Nhận thức về sự "đáng sợ" thường không đến từ các vật thật, mà là từ "bản thân tự tưởng tượng ra".
Khi sửa sang tầng hầm của nhà Inmerais, chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến mức thiết kế nó theo không khí “u ám” và “tù túng”, nhưng bằng cách nào đó vào ban đêm, kể cả khi tường của bạn được sơn toàn màu hồng Barbie, chỉ cần bạn biết rằng bên trong phòng hiện đang có hai xác chết, bạn cũng sẽ không cảm thấy "ấm áp" hay "dễ thương" được.
Tiếng khóc vẫn tiếp tục.
Nó truyền ra từ phòng làm việc của thím Mary.
Karen bước đến cửa phòng làm việc, cửa không khóa ... bởi vì cũng không ai nghĩ đến việc cần phải khóa nó.
Karen dừng lại, không vội xoay nắm cửa, mà quay đầu lại nhìn sau lưng trước.
Hành lang phía sau không đến mức tối om vì có đèn, nhưng đoạn đường vòng từ tầng hầm lên lầu một vẫn u ám khiến người ta không thể nhìn rõ.
Anh nhắm mắt lại, hít thở sâu, Karen hy vọng có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt của sữa nóng,
Tiếc là mũi anh không phải là mũi chó.
Nghĩ đến chó, Karen cúi đầu, liếc nhìn dưới chân.
Chú chó lông vàng tỏ ra rất nhiệt tình vì được anh cho vào nhà lúc trước lại không xuống tầng hầm cùng anh.
Nó thực sự là một thứ chó không đáng được yêu thương.
Anh vươn tay, nắm tay vào nắm vặn cửa.
Ngay lập tức, như “kênh” bị chuyển đột ngột, một cảm giác hốt hoảng ập đến, không mạnh nhưng có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại.
Ngay sau đó, "Tiếng khóc" trong phòng làm việc bỗng im bặt.
Karen quay đầu lại lần nữa, bóng đèn ở lối đi trên đầu anh vẫn duy trì độ sáng bình thường.
"Cạch..."
Anh xoay tay cầm, mở cửa.
Karen ưa tay ra một lần nữa, chạm vào nút công tắc bên cạnh cửa nhanh nhất có thể và nhấn xuống ngay lập tức.
"Tách......"
Đèn trong phòng làm việc bật sáng.
Đèn được thắp lên, ánh sáng tỏa ra, có thể mang lại tâm lý vô cùng thoải mái cho con người.
Trên hai chiếc xe cáng trong phòng làm việc là hai cái xác của Jeff và ông Mosan.
Jeff được bôi son phấn lên mặt, trông "nổi bần bật".
Có thể nhìn ra có hơi nặng nề, tóc cũng được chải rẽ ngôi rồi bôi keo vuốt tóc, trông... đầy sức sống, có khi Jeff lúc còn sống cũng không dồi dào sức sống như vậy.
Ông Mosan thì rõ là "bình thường" hơn rất nhiều, không có lớp trang điểm dày đậm, mà được chú trọng các chi tiết và sự tự nhiên hơn, trông ông thật sự như đang ngủ say.
Khi thím Mary đang làm việc, thím ấy hoàn toàn "phân biệt rạch ròi bên nặng bên nhẹ"; sự khác biệt giữa có đơn phúc lợi và đơn bình thường được thể hiện ở đây.
Tất nhiên, nếu thím Mary biết các con của ông Mosan định hỏa táng ông trước thì chắc là ông Mosan thực sự sẽ “đẹp” hơn anh chàng Jeff bên cạnh rồi.
Karen đi ngang qua người Jeff, tiếng khóc trước đó mang theo cảm giác già nua, hiển nhiên không phải từ một thanh niên như "Jeff", chỉ có thể là ... ông Mosan.
Nhưng sau khi đứng trước ông Mosan,
Karen chỉ thấy ông Mosan lặng lẽ nằm đó, không có “hiện tượng dị đoan” nào khác.
Anh với tay ra, kéo một chiếc ghế đẩu tròn có bánh xe bên dưới ngồi xuống, với chân kê lên lan can bên dưới cáng.
Karen hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào ông Mosan.
Đồng thời, chốc chốc anh lại nhìn lướt qua cánh cửa hé mở của phòng làm việc, để ý đến hành lang... à, chủ yếu là chỗ dốc ở cuối hành lang.
Thời gian thoáng cái đã trôi qua mười lăm phút.
Trong mười lăm phút này, mọi thứ diễn ra bình lặng.
Là người hay ma,
Mau xuất hiện,
Cho tí phản ứng đi chứ?
Karen thở dài, chuẩn bị rời đi. Chiếc chăn bông ấm áp lúc đêm khuya vẫn hấp dẫn hơn.
Anh đứng dậy, khi đi ngang qua ông Mosan, Karen để ý thấy chiếc cúc áo trên cổ ông Mosan đã bị tuột ra, vì vậy anh cũng vô thức đưa tay ra cài giúp lại.
Nhưng,
Ngay khi các đầu ngón tay chạm vào da cổ của ông Mosan, Karen đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng.
Cảm giác như một làn khói choáng, cơ thể anh cũng loạng choạng theo.
Karen lập tức ổn định lại người và dựa lưng vào tường.
"Huhuhu..."
Âm thanh nghẹn ngào lại lần nữa truyền đến.
Karen lập tức ngẩng đầu lên.
Ngay trước mặt anh, ông Mosan vẫn nằm đó; nhưng trong góc chéo, dường như có một bóng hình khác đang cuộn mình trong góc ôm gối khóc.
Khi Karen nhìn thấy cảnh này, anh không hề sợ hãi hét lên, vì anh đã xây dựng đủ tâm lý từ trước rồi;
Hơn nữa đối với Karen, nhìn thấy một "bóng ma" tốt hơn nhiều so với "không có ma".
Trong trường hợp thứ hai, anh phải tự hỏi liệu có vấn đề gì với "bộ não" và "tinh thần" của mình hay không.
Vì vậy, Karen có xu hướng chấp nhận “Đây là một thế giới điên rồ” hơn là “Mình là một kẻ tâm thần”.
"Ông Mosan?"
Karen cất giọng hỏi bóng hình đang co quắp trong góc.
Nhưng cái bóng đó dường như không nghe thấy gì, không đáp lại mà vẫn thút thít trong góc.
Karen đứng dậy và đi về phía ông “Mosan”, nhưng “tầm nhìn” của anh lại tạo thành một tấm màn “cách ly” với “thực tại”. Khi anh đi về phía ông Mosan, khoảng cách giữa hai người không hề gần lại mà vẫn luôn duy trì một khoảng không thay đổi.
Khi khuôn mặt của Karen gần như chạm vào bức tường đối diện,
Ông "Mosan" vẫn co ro trong góc "xa".
Cảnh "gặp ma" đến lúc này vẫn chưa làm Karen sợ hãi, và "khoảng cách không đổi siêu nhiên" này lại càng khiến Karen nổi lên hứng thú khám phá hơn.
"Vậy là những gì mình nhìn thấy không phải là một sự tồn tại thực sự?"
Nói xong, Karen cắn môi dưới của mình.
"Mình nói linh tinh rồi."
Ngay sau đó,
Karen thử dang rộng hai tay và từ từ di chuyển vị trí của mình.
Giây phút tiếp theo,
Hình dáng co quắp của ông "Mosan" cũng bắt đầu chuyển động theo, không, đó là một bản dịch lại.
Cảm giác này,
Giống như một chiếc máy chiếu treo trên trán anh.
Liệu đây có phải là ... linh hồn?
Karen không rõ lắm về "chất liệu" của thứ này, dù sao thì anh cũng không thể đưa tay chạm vào khoảng cách ở đây.
Nhưng,
Karen đột nhiên có một ý tưởng.
Với sự xoay chuyển liên tục của Karen, ông “Mosan” đang thút thít và ông Mosan đang nằm trên cáng được đặt về cùng một hướng.
Sau khi điều chỉnh hướng xong,
Karen bắt đầu "tập trung",
Di chuyển qua lại cố gắng để dán ông “Mosan” và ông Mosan chung một chỗ.
Thực ra, bản thân Karen cũng không biết tại sao mình lại muốn làm điều này, nhưng dường như anh đã coi đó là điều hiển nhiên rằng “hồn ma” dĩ nhiên phải được đặt chung với xác, ít nhất cũng thử xem chứ?
Khi cả hai được chồng lên nhau,
Karen thấy rõ ràng ông “Mosan” đang co ro bỗng nhiên ngừng khóc, sau đó bối rối đứng lên, trong “cái nhìn chăm chú” của Karen, ông “Mosan” nằm đè lên người ông Mosan.
Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh chóng, cực kỳ lưu loát và trơn tru;
Và khi hai bên hoàn toàn hợp lại,
Karen chỉ cảm thấy như có một bàn tay, đột nhiên nắm lấy "bộ não" của mình, đúng vậy, chính là "bộ não", không phải trán, không phải sau đầu, cũng không phải da đầu, mà là ở sâu trong não bộ;
"Bẹp" một tiếng,
Trực tiếp bóp chặt,
Kéo mạnh ra ngoài!
"Ư……"
Karen phát ra tiếng hừ lạnh đau đớn, cả người khuỵu xuống, may mà vô thức dùng hai tay chống xuống gạch lát nền, nếu không là phải tỏ lòng thành kính với ông Hofen giữa ban ngày rồi.
Nhưng cho dù là vậy,
Karen cũng nhìn thấy rõ những giọt máu nhỏ trên nền gạch trắng xanh trước mặt.
Lỗ mũi ... lại chảy máu rồi.
Với một tay bịt chặt mũi, Karen bắt đầu cố gắng đứng dậy lần nữa.
Trong lúc anh đứng dậy,
Ông Mosan, người đã được trang điểm và đang nằm trên cáng, cũng từ từ ngồi dậy.
Động tác của cả hai gần như đồng bộ, đồng bộ một cách âm thầm.
"Hic……"
Karen khẽ rên rỉ.
Dù biết rằng tất cả những hành vi “tìm đường chết” này đều bắt nguồn từ sự chủ động của bản thân, nhưng khi nhìn thấy một xác chết đang ngồi thẳng trước mặt mình, anh vẫn không tránh khỏi chấn động trong đầu.
Trong chấn động mang một chút hoảng loạn, một chút nghi hoặc, một chút bối rối, và ... phấn khích tuyệt đối.
Ông Mosan dần thay đổi tư thế, từ ngồi trên cáng sang quỳ trên cáng, mắt ông mở, nhưng không có màu sắc, chỉ là một màu xám trắng rất đơn điệu.
"Làm ơn ... van xin người ... đừng thiêu tôi ... đừng thiêu tôi ... hỏa táng xác thịt... không được tha thứ... hỏa thiêu xác thịt... không được tha thứ ..."
Karen nuốt nước bọt.
Nhìn ông Mosan đang "quỳ bái" và "cầu xin" với bản thân mình theo nghi lễ tôn giáo.
Thím Mary nói rằng giáo lý mà ông Mosan tín ngưỡng không cho phép các tín đồ hỏa táng thi thể của họ, và đối với một tín đồ ngoan đạo, việc thể hiện đức tin và lòng trung thành của họ không gì ngoài hai điều ... "sự sống" và "cái chết."
Sinh mệnh là “sự sống” khi vào đạo, và cái chết là sự kết thúc của bản thân, đồng thời là kế thừa “sự sống” theo nghĩa đạo.
"Tiếng khóc" mà anh nghe trước đó là một lời oán trách bi ai từ ông Mosan.
Không có cách nào để tiến hành giao tiếp cùng, chỉ còn lại một loại "bản năng"?
Hoặc là, chỉ trình bày lại theo thói quen khi còn sống, hay chính là ... chấp niệm.
Nhưng làm thế nào mà tất cả những điều này lại xảy ra?
Thím Mary, chú Mason, và Minna chưa từng đề cập đến việc xác chết sẽ sinh ra "dị biến", tức là thế giới này trong mắt người bình thường hẳn là bình thường.
Nhưng lần thứ nhất là "Jeff", lần thứ hai là ông Mosan,
Hai lần liên tiếp gặp phải kiểu dị biến bắt nguồn từ xác chết như này,
Karen không phải không nghi ngờ ... Không, anh gần như chắc chắn rằng tất cả những điều này đều có nguyên nhân không thể tách rời với bản thân mình, và thứ trung gian kích hoạt có lẽ ở chỗ anh.
Rốt cuộc là do "Karen" ban đầu, hay là do anh đã "tỉnh lại"?
Karen nhận thấy tốc độ nói của ông Mosan bắt đầu nhanh hơn, vai ông ta bắt đầu run lên nhè nhẹ, đôi mắt vốn chẳng còn chút ánh sáng nào đang dần trở nên dày đặc tia máu đỏ ngầu.
Một bầu không khí nguy hiểm
bắt đầu bao trùm.
"Ông Mosan?"
Karen ngập ngừng thử gọi một lại tiếng, đồng thời cơ thể anh bắt đầu cử động;
Sự việc bắt đầu hơi kỳ dị, nhưng diễn biến của sự việc dường như đang diễn ra theo đúng trạng thái “bình thường” mà anh có thể hiểu được, chẳng hạn như… một xác chết sẽ làm gì sau khi nó đột ngột tỉnh dậy “giả”.
Tuy nhiên, ngay khi Karen vòng qua cạnh người ông Mosan,
Ông Mosan đột nhiên ngẩng đầu lên:
"Các người muốn ... thiêu tôi thật ư!"
Trong chốc lát,
Tròng mắt của ông Mosan phủ kín toàn tơ máu, cơ thể ông cũng bật mạnh lên.
Đúng vậy, bật lên, tính phối hợp nhịp nhàng của các cơ, xương và toàn bộ cơ thể dường như không tồn tại vào lúc này, nhưng thật sự chúng đã dựng lên, như một con cá bị rơi trên bờ bật nhảy lên vậy!
"Bốp!"
Karen chỉ cảm thấy mình bị đánh mạnh vào lưng, cả người ngã nhào về phía trước.
Sau khi ngã xuống, Karen lập tức chống hai tay xuống đất và lật người lại, lúc này ông Mosan cũng bám theo, nhanh chóng dùng hai tay thò đến cổ Karen.
Karen nâng đầu gối lên và huých vào ông Mosan.
Nhưng cơ thể này thứ nhất là quả thực hơi yếu ớt, thể chất vốn cũng không tốt chút nào, thứ hai, cân nặng của ông Mosan bây giờ có thể nói là nặng hơn so với khi ông còn sống.
Đầu gối của Karen không những không huých lên được mà còn trực tiếp bị đè bẹp…. dưới sức ép của ông Mosan.
"Các người ... dám thiêu tôi !!!"
Ông Mosan mở miệng.
Ông ta cắn thẳng vào lồng ngực Karen.
"Binh!"
Lồng ngực của Karen như bị đá đập vào, rất đau đớn nhưng cảnh tượng máu me không xuất hiện như tưởng tượng, bởi vì ông Mosan đã bị rụng gần hết răng từ lâu, lúc ăn phải dùng răng giả.
Vì vậy, phát đầu tiên ông Mosan đã không cắn được gì.
Nhưng hai tay của ông Mosan đã bấu vào cổ Karen và bắt đầu dùng lực, chân của ông ta đuổi sát theo giống như một con bạch tuộc đang quấn chặt lấy Karen.
Karen cố gắng vùng thoát ra bằng lực cả hai tay, nhưng sự vùng vẫy của anh vào lúc này rõ ràng trông hơi vô ích.
Khi gần như rơi vào cảnh tuyệt vọng,
Karen đang bị đè lên, chỉ có thể quay đầu nhìn về hướng cửa phòng làm việc;
"Dám thiêu tôi !!!"
Ông Mosan như phát điên!
“Tách!"
Tiếng kêu này, nó giống như tiếng kim loại va chạm, cũng giống như tiếng một bóng đèn phát nổ,
Hoặc là,
Giống như một cái búng tay?
Karen lúc này không thể phân biệt rõ ràng âm sắc nữa, nhưng trong lòng lại thả lỏng theo âm thanh đó, phù... được cứu rồi.
Tuy nhiên, sau khi âm thanh đó vang lên,
"Aaaaaaa!! Thiêu tôi! Thiêu tôi! Thiêu tôi!"
Ông Mosan, người vốn đã "điên cuồng", bỗng chốc hoàn toàn rơi vào cảnh cuồng loạn.
Karen cảm thấy lực tay bóp cổ mình mạnh hơn trước rất nhiều, cổ anh giống như là sắp bị bóp gãy.
Giống như một cây xúc xích, hai tay nắm lấy hai đầu và bắt đầu vặn ngược chiều nhau, rồi chờ một đầu….bung ra;
"Đôi mắt", "đôi tai" và "cái mũi" hiện tại của Karen có ảo giác rằng chúng sắp nổ tung.
"Dám ... thiêu tôi!"
"Dám ... thiêu!"
"Dám..."
"thiêu……"
Bỗng nhiên,
Ông Mosan dường như đã đến điểm giới hạn, cơ thể bỗng chốc cứng đờ và trở nên tê liệt.
Sau khi mất đi sự bó buộc trên cổ, Karen bắt đầu thở gấp, không khí dưới tầng hầm vốn loãng không trong lành, nhưng Karen cảm thấy lúc này nó lại đặc biệt ngon ngọt;
Đây không phải là một thủ pháp nói quá, mà cổ họng của anh đã chảy máu, hơn nữa, máu mũi cũng ngấm xuống miệng.
Karen đẩy ông Mosan ra khỏi người, chống đất bằng cả hai tay, từ từ di chuyển vị trí của mình, đến khi dựa lưng vào tường mới dừng lại.
Anh quay đầu,
Lại liếc nhìn ra ngoài cửa,
Gần đó có những ánh đèn mờ ảo trên hành lang, nhưng nhìn xa, vẫn tối om;
Karen lấy tay đỡ mặt,
Trong giây lát,
Anh lại vỗ nhẹ lên trán mình vài cái bằng lòng bàn tay đã nhuốm máu của mình,
"He he he..."
Anh đã cười,
Cười xong, anh lại hít một hơi thật sâu.
Dùng thứ tiếng Trung Quốc không tồn tại trên thế giới này,
Nguyền rủa thế giới hết lần này đến lần khác:
"Mẹ kiếp, đây rốt cuộc là cái thế giới chết tiệt gì ..."
…
Ở chỗ dốc từ tầng hầm lên tầng một, Dis đứng đó.
Trên mặt dốc là mèo đen Phổ Nhị, nó đang nằm bò trên chiều cao tương đương với cầu thang ở tầng một.
Dis quay đầu lại nhìn Phổ Nhị, hỏi:
"Câu cuối cùng nó nói là ngôn ngữ của dị ma à?"
Con mèo đen ngẩng đầu lên,
Nhìn Dis, sau đó, con mèo đen phát ra tiếng của một người phụ nữ và nói bằng tiếng người:
"Tôi đã sống hai trăm năm, mà còn chưa từng nghe về loại dị ma nào... có thể tự tạo ra một ngôn ngữ của riêng nó."
Ngay sau đó,
Phổ Nhị lại nói thêm:
"Lại còn ... phức tạp và khó hiểu như vậy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT