Sao Trời Tựa Anh

Chương 1


1 năm

trướctiếp

Edit: Leo

Thời tiết mưa liên tiếp kéo dài mấy tháng, mùa đông ở phương Nam ẩm thấp, khí lạnh tháng hai thổi vào trong nhà qua khe hở cửa sổ.

Bảy giờ sáng, báo thức trên điện thoại kêu lên cố định mỗi ngày. Sau khi Sầm Nịnh thức dậy, co rúm lại vì lạnh một chút. Cô không ở cùng mẹ, mà thuê một nhà trọ đơn ở gần công ty. Trong phòng không có máy sưởi ấm, mỗi khi mùa đông đến đều trải qua rất khó khăn.

Sầm Nịnh nhanh chóng rửa mặt, thay qua loa một bộ quần áo khác, trang điểm rồi ra khỏi cửa.

Năm nay là năm Sầm Nịnh tốt nghiệp đại học năm thứ tư. Sau khi tốt nghiệp, cô quay về Huyên Thành. Sau đó mọi việc tiến hành theo từng bước, thi biên chế, làm việc. Cứ như vậy, cô đã làm một công nhân viên chức phổ thông trong một nhà máy xí nghiệp của nhà nước, cầm số tiền lương ít ỏi mỗi tháng hơn bốn ngàn, công ty cho đóng năm hiểm một kim (*), mà ưu đãi này kéo dài bốn năm, mỗi ngày làm việc theo giờ hành chính, cuộc sống không có gì thay đổi.

(*) Năm hiểm một kim: Bảo hiểm trợ cấp, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật và thai sản, và quỹ hỗ trợ nhà ở. Khi tìm việc làm tại Trung Quốc, việc đơn vị, doanh nghiệp cung cấp năm bảo hiểm và một quỹ nhà ở là một yếu tố quan trọng để người tìm việc xem xét.

Tính cách Sầm Nịnh rụt rè nhát gan, người nhà cũng cho rằng hoàn cảnh hiện tại thích hợp với cô nhất. Vì vậy, sau bao nhiêu năm, thậm chí đến Sầm Nịnh cũng cảm thấy cuộc sống của cô sẽ trải qua công việc theo cơ chế như vậy đến hết cuộc đời.

Tám giờ mười phút, Sầm Nịnh có mặt đúng giờ ở công ty để chấm công. Đến tám giờ hai mươi lăm, mọi người lần lượt đến phòng làm việc. Sau khi chào hỏi khách sáo vài câu với đồng nghiệp, mọi người bắt đầu bận rộn với công việc của mình, đề tài không có gì ngoài công việc.

Trước tám giờ rưỡi, Sầm Nịnh vội vã ăn hết bánh sandwich cá ngừ kẹp trứng gà mua ở Starbucks, latte kiểu Mỹ chưa mở ra được cô đặt trên bàn làm việc, định kiểm tra tin tức bảng biểu xong rồi uống.

Một thực tập sinh mới tới đi qua. Tính cách cô gái này tùy tiện. Cô thuận tay cầm cốc latte kia, chào hỏi với Sầm Nịnh: “Chào buổi sáng, chị Nịnh.”

Sầm Nịnh nghe thấy ngẩng đầu nhìn cô.

“Em không kịp mua đồ ăn sáng, chị không để bụng đâu đúng không? Lần sau, em mời chị ăn cơm nhé?” Nói xong, nữ sinh quơ quơ nhẹ cốc latte trong tay với cô.

Sầm Nịnh không từ chối cô, nữ sinh nói cảm ơn rồi xoay người về bàn làm việc. Tất cả mọi người trong công ty đều biết tính cách của Sầm Nịnh, là người tốt bụng, không biết từ chối. Cũng bởi vì vậy, Sầm Nịnh luôn tăng ca, làm việc thay người khác.

Mấy năm nay, tính cách của Sầm Nịnh đã thay đổi rất nhiều so với lúc mới vào làm, ít nhất không động chút là than vãn về cuộc sống và công việc. Khi mới đến công ty thực tập, dường như mỗi ngày cô đều phải gọi điện thoại khóc lóc kể lể với Lâm Lộc một trận.

Giờ nghỉ trưa, Sầm Nịnh nằm ngủ trên bàn làm việc, điện thoại không đúng lúc vang lên âm thanh, là tiếng thông báo Wechat có tin nhắn đến.

Sầm Nịnh ngồi dậy, cầm điện thoại mở ra. Đúng như dự đoán, là tin nhắn thúc giục kết hôn của Dương Tần Phương gửi đến.

Sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ Sầm Nịnh bắt đầu nói bóng nói gió, luôn muốn giới thiệu đối tượng hẹn hò cho cô. Khi đó tuổi của Sầm Nịnh vẫn còn nhỏ, không muốn yêu đương. Mấy năm trước lấy lý do công việc để đẩy lùi, nhưng bây giờ, Sầm Nịnh đã hai mươi bảy tuổi, Dương Tần Phương cũng không ngồi yên nữa, bắt đầu từ đầu năm nay, cách một, hai tuần bà lại gửi cho cô một đối tượng coi mắt.

Vượt Biển gửi danh thiếp.

Vượt Biển: 【 Thằng bé này làm việc ở Cục giám sát thành phố, bằng tuổi con, nhân phẩm cũng không tệ. Sắp xếp chút thời gian cho hai đứa gặp mặt được không? 】

Vượt Biển: 【 Lần nào con cũng nói công việc bận rộn. Công việc bận rộn có quan trọng bằng việc chung thân đại sự không? 】

Bây giờ Sầm Nịnh đã suy nghĩ ra biện pháp đối phó cho mình, đó là kết bạn với đối phương, chào hỏi qua loa rồi không nói nữa. Sau đó mở ảnh đại diện của đối phương hoặc vòng bạn bè, có thể tìm được ảnh đối phương, gửi trực tiếp cho Dương Tần Phương rồi soi các khuyết điểm của đối phương, không có hình thì nói không có ấn tượng gì. Sau đó xóa khung trò chuyện với đối phương, theo phép lịch sự, Sầm Nịnh sẽ không bỏ kết bạn với những người này. Những đối tượng xem mắt được thêm này sẽ giống như người lạ, yên lặng nằm trong danh sách bạn bè của cô.

Sầm Nịnh trả lời tin nhắn của Vượt Biển: 【 Mẹ, người đàn ông này bị hói đầu. Con thấy giống bốn mươi bảy tuổi hơn là hai mươi bảy tuổi. 】

Dương Tần Phương thấy Sầm Nịnh bắt đầu giở giọng chê bai, trực tiếp gửi ghi âm mười mấy giây.

Sầm Nịnh như thể biết nội dung hội thoại bà muốn nói là gì, nói tới nói lui cũng chỉ mấy câu kia. Vì vậy chuyển đoạn ghi âm thành văn bản, xem qua loa một chút.

Vượt Biển: 【 Năm nay con cũng hai mươi bảy tuổi rồi, mà vẫn không tìm được đối tượng. Sau này không tìm được sẽ bị người khác chê cười, khuôn mặt già nua này của mẹ cũng không biết giấu vào đâu đâu. 】

Vượt Biển: 【 Ở độ tuổi nào thì nên làm cái đó. Bây giờ con nghĩ như vậy, sau này người chịu khổ cũng chỉ có con thôi, dù mẹ có chết cũng không thấy được. 】

Sầm Nịnh nhìn những dòng này, khóe mắt hơi chua xót, còn chưa kịp trả lời, Dương Tần Phương đã gửi một tin nhắn nữa: 【 Người này không vừa ý, người kia không hài lòng. Con tự xem lại đi, mẹ không quản con nữa. 】

Lần này thật sự đã chạm vào vảy ngược của Sầm Nịnh. Cô trả lời tin nhắn thứ hai.

Nịnh: 【 Năm này đã là năm 2019 rồi, sao quan niệm của mẹ vẫn cổ hủ vậy. Hừ. Kết hôn hay không là quyền tự do của con. 】

Ít nhất ở giai đoạn này, Sầm Nịnh cảm thấy một mình sống rất tốt. Hơn nữa, bây giờ người trẻ tuổi đều biết rõ mình muốn kết hôn sinh con hay không, tỉ lệ sinh sản dân số cũng thấp dần theo từng năm.

Sầm Nịnh chuẩn bị nói giận dỗi vài câu thì thấy nhóm chat thời cấp ba rất lâu không nhắn tin đột nhiên hiện lên khung chat tin nhắn. Cô lập tức mở ra.

Lâm Lộc gửi một bức ảnh, đó là bức ảnh lễ tốt nghiệp chụp chung của tất cả mọi người. Sau đó Lâm Lộc lại gửi tin nhắn đến: 【 Hoài niệm quá. Đã tốt nghiệp tám năm rồi. Lớp trưởng rảnh thì tổ chức họp lớp đi, cho các bạn học cũ gặp nhau. 】

Đột nhiên Sầm Nịnh thấy hơi căng thẳng, chăm chú nhìn màn hình một lúc, chưa trả lời. Ngay lúc cô chuẩn bị rời khỏi khung chat của nhóm thì lại xuất hiện một tin nhắn, là tin nhắn của lớp phó thể thao Hạ Vân Khanh. Hạ Vân Khanh và Lâm Lộc đã xác định quan hệ yêu đương từ thời cấp ba. Hai người cũng đưa đi đẩy lại gần mười năm rồi. Cũng may tình cảm hai người khá kiên định, tháng trước cuối cùng Hạ Vân Khanh cũng cầu hôn thành công.

Hạ Vân Khanh: 【 Hiện tại lớp trưởng đại nhân còn đang ở nước ngoài. Đừng nghĩ đến việc tụ tập nữa. 】

Lâm Lộc: 【 Vậy thì tiếc quá. 】

Hạ Vân Khanh: 【 So sad. 】

Sầm Nịnh mở xem ảnh tốt nghiệp chụp chung chín năm trước, chất lượng ảnh không tốt lắm, nhìn có vẻ được quét thành bản điện tử. Cô liếc mắt nhìn thiếu niên đứng chính giữa của hàng cuối cùng. Mắt sáng răng trắng, khuôn mặt nở nụ cười không chịu gò bó, giống như trên thế gian này không gì có thể trói buộc anh. Tình yêu đối với người hướng tới sự tự do như anh mà nói là sự phiền phức. Anh là người theo chủ nghĩa lãng mạn tự do.

Nếu nói Sầm Nịnh là người theo đuổi sự cô độc thì Lục Tinh Diễn là người thích mạo hiểm của nhân gian. Hai người khác nhau một trời một vực, là hai cuộc đời khác nhau hoàn toàn.

Ba năm cấp ba, bốn năm đại học, thêm một lần tỏ tình thất bại lúc tốt nghiệp đại học, đến bây giờ tốt nghiệp đại học được bốn năm, tốt nghiệp cấp ba tám năm, trong vô thức mười một năm đã trôi qua rồi. Chuyến hành trình cô độc này của cô sắp bước qua năm thứ một rồi, đây là lúc nên buông bỏ chấp niệm với Lục Tinh Diễn.

Thoát khỏi khung chat của lớp, Sầm Nịnh suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn cho Dương Tần Phương: 【 Mẹ sắp xếp thời gian đi. 】

Dường như Dương Tần Phương không ngờ Sầm Nịnh sẽ đồng ý đi gặp đối tượng xem mắt, lập tức nhắn lại: 【 Vậy cuối tuần ba ngày nữa đi. Vừa hay các con được nghỉ. 】

-

Chiều thứ bảy ba ngày sau, dường như Sầm Nịnh không trang điểm, buộc tóc đuôi ngựa bình thường, thay qua loa một bộ quần áo rồi ra ngoài. Khi đến quán cà phê Dương Tần Phương đã đặt cho họ từ trước, đối tượng xem mắt đã ở đó từ sớm.

Đối phương tên Ngô Hạo Vũ, hiện đang làm ở cục giám sát thành phố, cũng là công nhân viên chức giống Sầm Nịnh, chỉ là anh là biên chế sự nghiệp (*), trông không khác gì ảnh đại diện, quả thật tóc hơi ít. Mặc dù chưa đến ba mươi nhưng tóc mai đã hơi thưa thớt, đeo gọng kính màu đen, dáng người cao vừa, thân hình hơi mập, ngũ quan phổ thông nhưng không đến mức quá khó coi, con người cũng tương đối khiêm tốn lịch sự.

(*)Biên chế sự nghiệp là số người được tuyển dụng, bổ nhiệm vào một ngạch viên chức hoặc giao giữ một nhiệm vụ thường xuyên trong các đơn vị sự nghiệp nhà nước về giáo dục và đào tạo…, và các đơn vị sự nghiệp khác do cơ quan có thẩm quyền quyết định thành lập để phục vụ nhiệm vụ quản lý nhà nước hoặc để thực hiện một số dịch vụ công của cơ quan nhà nước theo quy định của pháp luật.

Hai người nói chuyện khoảng một tiếng, cũng có vài chủ đề chung, sở thích cũng tương đối giống nhau. Chỉ là ngay từ lúc bắt đầu, Sầm Nịnh luôn mang dáng vẻ không mấy hứng thú, thái độ nói chuyện về sau càng ngày càng qua loa lấy lệ.

Sau khi uống trà chiều xong, Ngô Hạo Vũ đề nghị muốn đi dạo các cửa hàng xung quanh một chút, nghe nói gần đây mới mở một trung tâm thương mại, rất náo nhiệt. Sầm Nịnh vốn muốn kiếm cớ từ chối, nhưng suy nghĩ lại, nếu đã đồng ý đi xem mắt thì cũng không nhất thiết phải từ chối, vì vậy cô đồng ý.

Đi dạo đến gần giờ ăn cơm tối, Sầm Nịnh từ chối khéo lời mời ăn cơm của Ngô Hạo Vũ. Ngô Hạo Vũ kiên quyết muốn đưa Sầm Nịnh về nhà. Sầm Nịnh cũng không từ chối nữa, vì xung quanh tiệm cà phê không có chỗ đỗ xe, chỉ có thể đỗ xe ở con ngõ vườn hoa cách tiệm cà phê không xa, vì vậy hai người đi bộ trở về. Dọc đường đi đều là Ngô Hạo Vũ tìm chủ đề nói chuyện, Sầm Nịnh chủ yếu lặng yên nghe anh nói.

Đèn đường sáng lên, bầu trời chuyển tối, ven đường bắt đầu xuất hiện các sạp hàng bày bán. Bởi vì kỳ nghỉ tết mới kết thúc cách đây không lâu, quy định cũng không nghiêm khắc như lúc trước, số lượng gian hàng xuất hiện nhiều hơn ngày thường một chút.

Có quán bar âm nhạc mới mở trong con hẻm, thời gian lúc này vẫn còn sớm, trong quán chỉ có lẻ tẻ mấy người.

Tống Ngạn Trần rót rượu cho mấy người bên cạnh, trên bàn còn có mấy đĩa thịt xiên nướng.

“Tại sao đột nhiên cậu lại trở về nước? Không phải tuần trước còn đăng tin định ở nước ngoài một thời gian sao?”

Lục Tinh Diễn đang uống rượu, nghe vậy thì buông ly xuống, giọng nói cũng nghiêm túc hơn bình thường: “Ông nội bệnh nặng. Bố tôi gọi tôi trở về, có lẽ cũng chỉ ở mấy ngày thôi.”

“Xem ra chỉ có chuyện của người nhà mới có thể dừng bước chân vội vã của lãng tử thích phiêu lưu như cậu.”

Lúc này hai người đang ngồi bên cạnh cửa sổ thủy tinh đối diện với mặt đường. Thân hình cao lớn Lục Tinh Diễn ngồi trên chiếc ghế băng dài, chân nhẹ nhàng chạm đất. Một tay anh chống cằm, nghiêng đầu, trò chuyện câu được câu không với những người bên cạnh.

Trong quán bar có mấy cô gái trẻ tuổi, có cô gái gan lớn trực tiếp tiến lên hỏi Wechat của anh.

Mí mắt Lục Tinh Diễn cũng lười nhấc lên, trả lời thẳng: “Không có Wechat.”

Nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô gái nhỏ rời đi, Tống Ngạn Trần có lòng tốt nhắc nhở: “Tôi nói này. Cậu cũng lớn rồi, không còn nhỏ nữa. Lần trước giả vờ có bạn gái thì cũng thôi đi, cậu độc thân nhiều năm như vậy rồi, thật sự không muốn tìm một người sống qua ngày cùng cậu à?”

“Cô gái trẻ vừa nãy xinh thật đó. Tuổi có vẻ không lớn lắm, vóc dáng còn nóng bỏng. Thật sự đáng tiếc mà.” Tống Ngạn Trần liên tục nói đùa: “Nếu kể đến nơi có nhiều người đẹp nhất thì phải kể đến Huyên Thành chúng ta. Ồ, cậu nhìn người đối diện bên ngoài kia kìa, dáng vẻ trông trắng nõn thanh thuần.”

Lục Tinh Diễn vẫn không liếc mắt nhìn, cúi đầu thờ ơ nói: “Không sợ tôi gửi Wechat cho bà xã của cậu à?”

Tống Ngạn Trần là điển hình của việc bị vợ quản nghiêm, nổi tiếng sợ vợ, vừa nghe lời này của anh đã lập tức hậm hực không nhìn nữa.

“Bảo sao mà cậu chưa có vợ.” Tống Ngạn Trần thở dài, lấy bao thuốc lá từ túi quần ra, đưa cho người bên cạnh một điếu.

“Làm anh em nhiều năm như vậy, cậu vẫn hút trước mặt tôi sao?” Lục Tinh Diễn nhận điếu thuốc trêu đùa rồi ném về cho Tống Ngạn Trần.

“Xin lỗi nha. Tôi quên mất. Cậu cả Lục trừ việc không động vào phụ nữ còn không động vào khói thuốc.” Tống Ngạn Trần nhận sai, tiếp lấy điếu thuốc anh ném tới, cất vào bao rồi tiếp tục uống rượu.

Vừa nghe bốn chữ “dáng vẻ thanh thuần”, trong đầu Lục Tinh Diễn lập tức hiện lên khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, ma xui quỷ khiến thế nào, anh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tròng mắt đen nhánh lập tức quét thấy một bóng dáng quen thuộc. Đối phương thật sự có dáng vẻ trắng nõn, nhìn lướt qua sẽ không thấy khuôn mặt có gì đẹp, nhưng khi nhìn lâu sẽ cảm thấy gương mặt xinh đẹp thanh tú. Cô mặc một chiếc áo dài trùm đầu bằng nhung màu xanh nhạt, nhìn giống như cô nữ sinh vừa mới tốt nghiệp đại học.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp