Sao Trời Tựa Anh

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Edit: Leo

Tháng 9 năm 2011 là mùa khai giảng của các trường cao đẳng, đại học. Đại học Công nghệ Hoa Thanh là trường cao đẳng đứng đầu khu vực Bắc Kinh, không phải một trong những. Các học sinh từ khắp mọi nơi trúng tuyển vào đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh lần lượt đến trường học báo danh.

Thời tiết nóng bức còn đang kéo dài, khu vực Bắc Kinh có nhiệt độ cao liên tiếp mấy ngày liền, vừa oi vừa nóng. Ngay cả như vậy cũng không dập tắt được sự nhiệt tình của rất nhiều học sinh. Hôm nay đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh chào đón đợt học sinh mới đầu tiên, Sầm Nịnh là một trong những học sinh đến trường báo danh sớm nhất. Mẹ Dương Tần Phương không đi cùng cô đến trường, cô một thân một mình chỉ cầm theo một cái va li, từ Huyên Thành lên Bắc Kinh, vượt qua hơn bốn nghìn cây số.

Sầm Nịnh vừa đến khu vực tiếp đón ở sân bay thủ đô đã thấy đàn chị giơ bảng hiệu viết “Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh”. Sau đó dưới sự chỉ dẫn của đàn chị, Sầm Nịnh ngồi lên xe buýt riêng của trường. Dọc đường đi cũng coi như thuận lợi, hành trình từ sân bay thủ đô đến trường mất hơn một tiếng lái xe, đưa các học sinh mới trên xe đến trước tòa nhà giáo vụ để làm các thủ tục nhập học liên quan.

Ở lối vào của các phòng học trong tòa nhà giảng dạy đều treo biển hiệu của từng khoa. Chuyên ngành của Sầm Nịnh là thiên văn học. Năm nay khoa Vật lý của trường đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh đặc biệt mới mở chuyên ngành thiên văn học. Chỉ là thiên văn học vẫn luôn là ngành ít được quan tâm đến, vì vậy, học sinh báo danh chuyên ngành này cũng không nhiều. Sầm Nịnh tính tổng cả nước năm nay chỉ tuyển được năm mươi người.

Lúc đó, khi biết Sầm Nịnh cứ khăng khăng chọn thiên văn học theo ý mình, Dương Tần Phương suýt chút nữa bị chọc tức chết. Từ đầu đến cuối, bà vẫn không thể hiểu được tại sao con gái phải đi học thiên văn. Sau này tốt nghiệp đại học cũng không dễ tìm công việc. Vì chuyện này, Dương Tần Phương còn chiến tranh lạnh rất nhiều ngày với Sầm Nịnh.

Sau khi làm xong thủ tục báo danh, quá trình đều xong hết, Sầm Nịnh trực tiếp đi đến ký túc xá. Mở cửa phòng ký túc xá ra, mấy bạn cùng phòng cũng chưa tới. Ký túc xá là phòng bốn người, trên giường dưới bàn, còn có ban công, nhà vệ sinh và nhà tắm. Từ trước đến giờ, điều kiện của đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh luôn rất tốt, chỉ là học phí, tiền thuê cũng cực kỳ đắt. Sầm Nịnh định mấy năm này vừa đi học vừa đi làm, như vậy có thể gánh vác một phần học phí và phí sinh hoạt, không cần phụ thuộc hoàn toàn vào gia đình.

Sầm Nịnh mở vali ra bắt đầu sắp xếp, không qua bao lâu thì nhận được điện thoại của Dương Tần Phương gọi đến.

“Đến trường học rồi?” Giọng Dương Tần Phương lạnh nhạt, không nghe ra bà đang có tâm trạng gì.

Đến nay bà vẫn không thể hiểu được, tại sao con gái nhà mình phải chạy đến tận Bắc Kinh để học đại học, rõ ràng thành tích đứng đầu, Huyên Thành cũng không phải không có đại học nào tốt, hơn nữa cô còn chọn chuyên ngành thiên văn học. Điều này khiến Dương Tần Phương luôn có thái độ không mấy tốt đẹp đối với Sầm Nịnh trong khoảng thời gian này.

“Con đang thu dọn đồ đạc ở ký túc xá.” Sầm Nịnh vừa sắp xếp lại quần áo, vừa nói chuyện điện thoại với mẹ.

“Mẹ xem dự báo thời tiết nói sắp tới nhiệt độ sẽ hạ xuống. Mùa đông Bắc Kinh vừa khô vừa lạnh, tự chú ý giữ gìn sức khỏe.” Dương Tần Phương vẫn quan tâm nhắc nhở một câu.

“Con biết rồi.” Sầm Nịnh vừa nói vừa sửa sang lại từng bộ quần áo. Phần lớn quần áo của cô đều là áo T-shirt trắng và quần jean phù hợp quy củ.

“Sức khỏe của con từ nhỏ đã yếu. Đứng có đến lúc đó lại gọi hỏi mẹ phải uống thuốc gì. Tự con chạy đi học xa như vậy, mẹ cũng không có cách nào đưa đến đấy cho con được, gửi chuyển phát nhanh gì đó mẹ thấy rất phiền phức.”

Vì Dương Tần Phương là bác sĩ, cho nên bình thường quản Sầm Nịnh cực kỳ nghiêm khắc. Ăn cái gì, uống cái gì cũng phải hỏi mấy câu, bao gồm cả sinh hoạt cơm áo thường ngày, thói quen sống đều bị bà nắm trong lòng bàn tay.

“Bị cảm thì con tự biết đến phòng khám của trường. Con đã lên đại học rồi, mẹ không thể quản ít lại sao. Con cúp máy trước đây.”

Không chờ Dương Tần Phương đáp lại, Sầm Nịnh đã cúp điện thoại. Cô rất sợ hai người nói chuyện hai câu sẽ lại cãi nhau. Bởi vì là gia đình đơn thân, vì vậy trước đây khi ở nhà, mỗi khi hai người có mâu thuẫn xích mích, mãi mãi không có người thứ ba đứng ra giảng hòa.

Đặt điện thoại lên bàn, Sầm Nịnh treo toàn bộ quần áo vào tủ, quét dọn nhà vệ sinh ký túc xá một lần. Sau khi thu dọn ổn thỏa hết, cô cầm điện thoại ngồi lên ghế liếc nhìn thời gian, một giờ chiều.

Sầm Nịnh đứng dậy, định đi dạo siêu thị phía bắc bên này một chút, mua ít đồ dùng hằng ngày. Dù sao khi ra khỏi nhà thì vội vàng, chỉ mang theo ít quần áo và sách vở đơn giản, còn rất nhiều đồ cần mua thêm.

Siêu thị phía Bắc trường học cũng không phải lớn lắm, tổng cộng không có nhiều kệ hàng. Sầm Nịnh đi dạo một vòng thì đã biết cơ bản sản phẩm nào, đồ nào ở khu vực nào. Cô dừng trước tủ lạnh đặt đầy các loại đồ uống.

Thời tiết buổi chiều muộn vốn dĩ rất nóng, cộng thêm việc đi bộ rất lâu, lúc này Sầm Nịnh thật sự cảm thấy miệng lưỡi hơi khô. Cô mở cửa tủ lạnh ra, một làn gió mát lạnh đập vào mặt. Nhìn các loại đồ uống trên kệ hàng mấy lần, ánh mắt cô rơi vào một chai soda có ga vị bạc hà nằm lẻ loi trên kệ hàng.

Sầm Nịnh ngẩng đầu kiễng chân lên. Nhưng cô còn chưa đưa tay với tới, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng. Bàn tay kia giơ lên, lấy lon soda có ga vị bạc hà trước cô một bước.

Lúc này, Sầm Nịnh mới phát hiện, phía sau có thêm một người nữa, mà người đứng sau cô cầm được đồ uống thì rút tay về. Ngay sau đó, Sầm Nịnh nghe thấy giọng nói của một nam sinh.

“Lục Tinh Diễn, cậu đấy, sao lại chạy đến đây. Một lúc nữa phải huấn luyện quân sự rồi.”

Tống Ngạn Trần khoác vai Lục Tinh Diễn, đưa người đến quầy tính tiền.

Sầm Nịnh vừa nghe thấy tên Lục Tinh Diễn thì không tự chủ được mà căng thẳng. Cô giả vờ bình tĩnh, tiếp tục chọn đồ uống, nhưng trong lòng lại có một đàn nai nhỏ đang chạy.

“Đồ chó má, sao không cầm cho tớ một chai.” Tống Ngạn Trần chỉ vào chai nước trong tay Lục Tinh Diễn, giọng nói hơi bất mãn: “Trời nóng như vậy, cậu nỡ lòng nào nhìn tớ khát sao.”

“Tớ cũng không biết cậu sẽ đột nhiên xuất hiện. Vị này chỉ còn một chai. Muốn uống chung không? Nếu không thì cậu đi lấy chai khác đi. Tớ tính tiền luôn.” Giọng nói nam sinh rất êm tai, giống như dòng suối mát trong núi vào mùa hè, cảm giác sạch sẽ trong suốt.

“Thôi. Đi nhanh lên. Đợi lát nữa không đến tập trung kịp mất. Tớ không muốn bị huấn luyện viên mắng ngay ngày đầu tiên đâu. Đúng là không thể nào chịu nổi người này mà.”

Đợi đến khi hai nam sinh hi hi ha ha đi tính tiền, Sầm Nịnh không dám quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ ở bên kia, chỉ nhìn chăm chăm vào đồ uống trước mặt.

Quả nhiên Lục Tinh Diễn không nhận ra cô, điều này cũng rất bình thường. Hồi cấp hai, Sầm Nịnh luôn là một học sinh hướng nội, ít khi nói chuyện với bạn học trong lớp, mỗi ngày mặc đồng phục học sinh rộng rãi, để một kiểu tóc ngắn, sau khi tốt nghiệp cấp ba mới để tóc dài, gần đây tóc mới dài đến vai. Ban đầu cả người cô có hơi mũm mĩm, ngũ quan khuôn mặt cũng không có gì đặc biệt, là nhan sắc rất phổ thông. Áp lực ôn thi tốt nghiệp lớp mười hai rất lớn, đợi đến khi tốt nghiệp cấp ba, cả người Sầm Nịnh gầy đi một vòng, ngũ quan nảy nở hơn có với vài năm học cấp hai kia.

Sầm Nịnh không ngờ lại gặp được Lục Tinh Diễn nhanh như vậy, ngay tại đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh. Từ sau khi thêm Wechat của anh, Sầm Nịnh thường xuyên chú ý đến động tĩnh trên vòng bạn bè của anh, nhưng chưa bao giờ thích hay bình luận. Cô quen giấu phần tình cảm này trong lòng, đây là bí mật thời niên thiếu của cô. Những tình cảm này giống như những viên kẹo nằm trong bình thủy tinh vậy, cô chỉ hèn nhát ôm bình thủy tinh đầy ắp những tình cảm đơn phương như vậy.

Trong ba năm ở trường THPT số một Huyên Thành, không phải Sầm Nịnh không thấy vô số nữ sinh tỏ tình bị Lục Tinh Diễn từ chối, thỉnh thoảng cũng sẽ có nam sinh, bất kể cao, thấp, mập, ốm, xấu, đẹp, toàn bộ đều bị đối xử giống nhau. Quà tặng để đầy trên bàn và thư tình nhét đầy trong ngăn bàn, cũng bị anh vứt bỏ không chút lưu tình, ngay cả Lâm Lộc cũng từng nói đùa với Sầm Nịnh, đời này của Lục Tinh Diễn sẽ sống cô độc.

Cho nên Sầm Nịnh âm thầm quyết định, sẽ không đường đột tỏ tình với Lục Tinh Diễn. Cô biết đối phương sẽ từ chối không chút do dự. Không ai có thể hiểu được Lục Tinh Diễn, chỉ có cô biết điều Lục Tinh Diễn muốn thật ra là sự tự do, sự tự do không có bất kỳ trói buộc nào, tình yêu mà anh hướng tới là tình yêu tự do không sợ hãi. Mà những người kia chỉ thích bề ngoài của anh chứ không phải linh hồn tự do trong nội tâm của anh.

Mua đồ xong trở về ký túc xá, Sầm Nịnh đặt đồ lên giường mới nhớ ra đã không liên lạc với Lâm Lộc rất nhiều ngày rồi, vì vậy cô cầm điện thoại, mở cuộc trò chuyện với Lâm Lộc, gửi cho cô ấy một tin nhắn.

Nịnh Nịnh: 【 Lộc Lộc, bây giờ cậu đang ở Huyên thành hay ở Bắc Kinh? 】

Đối phương trả lời tin nhắn rất nhanh.

Lộc Lộc: 【 Tớ đang ở cạnh trường học của cậu rồi. Hôm qua đến Bắc Kinh. Có cả Hạ Vân Khanh, cậu ấy đi cùng tớ. 】

Lâm Lộc đến Bắc Kinh sớm hơn Sầm Nịnh một ngày. Điểm thi của cô không đủ vào khoa chính quy, vừa không muốn học lại, vừa muốn đi đến thành phố lớn, nên đã báo danh vào học viện chuyên ngành ở bên cạnh đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh, chọn một chuyên khóa, vừa hay cũng gần Sầm Nịnh. Lâm Lộc với Hạ Vân Khanh cùng nhau ra bắc, Hạ Vân Khanh là học sinh thể dục, số điểm thi đại học vừa vặn đủ để vào khoa chính quy của trường. Vì để đi theo Lâm Lộc, anh buông tha trường chính quy, lựa chọn học cùng một trường với Lâm Lộc. Lâm Lộc là cô gái ly kinh phản đạo (*). Dáng vẻ xinh đẹp, lớp mười cấp ba đã bắt đầu yêu sớm, nhuộm tóc, hút thuốc, uống rượu nhưng cũng không quá sa đọa. Sở dĩ có thể kết bạn và thành bạn thân với cô gái ngoan như Sầm Nịnh là vì hai nhà Sầm Lâm có quan hệ qua lại nhiều đời.

(*)Ly kinh phản đạo: có nghĩa là rời xa chuẩn mực (chữ kinh là chỉ ngũ kinh - chuẩn mực), đi ngược lại với đạo lý.

Khi Sầm Nịnh chưa ra đời, bố Sầm Nịnh với bố Lâm Lộc đã cùng nhau xuống biển, buôn bán gây dựng sự nghiệp. Khi đó đuổi kịp xu thế kinh thường đường điển, bọn họ hùn vốn mở tiệm tạp hóa, làm ăn cũng rất thành công. Lúc ấy, hai người cũng chỉ vô tình nói đùa, suy nghĩ sau này có thể kết làm thông gia, nếu đứa trẻ hai nhà vừa vặn là một trai một gái, thì đặt hôn ước cho hai đứa trẻ. Đáng tiếc thế sự vô thường, bố Sầm Nịnh đã rời xa nhân thế trong một lần tai nạn ngoài ý muốn, mẹ không đi bước nữa, mà lựa chọn nuôi dưỡng Sầm Nịnh một mình. Trùng hợp nhà họ Lâm cũng sinh ra con gái, vì vậy Sầm Nịnh và Lâm Lộc kết thành chị em gái. Hai người chơi đùa với nhau từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn bầu bạn với nhau, tình cảm tự nhiên không cần phải nói, chỉ là tính cách hai người hoàn toàn đối lập.

Sầm Nịnh suy nghĩ một chút nhưng vẫn gửi tin nhắn qua: 【 Buổi tối muốn ăn cơm chung không? 】

Làm bạn thân nhiều năm như vậy, chuyện duy nhất Sầm Nịnh không nói với Lâm Lộc là chuyện yêu đơn phương Lục Tinh Diễn. Chỉ là đoán chừng không lừa được cô quá lâu, bởi vì quả thật ở trên tình trường, Lâm Lộc có nhiều kinh nghiệm hơn Sầm Nịnh, Sầm Nịnh trừ một đoạn thời gian thầm mến không mấy đặc sắc ra thì cô chỉ là một tờ giấy trắng. Cho nên có lúc Sầm Nịnh cũng sẽ cảm thấy Lâm Lộc và Hạ Vân Khanh chắc chắn sẽ không ở bên nhau lâu dài.

Đối phương nhắn trở về ngay lập tức, quả nhiên không ngoài dự đoán Sầm Nịnh.

Lộc Lộc: 【 Buổi tối có hẹn với vị kia nhà tớ mất rồi. Hay cậu đến đây ăn cơm cùng bọn tớ? 】

Sầm Nịnh khéo léo từ chối, thật sự không muốn đi đến làm kỳ đà cản mũi. Cô cất điện thoại đi, lấy sách chuyên ngành ra nhìn một lúc, đọc sách không bao lâu, mấy bạn cùng ký túc xá cũng lần lượt đến. Sầm Nịnh cũng chủ động tiến lên chào hỏi, cũng hỏi các cô cần hỗ trợ gì không. Chỉ là ba người bạn cùng phòng đều là người địa phương ở Bắc Kinh, chỉ có Sầm Nịnh là cô gái đến từ miền nam. Vì vậy, Sầm Nịnh luôn cảm thấy có hơi ngăn cách với các cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp