Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Còn Yêu Hắn

Chương 17


1 năm

trướctiếp

"Tra Tiểu Lý, bắt tay!" Vân Thư ngồi trên ghế salon trong phòng khách, ra lệnh cho một con Charlie săn vương.

Chó săn nhỏ hiển nhiên đã tiếp nhận cái tên này, vui vẻ đặt chân trước bên trái lên tay Vân Thư.

"Thế nào rồi, anh? Có phải nó siêu dễ thương không?" Vân Thư quay đầu, vẻ mặt đắc ý cười.

"Tra Tiểu Lý?" Vân Tập chậm rãi ăn dâu tây Vân Thư mang đến, "Em cảm thấy em đặt cho một con chó nhỏ một cái tên giống tên anh trai em, có thích hợp không?"

"Anh tên là Charlie, nó gọi là Tra Tiểu Lý. Một là tiếng Anh, một là tiếng Trung Quốc, tại sao không thích hợp?" Vân Thư lẽ đương nhiên nói thích hợp, ôm chú chó dán đến bên cạnh Vân Tập.

Vân Tập cảm giác trên mu bàn tay ướt sũng, vội vàng né tránh, "Nó như thế nào lại liếm người vậy?"

"Nó thích anh!" Vân Thư ỷ lại ôm lấy cánh tay anh, "Anh trai của em, thiên hạ đệ nhất khiến người ta thích. "

Vân Tập có chút ghét bỏ cậu, "Bao nhiêu tuổi rồi? Vẫn còn giống như một đứa trẻ?"

"Anh, em cảm thấy anh ở một mình quá vắng vẻ. Nếu lão gia tử không đánh chết em, em sẽ chuyển ra ngoài ở với bạn ngay bây giờ." Vân Thư ôm chân trước của Tra Tiểu Lý, như có như không cào Vân Tập một chút.

"Không cần ông ấy động thủ, anh sẽ tự mình trực tiếp đánh chết em, tiểu tử thối phá hoại mỗi ngày không chịu đi học thật tốt." Vân Tập xoa xoa một nắm lông ngắn của Vân Thư.

"Cho nên em đem nó đưa tới ở cùng anh, nó có phải rất đáng yêu không?" Vân Thư đem Tra Tiểu Lý để vào trong ngực Vân Tập.

Vật nhỏ rất ấm áp.

Một đôi mắt to đen trắng rõ ràng ngập nước nhìn về phía Vân Tập, không chút sợ hãi.

Đôi tai lớn màu nâu rủ xuống dán bên ngoài quần ngủ của anh, lông xù xù.

"Nó thấy ai cũng thân thiết như vậy sao? Nó trông cửa có được không?" Kỳ thật Vân Tập đã có chút động tâm, nhưng khi còn bé anh nuôi cái gì thì chết cái đó, về sau duy nhất một lần nhặt về một chú chó togou nhỏ(*) còn sống, lại bị Vân Thế Sơ lấy lý do "mê muội mất cả lý trí" ném đi.

Vân Tập thậm chí không thể nhìn mặt của chú chó nhỏ lần cuối, còn bởi vì nghi ngờ Vân Thế Sơ cho cấp dưới đem nó đi hầm cũng vì đó mà đại náo một trận.

Lúc ấy mấy thúc thúc(*) đó còn trêu chọc anh, "Chỉ là một con chó togou nhỏ có gì tốt chứ? Sau này con lớn lên để ba con mua cho con con chó tốt nhất."

(*)Thúc thúc: Chú

"Không thành vấn đề, Vân Vân không khóc, ba con cũng vì muốn tốt cho con."

Vân Tập nhận chết chính là đám thúc thúc xấu xa đó ăn chó togou nhỏ, mấy luống hoa và vườn rau phía trước phía sau trong công ty đều bị anh đào lên.

Anh đã không nuôi chó kể từ đó.

Tra Tiểu Lý dùng cái mũi nhỏ ấm áp ẩm ướt của mình đụng vào cổ tay anh, thấp giọng ô ô một tiếng.

"Anh vỗ vỗ nó." Vân Thư bắt lấy cổ tay của Vân Tập, vỗ nhẹ lên đầu Tra Tiểu Lý một cái.

Cái đuôi Tra Tiểu Lý lắc lắc sắp ra tàn ảnh.

"Khi em vừa đưa nó về nhà, nó không thèm nhìn em ngoại trừ khi em cho nó ăn. Em cũng sợ nó không ngoan, đặc biệt tìm bạn bè để dạy nó đi vệ sinh gì đó. Gia hỏa(*) này được lắm, tại sao nó thấy bạn quen thuộc như vậy? Vân Thư cười nhéo nhéo lỗ tai to của Tra Tiểu Lý.

(*)Gia hỏa: Tiếng gọi đùa hoặc khinh miệt người khác, con vật khác: anh chàng này, cái con đó, v.v. ◎Như: “gia hỏa chân mẫn tiệp” 傢伙真敏捷 anh chàng này lanh lợi thật.

"Nó còn rất nhỏ phải không?" Vân Tập có chút lo lắng, "Một con chó nhỏ như vậy, anh không chắc có thể nuôi tốt."

"Yên tâm, ba tháng tuổi, còn chưa nhận chủ. Em đã chuẩn bị tốt, anh không cần phải lo lắng." Vân Thư chỉ vào những túi lớn túi nhỏ ở cửa.

"Sao em lại nhàn rỗi suốt ngày như vậy?" Vân Tập vừa nói vừa nở nụ cười.

"Anh, cuối cùng em cũng thấy anh nở nụ cười." Vân Thư thở dài.

Mấy ngày trước chuyện cậu bỏ tiền ra ép hot search cho Vân Tập bị Vân Thế Sơ phát hiện, hiếm khi ăn chửi một trận.

Lần đầu tiên lão gia tử phát hỏa với cậu như vậy, "Sóng gió của nó tự mình nó trải qua, ai cần con xen vào việc của người khác?"

Nhưng cũng may sau này cậu không ép xuống nữa, hot search kia cũng phi thường hiểu chuyện càng rơi càng thấp, không đến mấy ngày ngay cả tìm kiếm cũng không thấy.

Vân Thư cảm giác có người khác đang ép xuống, nhưng bản thân anh trai cậu căn bản không đem những thứ này để vào mắt, càng sẽ không tự mình động thủ đi quản.

Trong lúc nhất thời cư nhiên rất khó nghĩ ra ai chịu vì Vân Tập chi một khoản tiền lớn vô ích như vậy.

Nhưng cậu không dám nói với Vân Tập, sợ anh cũng vì chuyện mình ép hot search xuống mà chỉ trích hắn.

Vân Thư chỉ có thể oán giận cái khác, "Anh không biết đâu, anh không ở nhà, ba hiện tại hai mươi bốn giờ đều theo dõi em. Bảng điểm của em ông ấy còn biết sớm hơn em, còn hỏi em có yêu đương không. Em thật sự rất buồn bực, công việc hiện tại mỗi ngày trong công ty nhiều như vậy, sao còn không đủ cho ông ấy bận rộn vậy"

"Vậy em hiểu chuyện một chút, đừng thêm phiền phức là được." Vân Tập kéo ra một hộp đồ ăn cho chó con, Tra Tiểu Lý lập tức nóng nẩy tiến lên phía trước.

"Tại sao anh không cho em cãi nhau với ba", Vân Thư rầu rĩ nằm sấp trên vai Vân Thư, "Mỗi lần đều là ông ấy một chiều đánh em, em im lặng rơi máu đến chết bất đắc kỳ tử."

"Ông ấy mắng em như thế nào?" Vân Tập cười hỏi cậu.

"Ông ấy nói chuyện khó nghe, nói em ỷ vào đầu óc mình để rồi không học vấn không nghề nghiệp, tự cho là quá cao tâm phù khí táo(*)." Vân Thư nói xong trợn trắng mắt.

(*)Tâm phù khí táo: Trái tim nóng nảy.

Vân Tập cười khẽ lắc đầu.

Lúc anh ở tuổi Vân Thư, đã không còn bị Vân Thế Sơ mắng.

Nhưng ở mấy năm trước đó, đừng nói là đi theo hồ bằng cẩu hữu đi ra ngoài lêu lổng, ngay cả chuyện bị nhét thư tình anh cũng có thể bị một trận thắt lưng nước muối(*).

(*)Đánh bằng thắt lưng rồi xát nước muối vào vết thương.

Nhất là khi mới đi theo ông ấy vào vòng tròn danh lợi, mỗi lần đi ra ngoài xã giao, anh đều bị yêu cầu tinh luyện quan hệ lợi hại giữa tất cả mọi người ở đây.

Nói sai, là một ngày không có thức ăn để ăn.

Vân Thế Sơ yêu cầu anh thẳng tắp hướng về phía trước, có chút dấu hiệu đi chệch hướng cũng tuyệt đối không cho phép.

Cho nên đối với Vân Tập 25 tuổi mà nói, một ánh mắt tùy ý của người làm ăn đều là niêm yết giá rõ ràng, nhưng trong chuyện tình yêu vẫn không nhiễm chút mực.

Như một tờ giấy trắng.

Những cảm xúc Vân Tập dành cho cha rất phức tạp cũng không thể lý giải đơn thuần là yêu hoặc hận.

Anh biết mghiêm phụ(*) có bất đắc dĩ của nghiêm phụ, kiếp trước thậm chí rất nhiều lúc muốn đạt được sự côbg nhận của Vân Thế Sơ.

(*)Nghiêm phụ: Người cha nghiêm khắc

Nhưng rất nhiều thời điểm, lý giải đều không thể được chấp nhận.

"Anh ơi, Tùng Liệt mấy ngày nay không đến làm phiền anh chứ?" Vân Thư thấy Vân Tập rũ mắt không nói lời nào, cho rằng anh lại đang nghĩ đến Tùng Liệt.

"Không có."

Từ lần trước Vân Tập ngắt điện thoại của hắn, Tùng Liệt đã mấy ngày không xuất hiện.

Rất tốt, yên tĩnh.

"Hỏi anh ta làm gì? Anh tưởng em ghét cậu ta." Vân Tập ôm chú chó, quay đầu nhìn Vân Thư.

"Chán ghét vẫn là rất chán ghét, bất quá Tứ Trung(*) không phải muốn tổ chức lễ kỷ niệm sao? Hơn nữa em nghe nói Tùng Liệt cũng là cựu sinh viên của trường chúng em, lớn hơn em ba khóa, nhỏ hơn anh ba khóa. Đến lúc lễ kỷ niệm, anh đi với cậu ta hay đi với em?" Vân Thư đến gần anh, "Anh, đã đến lúc lựa chọn rồi!"

(*)Tứ Trung: Trung học phổ thông số 4

"Đứa nhỏ xui xẻo." Một cái tát của Vân Tập đẩy Vân Thư sang một bên, "Anh khẳng định không đi cùng cậu ta, nhưng còn chưa nghĩ có nên đi hay không."

"Anh, anh cùng em đi đi, cầu xin anh đó! Em sẽ ăn mặc siêu đẹp trai, không làm anh mất mặt đâu, được chứ?" Vân Thư tựa như một miếng keo dán dính lên người Vân Thư, "Anh, một mình em đi đến chỗ nhiều người như vậy em sợ..."

"Không biết xấu hổ." Vân Tập xé Vân Thư ra khỏi người mình, "Nếu đến lúc đó em đi, anh sẽ cùng đi với em."

"Ngày đó trời có sụp em cũng nhất định phải đi." Vân Thư nhu thuận mỉm cười một chút, "Em muốn tận mắt nhìn xem là ai dám dị nghị anh trai em."

"Được rồi, cậu thiếu niên trung nhị(*), về nhà sớm một chút đi. Lão gia tử không nhìn thấy ngươi nên sốt ruột. "Vân Tập trên người hắn nhẹ nhàng ấn một cái.

(*) Trung nhị: Hội chứng tuổi teen, hội chứng tuổi dậy thì.

"Anh, em thật sự không thể ở nhà anh sao? Một ngày cũng không thể sao? Tra Tiểu Lý đột nhiên rời khỏi em nó sẽ không quen." Vân Thư trông mong nhìn anh trai cậu.

Vân Tập nhìn thoáng qua chú chó nhỏ béo tròn đang ngủ gật trên thảm, "Anh thấy nó đã rất quen rồi. Mau cút đi, trở về giám sát lão gia tử đo huyết áp, đừng để ông ấy lừa gạt cho qua cửa."

Vân Thư nhão nhão dính dính mà lắc lư ở cửa, "Vậy anh nhớ ăn cơm nha——"

"Cút" Vân Tập ném một quả bóng đồ chơi cho cậu.

Tra Tiểu Lý lập tức "ngao" một tiếng chạy về phía quả bóng.

Anh biết Vân Thư đến lúc đó sẽ bận rộn vì hạng nhất cuộc thi chuyên nghành trong đại học, căn bản không tham gia lễ kỉ niệm thành lập trường.

Kiếp trước anh và Tùng Liệt nhắc tới chuyện cùng tham gia lễ kỉ niệm thành lập trường.

Đầu tiên Tùng Liệt nói với anh rằng hắn không có thời gian, sau đó lại nói trở về hát một bài hát là đi, nhưng muốn hắn muốn đi cùng bạn học cùng lớp, sẽ không cùng anh.

Lúc đó chính là thời điểm Vân Tập vừa mới rời khỏi Vân gia, sự nghiệp cũng chưa phát triển.

Trong trường học ánh mắt danh lợi cũng không ít hơn ngoài xã hội, nhưng Vân Tập nghe những lời châm chọc khiêu khích đó đã sớm xem như chuyện thường ngày, không thiếu một hai cái miệng đó.

Hơn nữa tối hôm đó Tùng Liệt uống không ít, ở trong KTV nói một câu khiến Vân Tập không thể nào quên được.

Hắn nói.

"Người có trọng lượng nặng nhất trong lòng tôi, cũng tốt nghiệp trường này."

Vân Tập lúc ấy thật sự cho rằng Tùng Liệt đang nói mình.

Đầu tiên, anh quả thật cũng tốt nghiệp ở Tứ Trung.

Thứ hai, trước giờ Tùng Liệt chưa bao giờ ở bất luận nơi nào hoặc trước mặt bất cứ ai tỏ vẻ quan tâm điều gì hay ai đó.

Ang cho rằng Tùng Liệt bình thường không quen thổ lộ tình cảm, sau khi uống rượu rốt cuộc cũng bộc bạch với anh, chịu đáp lại một chút.

Hơn nữa không bao lâu sau, Tùng Liệt liền đồng ý kết hôn với anh.

Nhưng cuối cùng cũng chỉ là một trò hề.

Tiếng chuông điện thoại ngắt lời anh, Vân Tập nhìn, lại là Tùng Liệt.

Mấy ngày trước anh bỏ Tùng Liệt ở trong bệnh viện, Tùng Liệt gọi điện thoại cho anh để hỏi tội.

Sau đó Lương Siêu đưa tới một đống đồ lớn, Vân Tập nguyên bản nói mình không thiếu đồ đạc, kêu cậu đem toàn bộ đi về. Nhưng Lương Siêu dưới chân giống như bôi dầu, chạy rất nhanh.

Vân Tập không hiểu dụng ý của Tùng Liệt khi để Lương Siêu tặng đồ là gì, nhưng cũng lười truy cứu.

Tùng Liệt liên lạc với anh bình thường đều là vì chuyện trong công việc.

Vân Tập lấy điện thoại lên, dùng cách xưng hô tại nơi làm việc, "Thầy Tùng."

"Thầy Tùng gì chứ..." Tùng Liệt thấp giọng lẩm bẩm một câu, lại hỏi: "Đang bận sao?"

"Bận." Vân Tập lời ít mà ý nhiều.

Tùng Liệt dừng một chút, "Lễ kỷ niệm Tứ Trung, tôi có nhận được thiệp mời."

Vân Tập việc công xử theo phép công mà trả lời hắn, "Loại trường hợp này có thể đi, nhưng chú ý bảo trì khiêm tốn. Ngay cả khi trường học có gác cổng, cũng không khỏi có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu."

"Tôi biết." Giọng nói của Tùng Liệt lộ ra một chút không kiên nhẫn, nhưng câu sau lại nhẹ nhàng: "Anh cũng là Tứ Trung phải không, đến lúc đó tôi đi đâu đón anh?"

Lúc đầu, Vân Tập không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, "Đón tôi đi đâu? Có kế hoạch làm việc nào khác không?"

Tùng Liệt trầm mặc vài giây: "Đón anh đi tham gia lễ kỉ niệm thành lập trường. "

"A, không cần thiết." Vân Tập từ chối một cách ngắn gọn.

"Tại sao?" Tùng Liệt cao giọng hơn mấy độ: "Bởi vì đám người trên mạng nói những lời đó sao?"

Vân Tập chính là được Vân Thế Sơ nuôi lớn, làm việc sao có thể bị mấy tin đồn trên mạng chi phối?

Anh thậm chí còn trả lời một cách hài hước: "Không."

Tùng Liệt còn chưa kịp hỏi lý do, đã bị Vân Tập cắt ngang: "Thầy Tùng! Tôi nhớ cậu đã nói..."

Giọng nói của anh không tức giận hay oán hận, chỉ bình tĩnh trần thuật: "... Chủ động tìm tôi một lần nữa, cậu sẽ là chó"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp