Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Còn Yêu Hắn

Chương 16


1 năm

trướctiếp

"Dị ứng Sài Hồ(*)?" Vân Tập cau mày hỏi bác sĩ: "Chỉ là dị ứng sao? Vậy tại sao lại nghiêm trọng như vậy?"

(*)Sài hồ là loại thuốc quen thuộc trong Y Học Cổ Truyền, có vị đắng, tính hơi hàn; đi vào các kinh can, đởm, tâm bào và tam tiêu. Vị thuốc sài hồ có tác dụng phát biểu, hòa lý, thoát nhiệt, giải uất, điều kinh, thăng dương, sơ can chỉ thống.

Trên đường tới, Vân Tập còn cãi nhau với Tùng Liệt về việc lén uống thuốc.

Vân Tập không hiểu vì sao Tùng Liệt đã lớn như vậy, ngay cả thuốc có vị gì cũng tò mò.

"Buổi sáng tôi dậy đừng nói cơm, ngay cả một ngụm nước nóng cũng không tìm thấy! Sao anh có sống ở nhà vậy? Dạ dày của anh không tốt còn dám uống nước lạnh? Hơn nữa đóng thuốc rách nát kia tôi cũng chỉ uống của anh một ngụm nhỏ, đắng đều đắng muốn chết! Đó là thứ cho người uống à? Có phải anh uống cái đó mỗi ngày không?" Tùng Liệt tức giận bất bình cãi lại.

"Tôi cầu xin cậu ở nhà tôi sao? Tôi nợ cậu à? Cậu vừa mở mắt ra đã phải ăn ngon uống tốt có người hầu hạ? Thiếu người muốn hầu hạ cậu đi vệ sinh sao?" Vân Tập nghe hắn nói càng là đổ thêm dầu vào lửa.

Kết quả ồn ào đến một nửa Tùng Liệt không lên tiếng.

Vân Tập còn tưởng rằng hắn đang tức giận, kết quả vừa nhìn qua thấy hắn khó chịu đến không nói được, cả khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, gân xanh trên trán đều toát ra.

Lúc ấy Vân Tập ngoại trừ thúc giục tài xế, cái gì cũng không nói nên lời, hai tay giống như lau không khô, không ngừng đổ mồ hôi.

Anh chưa bao giờ cảm thấy bệnh viện xa như vậy.

Bác sĩ giải thích với anh: "Mức độ dị ứng có thể bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố, mệt mỏi hoặc cảm lạnh, có thể làm trầm trọng thêm tình trạng này. Bất quá loại tình huống như cậu ấy, kịp thời được xử lý, cơ bản sẽ không có nguy hiểm gì, chỉ cần ngày sau đừng tiếp xúc với nguồn dị ứng là được.”

"Vậy khi nào cậu ta có thể tỉnh lại?" Vân Tập hỏi.

"Chuyện này thì khó nói trước, nhưng bệnh nhân bình thường có thể tỉnh lại trong vòng hai tiếng." Bác sĩ nhìn thoáng qua đồng hồ, "Hẳn là nhanh thôi, sau đó quan sát thêm hai tiếng nữa là được.”

Chờ bác sĩ rời đi, Vân Tập trở lại phòng bệnh, đứng bên giường nhìn Tùng Liệt đang mê man.

Vừa rồi lúc ở trên xe, anh gấp đến độ cảm giác trái tim đều muốn nhảy ra khỏi miệng.

Từ khi sống lại đến nay, tất cả những gì anh cho là không thèm để ý, ở một khắc kia cơ hồ đều nóng đến không thể hạ xuống được.

Nhưng anh đã từng hèn mọn, cũng từng có bao nhiêu không đáng.

Anh không muốn trở thành như vậy nữa.

Kiếp trước Tùng Liệt cũng thỉnh thoảng sinh bệnh, có một trận cảm lạnh nhỏ, hắn sốt ba mươi bảy độ một.

Loại bệnh nhỏ này đặt ở trên người Vân Tập tự anh nhất định cũng sẽ cảm thấy không đáng để ý.

Anh sốt đến ba mươi tám độ năm còn bị Vân Thế Sơ áp giải đến bến tàu xem hàng hóa.

Khi đó anh một thân âu phục mỏng, giày da dê thủ công có thiết kế tinh xảo nhất, một bên có người cầm ô, một bên có người châm thuốc.

Nếu anh không bị đóng băng trong tuyết lớn mùng một tết, sắc mặt phiếm xanh, anh vẫn coi đó là phong cảnh đẹp.

Vân Thế Sơ nói như thế nào? Những người bị sốt phải hạ nhiệt.

Cho nên đối với tất cả bệnh hay vết thương nhỏ, thái độ Vân Tập đều là nhịn một chút là qua đi.

Sốt nhịn một chút liền qua đi.

Đau dạ dày nhịn một chút là qua.

Chính anh đã quen, dần dần cũng không cảm thấy có cái gì to tát.

Giống như Vân Thế Sơ nói: "Một người đàn ông uống chút rượu có là gì, phát chút sốt có là gì? Bị thương nhẹ không hạ nhiệt độ, bằng không không thoải mái còn phải gào thét hai tiếng, vậy không thoải mái phải nghỉ ngơi vài ngày. Nói trắng ra bệnh gì, đều là bệnh lười biếng!”

Nhưng Vân Tập làm sao có thể dùng tiêu chuẩn của Vân Thế Sơ để áp dụng cho Tùng Liệt?

Tùng Liệt phát sốt, Vân Tập tất cả tâm tư đều dùng để suy nghĩ làm sao giúp hắn thoải mái hơn một chút.

Bản thân anh hầu như không biết nấu cơm, trong ấn tượng Tùng Liệt cũng chưa bao giờ nấu cơm ở nhà.

Anh nghĩ khi Tùng Liệt bị bệnh, những gì mình có thể làm cho hắn chính là nấu một bữa cơm thoải mái.

Hôm đó anh cũng bảo dì làm chút đồ ăn, đề phòng mình lật xe Tùng Liệt sẽ không có cơm ăn.

Anh hầm một nồi canh gà, xào một đĩa rau lúa mạch, cắt một đĩa dưa hấu nhỏ.

Phương pháp đều là anh học được từ trên mạng, một bữa cơm làm xong cắt rách hai ngón tay, trên cổ tay nóng ra một trận bong bóng máu.

Cũng may anh làm xong có nếm thử, phát hiện cũng khá được.

Không mặn không nhạt, tất cả các món ăn có hương vị vừa phải.

Miệng anh cực kỳ kén chọn, nói như vậy anh cảm thấy người bình thường hẳn là không cảm thấy khó ăn.

Chờ đến lúc đem đồ ăn đặt lên bàn, anh gọi Tùng Liệt dậy ăn cơm.

Tùng Liệt dùng chăn trùm đầu: "Không có khẩu vị, anh tự ăn đi.”

"Em đứng lên nếm thử, không chừng sẽ cảm thấy ngon đó?" Vân Tập lắc chăn của hắn.

"Đừng làm phiền tôi, tôi không muốn ăn."

Vân Tập đành phải tự mình trở ra bên ngoài, dùng màng bảo quản cẩn thận bọc lại tất cả thức ăn.

Anh nghĩ Tùng Liệt hẳn là không thoải mái cho nên không muốn đứng lên, có thể chờ đến lúc hắn muốn ăn sẽ hâm nóng lên cho hắn.

Một lát sau, anh nghe thấy trong phòng ngủ có động tĩnh.

Anh rón rén đi tới, phát hiện Tùng Liệt đang thay quần áo.

"Đợi lát nữa phải uống thuốc chứ? Em có muốn ăn gì trước không?", Vân Tập mong đợi hỏi hắn.

"Không cần, tôi đi ra ngoài ăn." Tùng Liệt tự mình mặc áo hoodie, liếc mắt một cái cũng không nhìn anh.

"Ra ngoài ăn?" Vân Tập đi qua, "Em vẫn còn bị sốt, em muốn đi đâu để ăn?"

"Hôm nay bạn tôi tổ chức sinh nhật, tôi đi qua tham dự với bọn họ một chút." Tùng Liệt chọn một chiếc đồng hồ trong phòng thay đồ, đeo khăn quàng cổ và kính râm.

"Không phải, em chờ một chút. Bạn bè nào? Bạn phải gọi cho em đến khi em bị bệnh?", Vân Tập cau mày hỏi hắn.

"Bạn bè của tôi, anh không biết." Tùng Liệt thờ ơ trả lời cậu một câu.

"Vậy em không thể ăn chút gì trước rồi mới ra ngoài sao? Em ngủ cả buổi chiều cũng không ăn gì cả." Vân Tập bám sát hắn.

"Không cần." Tùng Liệt đã đi tới cửa huyền quan(*) đổi giày: "Tôi ăn cơm xong trực tiếp đi ghi âm, có lẽ mấy ngày nay không về nhà được.”

(*)Huyền quan được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách

Vân Tập đứng bên cửa, lấy ra một chút dũng khí, "Em không thể uống một bát canh rồi lại đi sao? Đây là lần đầu tiên anh nấu canh..."

Lúc ấy Tùng Liệt quả thật dừng lại động tác thay giày, đứng thẳng người.

Cho nên Vân Tập cho rằng hắn nguyện ý nếm thử canh mình tự tay nấu lần đầu tiên, thậm chí đã chuẩn bị xoay người đi lấy.

"Anh nấu canh?" Tùng Liệt nửa cười nửa không nhìn anh.

Vân Tập không rõ nguyên nhân, gật gật đầu.

"Vậy có uống được không?"

Vân Tập đến bây giờ vẫn có thể nhớ lại giọng điệu của Tùng Liệt.

Lúc ấy anh tuyệt đối sẽ không cho rằng trong giọng điệu này của Tùng Liệt có nửa phần châm chọc.

Anh coi câu nói đó là một câu nói đùa thân thiện, hoặc nghi ngờ hợp lý đối với sự thật khách quan.

Một người chưa bao giờ nấu cơm, người khác đương nhiên có thể nghi ngờ lần đầu tiên anh làm đồ ăn không ngon.

Cho nên kiếp trước Vân Tập, sẽ luôn có rất nhiều loại giải thích để cho mình bớt khổ sở.

Nhưng bây giờ Vân Tập chỉ cảm thấy không thể chịu đựng được khi nhìn lại tất cả điều này.

Thấy Vân Tập, lúc Lương Siêu tiến vào thở dài một hơi, "Vân tổng, không sao chứ?”

"Ừm." Anh thản nhiên trả lời một tiếng.

"Hai người các anh, ba ngày thì hai chạy đến bệnh viện, có thể dọa chết chúng tôi." Lương Siêu cười khổ nhìn thoáng qua phiếu xét nghiệm của Tùng Liệt, "Sài Hồ? Sài Hồ lấy đâu ra? ”

"Chờ cậu ấy tỉnh lại là có thể trực tiếp rời đi, thuốc phải lấy đều ở trên đơn. Tôi vẫn còn có việc, cực khổ cho cậu." Vân Tập gật đầu với cậu, xoay người đi về phía cửa.

"Này... Hả?" Lương Siêu không nghĩ tới anh lại vội vã đi nhanh như vậy, "Vân tổng anh không đợi anh Liệt tỉnh sao? ”

Người đàn ông thậm chí không quay đầu lại.

Lương Siêu nhìn bóng lưng anh gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Sao vậy?"

Trong ấn tượng của cậu, Vân Tập rất ôn hòa với người khác, một chút dáng vẻ thế gia cũng không có.

Nhất là đối với Tùng Liệt, thật sự rất tốt.

Hơn nữa là một người ngoài cuộc, Lương Siêu vẫn cảm thấy nếu Vân Tập kiên trì, có thể có hy vọng trở thành người duy nhất nắm được tính khí chó chết đó của Tùng Liệt.

Nhưng gần đây cậu luôn cảm thấy Vân Tập có chút không giống trước kia, không khỏi âm thầm thay Tùng Liệt lau mồ hôi.

Vân Tập đi chưa được năm phút, Tùng Liệt đã tỉnh.

Hắn nhập nhèm nhận ra người trước mắt một chút, lập tức trợn tròn mắt hỏi: "Vân Tập đâu?"

Lương Siêu ngồi ở một bên, giống như dưới mông có gai, không được tự nhiên vặn vẹo, "Vân tổng vừa mới đi.”

"Đi rồi?" Tùng Liệt tức giận đến mức nói chuyện cũng có chút điệu điệu: "Tôi vẫn còn nằm ở đây hôn mê bất tỉnh, anh ta đã đi rồi sao?”

Đổi lại là bình thường, Lương Siêu không dám bình luận gì về chuyện riêng tư của Tùng Liệt.

Nhưng hôm nay cậu không nhịn được nói nhiều một câu, "Anh không phải cũng không mong anh ấy ở chỗ này sao?”

Tình yêu của Tùng Liệt khiến một người ngoài cuộc như cậu cũng cảm thấy rất hồ đồ.

Muốn nói Vân Tập, thật sự có thể xem như người đàn ông vạn dặm mới tìm được một, muốn cái gì có cái đó.

Ngoại hình tự nhiên không cần phải nói, là nam nữ nhìn thấy đều không nhịn được chụp một tấm hình.

Gia thế, toàn bộ Kinh Châu số công tử có thể so sánh với anh chỉ sợ cũng chỉ có em trai ruột của anh, nhưng đệ đệ anh giá trị con người cao, cũng vẫn còn là một tiểu tử tóc xù đi học.

Coi như là hiện tại có chút chuyện cãi cọ với gia tộc, với loại khí thế cùng giáo dưỡng này Vân Tập đều là người người bình thường muốn cũng không có.

Hơn nữa theo Lương Siêu, tính cách Vân Tập cũng rất tốt, bằng không làm sao đi đến đâu cũng có thể sống được?

Tất cả những người từng hợp tác với bọn họ, không có ai nói Vân Tập không tốt.

Nhưng thái độ Tùng Liệt đối với Vân Tập nói như thế nào nhỉ?

Ít nhiều có chút thiếu nhiệt tình.

Chỉ là không ai dám nói.

"Anh Liệt, thật ra tôi vẫn rất tò mò..." Lương Siêu mở miệng cũng có chút không dừng lại được, "Lúc ấy anh, sao lại đồng ý yêu đương với Vân tổng?”

"Lời này của cậu là có ý gì?" Tùng Liệt túm lấy kim truyền dịch còn đang nhỏ thuốc xuống: "Tôi không đáp ứng chẳng lẽ mỗi ngày đều nhìn khí cầu tỏ tình trên trời sao?"

Trong tháng đầu tiên theo đuổi Tùng Liệt, Vân Tập thuê ba chiếc khí cầu thương mại.

Biểu ngữ màu sắc thổ lộ với Tùng Liệt mỗi ngày bay lượn quanh bầu trời Kinh Châu, được vô số người dân xem náo nhiệt chụp ảnh lưu niệm.

"Vậy anh... Đáp ứng anh ấy, yêu đương là vì để tất cả đều an ổn sao?" Lương Siêu cẩn thận hỏi hắn.

Tùng Liệt "hừ" một tiếng, sắc mặt nhanh chóng lạnh xuống: "Cậu ăn nhiều muối, nhàn rỗi?”

Lương Siêu vội vàng đưa điện thoại di động của mình lên, "Hot search, lại có anh.”

Tùng Liệt vừa nghe thấy hai chữ này liền đau đầu, đổi lại trước kia hắn thật sự liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn.

Nhưng hắn ở trước tên của mình quét qua sáu chữ "Vân đại công tử ngày xưa".

Hắn thấp giọng lẩm bẩm một câu "Cái gì mà nổi tiếng", đem cái hot search kia mở ra.

[Ca sĩ hot Tùng Liệt xuất hiện trong quán bar nhỏ vào ban đêm, sau khi dâng hiến tiếng hát tặng người hâm mộ đã bị một người đàn ông dây dưa. Người đàn ông này bị nghi ngờ là con trai cả của tập đoàn Vân thị, từng lớn giọng theo đuổi Tùng Liệt. Nhưng bởi vì mâu thuẫn gia đình, Vân đại công tử ngày xưa phong quang bây giờ đã không còn, bộ dạng nghèo túng tiều tụy, nghi ngờ sự nghiệp và tình yêu cùng bị đả kích một lượt.]

Ngoại ra còn kèm theo tám tấm ảnh lớn độ nét cao Tùng Liệt hát ở quán bar tối qua, còn có một tấm ảnh chụp giống như chụp vội.

Trong bức ảnh đó là bóng lưng đang tranh cãi với Tùng Liệt, từ góc độ đó vừa vặn có thể nhìn thấy một tay anh vịn vào tường, rõ ràng ngay cả đứng cũng sắp đứng không vững.

Ánh mắt Tùng Liệt dừng lại thật lâu trên tấm hình thứ chín, mới xuống bình luận phía dưới.

[@Hãn Hải Vân Tập, đừng quấn lấy anh Liệt nữa được không?]

[@Hãn Hải Vân Tập, trí giả không rơi vào tình yêu, Tùng Liệt không yêu anh, cảm ơn.]

Tùng Liệt kéo xuống, ánh mắt càng thêm âm trầm.

[Vân Tập làm gì sai? Ai không có quyền yêu? Chẳng lẽ anh ấy không thể thích Tùng Liệt như các người sao?]

Thật vất vả mới có người thay Vân Tập nói chuyện, rất nhanh liền bị hơn hơn trăm cái tài khoản khác "xé".

(*)Xé nhau: tức fanwar, fan dùng lời lẽ nặng nề để bóc phốt, công kích, “dìm” idol người khác xuống, ở đây tài khoản bênh Vân Tập bị các tài khoản khác công kích.

[Chúng tôi thích Tùng Liệt lão công, vọng tưởng bao ngưỡng chồng, cũng sẽ không chạy đến trước mặt cậu ấy có được không?]

[Nhưng Tùng Liệt cũng đáp lại! Không phải hai người bọn họ đang nói chuyện sao? Huống hồ sao các người lại chắc chắn Vân Tập không có tiền vậy?]

[Họ đã nói chuyện trước mặt cậu hay gì? Tùng Liệt ngoại trừ ca hát cái gì cũng không thích, phấn đấu vì sự nghiệp, cầu xin các người buông tha cho cậu ấy]

"Anh, anh! Điện thoại di động là của tôi, chi tiền để mua!" Lương Siêu nhìn thấy lực đạo đánh chữ của Tùng Liệt trên điện thoại di động, mặt đều trắng bệch.

Chờ cậu thấy rõ Tùng Liệt đang đánh cái gì, mặt càng trắng bệch hơn, "Anh Liệt! Anh trả lời họ để làm gì? Acc nhỏ của tôi nếu không còn thì sau này dùng cái gì để chuyển tiếp rút thăm trúng thưởng a!”

[Các người có biết tình hình cụ thể không? Chỉ dựa vào tưởng tượng đã có thể đánh ra nhiều chữ như vậy?]

Lương Siêu căn bản ngăn không được, mắt thấy Tùng Liệt đem bình luận gửi ra ngoài.

Chưa đầy năm giây, điện thoại di động của Lương Siêu chấn động như sắp bốc cháy.

[Chúng tôi không biết, cậu có biết không?]

[Đại phú hào @Hãn Hải Vân Tập]

[Vân Tập đại đại!]

[Anh còn đang nói chuyện với Tùng Liệt à? Ý tôi là, trong giấc mơ của anh đó? ]

[Vân Tập lão công thật sự nghỉ đuổi theo Tùng Liệt đi, trên đời này đẹp trai nhiều như vậy mà!]

[Vân bá tổng nếu không anh suy xét tôi thử đi, tuy rằng tôi không đẹp trai với anh Liệt, nhưng tôi thật lòng thích anh ——]

Tùng Liệt nhìn chằm chằm khu bình luận, hỏi Lương Siêu: "Mật khẩu weibo của tôi là gì? ”

"Anh anh anh." Lương Siêu sợ đến phát điên.

Chuyện đại phú hào dỗi người Tùng Liệt tuyệt đối có thể làm được, ngoại trừ ca hát hắn vốn không quan tâm bất cứ thứ.

Lương Siêu lập tức lấy điện thoại ra khỏi tay hắn, "Đừng so đo với cư dân mạng, bọn họ chính là rảnh rỗi lên mạng cào bàn phím.”

"Là gì." Tùng Liệt lấy điện thoại di động của mình ra, lại hỏi lại một lần nữa.

Lương Siêu lập tức giả ngu: "Tôi cũng không nhớ rõ, đã lâu rồi không vào..."

"Được, vậy tôi tìm lại mật khẩu." Tùng Liệt đã nhập số điện thoại di động.

Sứt đầu mẻ trán, Lương Siêu đột nhiên phúc chí tâm linh(*), "Anh, nếu bây giờ anh gây chuyện, chính là gây chuyện cho Vân tổng! Vân tổng bao lâu rồi không vào weibo, những thứ này anh ấy không nhất định có thể nhìn thấy, nhưng nếu như anh xảy ra chuyện anh ấy khẳng định sốt ruột!"

(*)Phúc chí tâm linh họa lai thần ám: Gặp phúc thì thần sáng gặp tai họa thì thần sắc u ám

Nhìn Tùng Liệt cúi đầu nửa ngày không nói lời nào, Lương Siêu cho rằng hắn còn đang nhớ lại mật khẩu, cả người đều bị dọa đến muốn nổi hết da gà.

Chờ Tùng Liệt ngẩng đầu, Lương Siêu nín thở, chuẩn bị nghênh đón một hồi mắng chửi, lại nghe thấy hắn hắng giọng, lạnh lùng hỏi: "Lúc Vân Tập đi, sắc mặt nhìn tốt hơn một chút, còn đang tức giận sao?”

Lương Siêu thành thật nói: "Khí sắc nhìn tốt hơn hôm qua nhiều, chính là hình như không quá cao hứng.”

Tùng Liệt rất không cho là đúng "À" một tiếng, chỉ ra cửa: "Cậu xuống dưới lầu chờ tôi trước đi, lát nữa tôi xuống.”

Thấy Lương Siêu ra cửa, Tùng Liệt mới lấy điện thoại ra gọi cho Vân Tập.

Bên kia qua rất lâu mới bắt máy, truyền đến một tiếng "Ừ" rất lãnh đạm.

Tùng Liệt mang theo chút tức giận hỏi: "Sao anh không đợi tôi tỉnh lại đã tự mình đi?”

"Bây giờ không phải cậu tỉnh lại rồi sao?" Vân Tập hờ hững hỏi: "Còn gì nữa không?"

Tùng Liệt tức giận hơn: "Anh không thể chờ tôi tỉnh lại cùng đi sao? Vội vàng trở lại ăn mì gói hay gì?”

Hắn cho rằng Vân Tập như thế nào cũng phải giải thích một chút, kết quả đối phương chỉ trả lời hắn ngắn ngủi một cái "đúng", liền cúp điện thoại.

Tùng Liệt tức giận muốn ném điện thoại, cuối cùng cố nén lửa giận gọi điện thoại cho Lương Siêu: "Đừng đợi tôi nữa, lập tức đi đưa chút đồ ăn cho Vân Tập, bảo anh ấy đừng ăn mì gói.”

Phút cuối còn bổ sung thêm một câu, "Đừng nói là tôi tặng!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp