẹ trộn với một ít thịt thái hạt lựu nhỏ.
Sau đó, Karen bắt đầu chiên cà tím, nhưng ở giữa mỗi lát cà tím, Karen cho thêm một lá hoắc hương, như vậy sẽ giúp nó giòn hơn và đỡ ngấy hơn.
Vì nhà có nhiều người nên Ron và Paul cũng sẽ dùng bữa trưa ở đây, vì vậy nem và cà tím Karen đều chiên hai đĩa lớn.
Tiếp theo, Karen bắt đầu xào nấu nguyên liệu, anh cảm thấy sau này phải bỏ thời gian ra để đi chợ, trong nhà có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn nhưng lại hơi thiếu gia vị hoa hồi.
Đổ phần thịt gà đã ướp trước đó vào nồi, đậy vung lên, đun nhỏ lửa.
Đúng vậy, Karen sẽ làm thêm món "Gà kho vàng".
Bưng tách trà lên, đổ trà hoắc hương đã ấm vào miệng,
Phù,
Karen rất thích cảm giác này.
Ở kiếp trước, quê hương của anh có một cách ăn uống đơn giản rất phổ biến, gọi là "cơm trà", dùng trà hoắc hương với một ít cải chua hoặc cải muối ớt gì đó, tuy đơn giản mà lại gây nghiện, nhưng không tốt cho dạ dày.
Ồ, phải rồi, anh phải làm một ít dưa chua. Mặc dù có "hũ" trong tầng hầm, nhưng Karen vẫn quyết định đi chợ để mua hũ mới.
Sau khi gà đã gần chín, Karen đổ những miếng khoai tây, nấm hương, ớt xanh,… đã cắt sẵn vào đó và bắt đầu đun lửa lớn cuối cùng để lấy nước sốt.
Trong một chiếc nồi khác, Karen dùng trứng và cà chua để làm món canh cà chua trứng đơn giản.
Khi canh chín, gà kho vàng cũng có thể múc ra khỏi nồi.
"Mina, Chris, đến dọn món đi."
"Dạ thưa anh."
"Ưm, thơm quá đi!"
Mina và Chris bước vào bưng những đĩa đồ ăn ra.
Sau khi dọn xong ra bàn, Chris đi xuống thông báo với gia đình rằng bữa trưa đã sẵn sàng, sau đó cô nóng vội chạy lên, đưa tay lấy một chiếc nem và cho vào miệng.
Không phải không tuân thủ nội quy bàn ăn, mà là khi nhà có việc, rảnh lúc nào thì lên ăn lúc đấy, không phải đợi mọi người ngồi đủ, ăn xong sớm càng tốt, còn có thể đi thay ca chào khách.
“Nó ngon lắm anh.” Chris vừa nhai vừa gật đầu.
“Chris, dùng nĩa đi,” Minna nhắc nhở.
“Không sao, cứ dùng tay đi.” Karen cũng trực tiếp dùng tay lấy nem, rồi nhúng vào trong bát giấm hoa quả;
Hương vị của giấm hoa quả trong nhà không thể tách rời với giấm trắng, Karen không hài lòng lắm, anh vẫn quen với giấm thơm Trấn Giang hơn.
Minna múc cho Karen một bát canh, theo thói quen trước đây, Karen cũng thích thêm giấm vào món canh trứng cà chua, nhưng anh vẫn không chịu được mùi vị của giấm hoa quả.
Hớp một ngụm canh vào họng,
Karen hít sâu một hơi.
Nhất thời cảm động đến mức muốn khóc.
Không phải thèm khát gì, chỉ là sau khi trải qua một biến cố lớn như vậy, món ăn ở "quê hương" có thể mang lại cho người ta một cảm giác an ủi về mặt tinh thần.
Có thêm "súp gà", cũng không thực tế bằng canh có thể cho vào họng.
Minna và Chris ăn rất ngon miệng, hai đứa chấm nem và cà tím vào nước sốt của gà kho vàng, nhưng Karen từ chối hành động cho gà kho vàng vào đĩa anh của Minna.
Anh không nấu cơm, gà kho vàng mà không có cơm thì không có hồn.
“Anh ơi, sau này anh dạy em nấu ăn với được không?” Minna nói.
“Cả em, cả em nữa.” Chris cũng háo hức nói.
"Ừ, được."
Lúc này thím Mary cũng đã đi lên, nhìn thấy đồ ăn trên bàn, thím vô cùng kinh ngạc nói: "Karen, cháu làm à?"
"Dạ thưa thím, thím thử đi ạ."
"Ừ."
Thím Mary lấy một chiếc nem bằng nĩa và cắn một miếng:
"Chà, rất ngon, cháu học nấu ăn khi nào vậy?"
"Đọc trong sách ạ."
"Thật vậy sao, giỏi quá. Sau này, nhà mình có thể bổ sung thêm một dịch vụ nữa, bữa ăn đơn giản do đầu bếp của chúng ta tận tâm chuẩn bị".
"Vâng." Karen lịch sự đáp lại. Hôm nay chỉ là một bài kiểm tra nhỏ. Anh còn biết nấu rất nhiều món. Ở kiếp trước, anh đã đạt được tự do tài chính nho nhỏ, thường xuyên đi du lịch khắp đất nước. Không phải để quay phim chụp ảnh, mà là để tìm kiếm các món ngon địa phương; đặc biệt yêu thích và giỏi ẩm thực Tứ Xuyên.
Thím Mary ngồi xuống, tiếp tục cho đồ ăn vào miệng, lúc ăn cũng không quên châm biếm:
"Người đến chia buồn không nhiều lắm. Tiền lễ lại càng ít. Có cả người chỉ tặng một bó hoa, chậc chậc, nhìn là biết tiện tay hái ở sân nhà bà Mark bên cạnh rồi."
Trình độ phát triển của lực lượng sản xuất mới là nguyên nhân cơ bản dẫn đến sự xuất hiện của hủ tục, dù gì thì đám cưới và đám tang đều cần đến sự giúp đỡ của người thân, bạn bè nên việc xuất hiện tiền lễ cũng là hợp lý.
Tuy nhiên, theo trí nhớ của "Karen", đám cưới ở đây có thể tặng quà mà không cần tặng tiền, nhưng có lúc đôi tân hôn sẽ lên danh sách những món quà muốn được tặng cho người thân và bạn bè, thực tế thì cũng không khác mấy.
Hơn nữa, mọi người vẫn muốn được nhận tiền mặt hơn quà tặng.
“Vậy có thể thu hồi vốn ban đầu không ạ?” Karen hỏi thím Mary.
"Vậy nên họ đã bao cả buổi chiều, buổi chiều họ hàng ở thành phố khác sẽ đến. Chắc sẽ có tặng tiền lễ hậu hĩnh chứ nhỉ?" Thím Mary nhấp một ngụm canh rồi tiếp tục, "Nhưng cũng không quan trọng.Thu nhập ít chút thì chúng ta cũng có thể nhàn rỗi hơn. "
Mọi người liên tiếp lên dùng bữa trưa, tất cả đều tỏ ra khen ngợi tài nấu nướng của Karen.
Về thứ tự các món thì nem là món được yêu thích nhất, Ron và Paul còn cố tình lên buổi chiều để quét sạch phần nem đã nguội còn lại;
Karen đã đứng cạnh khi ông nội lên dùng bữa trưa.
"Ngon lắm."
"Cháu còn biết làm những món khác," Karen nói, "nhưng cần bổ sung thêm một số gia vị nữa."
"Qua xin tiền cô cháu ấy."
"Dạ thưa ông."
"Nếu sau này cháu nấu ăn, tiền tiêu vặt tăng lên một chút. Tất nhiên, cháu không phải ngày nào cũng nấu", Dis nói.
"Cháu thích nấu ăn."
Mà, cũng cần được tăng tiền tiêu vặt.
Trong lúc hai ông cháu nói chuyện, Pall vẫn luôn nằm bò trên chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh, nhìn vào bàn đồ ăn, con mèo chìm trong suy nghĩ.
"Meo ..." (Một dị ma tự tạo ra ngôn ngữ của riêng mình?)
"Meo ..." (Dị ma này còn biết nấu ăn?)
"Meo ... meo ..." (Mình bị điên, hay dị ma bị điên rồi?)
Gần ba giờ chiều, đoàn khách chia buồn cuối cùng từ thành phố khác đã kịp đến.
Đó là bốn cụ già, mặc vest, đeo trên ngực ... là huân chương công trạng.
Karen nhận thấy bốn người họ đưa phong bì đựng tiền lễ, rõ ràng là dày hơn khá nhiều.
Bốn cụ già vây quanh bên cạnh ông Mosan để bày tỏ lòng thương tiếc, một trong số họ là ông Dingle còn hỏi thím Mary về sắp xếp sau tang lễ, thím Mary lịch sự trả lời rằng mọi việc đều đã được an bài xong xuôi.
Sau lưng có thể mỉa mai sự keo kiệt của con cái nhà người ta, nhưng không cần phải tỏ thái độ ngoài mặt.
Các con của ông Mosan vội vã bước tới, dìu mấy người già, vừa trò chuyện vừa rời đi.
Karen đang đứng lấy xô hứng nước ở cửa phòng khách nghe được các con của ông Mosan giải thích rằng do thời tiết nên việc chôn cất ở nghĩa trang không được tổ chức và sắp xếp nữa, bảo di ngôn của ông Mosan chính là hy vọng rằng mọi thứ sẽ được làm đơn giản mà không làm phiền mọi người.
Tuy nhiên, ông Dingle rõ ràng là nhìn ra gì đó, nhưng cũng không hỏi kỹ thêm, khi ông ấy bước ra khỏi sân cùng với mấy cụ già khác, Karen nhìn thấy ông ấy hướng về phía phòng khách thở dài và lau khóe mắt. .
Lễ tang đã kết thúc.
Dưới sự tổ chức và giám sát của cô Winnie, mọi người bắt đầu dọn dẹp phòng khách.
Lúc này, người hàng xóm của Paul đã đến tìm Karen và nói rằng mẹ hắn hồi chiều đã đến phòng khám kiểm tra vì lý do sức khỏe.
Paul vừa mới được tăng lương hỏi hàng xóm tình hình của mẹ, dù gì thì hắn cũng vừa mới được tăng lương, nếu không phải vấn đề gì lớn, thì hắn không tiện rời đi ngay bây giờ.
Dù sao thì công việc của ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc. Mặc dù không cần vận chuyển quan tài đến nghĩa trang để chôn cất nhưng hai thi thể phải được vận chuyển đến lò hỏa táng Hughes ở ngoại ô để hỏa táng.
“Cậu đến phòng khám thăm mẹ cậu đi, hỏi thăm bà ấy thay cho tôi nhé.” Thím Mary mở miệng nói.
"Cảm ơn phu nhân rất nhiều, cảm ơn phu nhân rất nhiều."
Paul nói lời cảm ơn xong liền lập tức quay người chạy về phía phòng khám với người hàng xóm của mình.
Sau khi chú Mason đợi Paul đi khỏi, lộ ra sắc mặt khó coi, đưa tay xoa mông của mình than thở:
"Chỗ này của anh vẫn còn đau đấy."
Thím Mary liếc qua một cái và hét lên với chồng mình: "Anh muốn lén lười biếng chứ gì!"
Bình thường, chú Mason không đụng chạm vào xác chết nhiều, cũng không thích làm việc chân tay, lén lười biếng là chuyện bình thường.
Nhưng hiện tại Karen cho rằng chú Mason thật sự khó chịu, chắc hẳn hôm qua chú ấy đã bị thương, chú bảo là bị ngã, nhưng Karen cho rằng chú Mason đã bị đánh.
“Chú ơi, để cháu đi cùng chú nhé.” Karen nói.
Không phải là Karen siêng năng, mà là anh biết rõ rằng có một số điều không cần che giấu, chỉ ngầm hiểu với nhau là được;
Mà điều quan trọng để có thể đảm bảo an toàn cho anh lúc này chính là anh phải hòa nhập vào gia đình này.
"Nhà" là điểm yếu của ông nội;
Ở một mức độ nhất định, Karen cũng đang nắm được điểm yếu này, với tiền đề là bảo vệ tính mạng của mình, Karen không cho rằng anh nham hiểm và dối trá.
Thím Mary không muốn để Karen đi làm việc, tình huống trong phòng làm việc ngày hôm đó khiến thím rất lo lắng về tình trạng thể chất gần đây của cháu mình, nhưng quả thật hiện giờ rất thiếu nhân lực nam.
Và theo tục lệ, phụ nữ và trẻ em chưa thành niên không thích hợp đến lò hỏa táng, tiêu chuẩn của người dân cho tuổi trưởng thành ở đây là mười lăm tuổi.
Chú Mason vui mừng khôn xiết, vỗ vai Karen trìu mến: “Karen của chúng ta đã lớn thật rồi, Ron, chúng ta đưa ‘vị khách’ lên trước nào”.
Karen và Ron cùng đẩy Jeff, ‘người’ đã cô đơn dưới tầng hầm một mình một ngày ra, sau đó cùng nhau đưa chiếc xe tang đã được cải trang thành mác hiệu "Guokr";
Sau đó, lại đến ông Mosan được đẩy ra và đưa lên xe tang.
Lúc chuyển lên, Ron sợ Karen không đủ sức nên đã tự mình giữ hai vai của “vị khách”, Karen chỉ cần nhấc hai chân lên là được.
Sau khi các "vị khách" đã lên xe, chú Mason vẫy tay chào thím, xong ngồi vào buồng lái và khởi động xe.
Xe đi thẳng về hướng Tây, rẽ vào một khúc cua, rồi lại tiếp tục đi về hướng Tây, vào khu biệt thự liền kề phố Mink.
Lúc này, Karen phát hiện ra chú Mason đã cố tình đi chậm lại.
Karen quay lại nhìn căn biệt thự liền kề đối diện.
Trên bệ cửa sổ tầng hai.
Anh nhìn thấy một người phụ nữ ngồi bên bàn cà phê sau tấm rèm cửa sổ, trên bàn cà phê là một cuốn sách và một cốc nước.
Người phụ nữ hơi ngả người về phía sau, nửa thân trên khuất sau tấm rèm chưa mở hết, nhưng đôi chân thon dài và ngón chân khẽ khều khều đong đưa đôi giày cao gót màu đỏ thể hiện một thứ tình cảm và sự cám dỗ kỳ lạ.
Nhưng sau khi Karen nhìn thấy chiếc giày cao gót đó,
Đột nhiên anh cảm thấy hơi chóng mặt, tâm trạng cũng bị đè dưới một tầng sương mù mờ mịt.
Vì cảnh tượng không tốt do giấc mơ đó để lại, trong một khoảng thời gian rất dài sau này, chắc anh sẽ không thích giày cao gót lắm, đặc biệt là những đôi ... màu đỏ.
Quay lại nhìn vị trí ghế lái trước mặt, chú Mason cũng đang nhìn về hướng căn biệt thự liền kề đó, trong ánh mắt của chú ấy là một sự khó thể giải thích được.
Nhưng trong trí nhớ của "Karen", mặc dù chú Mason không tập trung làm việc, bình thường cũng thích lười biếng, không thích lao động chân tay, nhưng tác phong sống không có vấn đề gì, quan hệ với thím Mary cũng cực kỳ tốt.
Vì vậy, Karen không nghĩ rằng chú Mason ngoại tình ở đây, hơn nữa đối tượng ngoại tình còn chọn cách gần nhà như vậy, điều này là quá ngu ngốc.
Lúc này, Karen thử hỏi thăm dò:
"Mối tình đầu ạ?"
"Ừm ... vớ vẩn, không có chuyện đó đâu!"
Mason ngay lập tức đạp ga,
Cuối cùng anh liếc qua người phụ nữ mặc tạp dề đang tưới hoa trong vườn.
Sau khi lái xe ra khỏi phố Mink, chú Mason không nhịn được quay đầu lại và nhìn Karen một cái, dáng vẻ có hơi quẫn bách.
"Thực sự là không có gì."
"Cháu tin chú."
"Thực ra, chú cũng mới biết cô ấy và chồng chuyển đến đây không lâu. Chú đã gặp cô ấy ở phía bên kia sân, bọn chú cũng đã cười với nhau nhưng không nói gì cả. Karen, cháu biết đấy, chú là một rất coi trọng gia đình. "
Nói đến đây,
Chú Mason thở dài và nói tiếp:
"Chú đã làm xáo trộn ngôi nhà mà chú từng có, vì chú đã làm cho nhà trở nên tồi tệ như vậy rồi, làm sao chú có thể làm điều gì có lỗi với thím của cháu nữa chứ?"
Nhưng mà hôm trước nhà cô ấy gặp phiền phức, cô ấy nhờ chú giúp, chú đã giải quyết giúp họ một chút, sau đó không liên quan gì nữa, vợ chồng cô ấy đang tìm nhà mới và chuẩn bị chuyển đi rồi."
Chú Mason dịch hông trong vô thức, đồng thời quét mắt qua hai "vị khách" đang nằm trong thùng xe.
Karen chú ý đến chi tiết này,
Vậy nên,
Chuyện chú Mason bị ông nội đánh có liên quan gì đến ... Jeff nằm đằng sau kia?
Đó chỉ có thể là Jeff, vì ông Mosan nhận được đón từ viện dưỡng lão, còn Jeff chết cóng trên đường với hóa đơn phúc lợi.
Lại liên tưởng với những giấc mơ mà anh đã có trước mặt Jeff và sau khi ông nội xuống tầng hầm, thím Mary ngay lập tức gọi điện và gọi chú Mason về nhà ...
Karen xoa lông mày.
Jeff,
Hắn ta có thực sự bị chết cóng không?
"Karen à..."
"Chú đừng lo lắng, cháu sẽ không nói với thím đâu."
Karen biết rằng chú của mình muốn có sự đảm bảo này, trước tiên anh cố ý không nói để chờ nghe thêm nhiều chuyện hơn.
"Phù ... haha."
...
Trên tầng hai, trong phòng ngủ.
Nâng một chân lên, đế giày cao gót khều tấm rèm và kéo rèm lại.
Sau đó, đôi chân mang giày cao gót đỏ này đi về phía cửa.
Khi "cô" chuẩn bị mở cửa,
"Âm thanh bông tuyết" phát ra trên đài radio bên cạnh;
"Khụ khụ khụ..."
Một trận ho phát ra từ bên trong.
"Cô….định đi đâu!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT