Sao Trời Tựa Anh

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Edit: Leo

Tống Ngạn Trần nhìn theo ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ của Lục Tinh Diễn.

“Tôi nói rồi mà. Chắc chắn cậu sẽ thích kiểu như vậy.”

“Là Sầm Nịnh.” Biểu cảm của Lục Tinh Diễn vẫn mệt mỏi như cũ, trong giọng nói không có chút cảm xúc nào.

Tống Ngạn Trần nghe vậy ngược lại thấy hơi giật mình: “Sầm Nịnh? Thay đổi nhiều quá nha, nhìn qua không nhận ra được. Tôi nhớ trước kia cô ấy từng tỏ tình với cậu phải không? Bị cậu từ chối là Sầm Nịnh đúng không? Người tỏ tình bị cậu từ chối cũng không ít, sao cậu vẫn nhớ ra cô ấy vậy? Tình cảnh giữa hai người là gì vậy?”

“Chậc. Người bên cạnh là bạn trai cô ấy à?” Tống Ngạn Trần nói thẳng.

“Đây là cải trắng bị heo ăn sao? Thật sự không biết con gái bây giờ nghĩ gì nữa.”

Nói xong mấy câu này, cậu cảm thấy áp suất bên người thấp hơn hẳn. Cậu liếc nhìn người bên cạnh thì thấy người anh em của cậu đang nhìn hai người đang đi sánh vai ngoài đường bên ngoài cửa sổ, không nói câu nào, ngón tay thon dài nắm chiếc ly thật chặt, giống như sắp bóp nát chiếc ly trong tay vậy.

“Tôi nói gì sai sao?” Tống Ngạn Trần cẩn thận hỏi, sợ mình không cẩn thận đắc tội với đại thiếu gia này.

Nhưng cậu còn chưa nhận được câu trả lời, đã thấy Lục Tinh Diễn nặng nề đặt chiếc ly trong tay xuống. Rượu đỏ trong ly còn trào ra một ít. Ngay sau đó Lục Tinh Diễn đứng lên, trực tiếp chạy ra phía cửa.

Tống Ngạn Trần: “???”

Người nào đó cũng không thèm quay đầu lại, chỉ vội vàng để lại một câu: “Cậu về trước đi, không cần chờ.”

Tống Ngạn Trần: “?”

Sầm Nịnh hoàn toàn không chú ý đến quán bar âm nhạc ở phía đối diện, cô và Ngô Hạo Vũ đang đi xuyên qua ngõ bán hoa, đi vào đầu con hẻm kia. Xe Ngô Hạo Vũ đỗ cạnh chỗ đó. Không ngờ hai người còn chưa đi hết một nửa đường, một bóng người đột nhiên lao ra từ trong ngõ ra, trực tiếp giật túi Sầm Nịnh rồi chạy ra khỏi hẻm.

“Túi của tôi!” Sầm Nịnh đang chuẩn bị đuổi theo nhưng người kia đã chạy trước một đoạn rồi.

“Trong túi cô có đồ gì đáng tiền không? Cô…”

Ngô Hạo Vũ còn chưa nói xong thì đã nghe thấy âm thanh chói tai của xe gắn máy. Chỉ thấy một chiếc xe gắn máy màu đen chạy vụt qua hai người và chạy như bay ra khỏi con hẻm. Sầm Nịnh không nhìn thấy gì khác ngoài bóng người trên xe chạy nhanh qua.

Ngô Hạo Vũ cuống cuồng kéo tay Sầm Nịnh, dắt cô chạy nhanh về phía trước. Sầm Nịnh theo bản năng muốn tránh đi, nhưng nghĩ chắc anh cũng không có ý gì, nên cũng kệ để anh dắt đi. Hai người chạy nhanh ra đầu ngõ bên kia. Nhưng khi hai người còn chưa đi đến đầu ngõ, thì thấy chiếc xe mô - tô vừa phóng nhanh qua người họ, đậu cách đó không xa. Bên cạnh xe còn có một bóng hình cao lớn. Bóng lưng của người kia khiến Sầm Nịnh có cảm giác quen thuộc một cách khó hiểu, đó là người mà cô sẽ không bao giờ nhận sai dù có qua bao nhiêu năm.

Lục Tinh Diễn bước đến cạnh tên cướp túi của Sầm Nịnh, lúc này tên kia đang ngã ngồi dưới đất.

“Đưa đây.” Lục Tinh Diễn đưa tay về phía hắn, giọng điệu không cho phép phản kháng, nhìn tên móc túi đang ngã ngồi dưới đất từ trên cao xuống, một tay đang bảo vệ thật chắc túi xách.

Hai người giằng co một lúc, người kia mới bất đắc dĩ ném túi xuống đất, lập tức đứng dậy quay người bỏ chạy thật xa.

Lục Tinh Diễn cúi người nhặt túi lên, vừa quay người thì đối diện với ánh mắt của Sầm Nịnh.

Nếu không tính đến lần đó anh quay lại tìm cô, thì đây là lần thứ hai hai người gặp mặt sau bốn năm kể từ khi tốt nghiệp đại học, khác rất nhiều với cảnh tượng Sầm Nịnh nghĩ, hoặc có thể nói Sầm Nịnh chưa bao giờ nghĩ hai người có thể gặp lại nhau, lại còn trong hoàn cảnh lúng túng như vậy.

Lục Tinh Diễn chậm rãi đi đến trước mặt Sầm Nịnh, đưa túi xách cho cô rồi, sau đó liếc nhìn Ngô Hạo Vũ, cuối cùng nhìn bàn tay đang nắm của hai người.

Sầm Nịnh nhận lại túi xách, nói: “Cảm ơn.” Rồi nói thêm một câu: “Lâu rồi không gặp.” Cô cảm thấy đây là câu nói mà người bình thường thường dùng khi gặp lại nhau.

Lục Tinh Diễn nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô gái trước mặt, ngược lại thản nhiên trả lời một câu: “Cũng không lâu lắm.” Anh tùy ý gật đầu chào hỏi với Ngô Hạo Vũ bên kia một chút rồi hỏi một câu: “Đây là bạn trai cậu à?”

Ngô Hạo Vũ thấy bầu không khí nói chuyện của hai người có chút kỳ lạ, lại nhìn Sầm Nịnh đang hơi ngượng ngùng, tự giác buông lỏng tay cô, giải thích: “Tôi… Tôi… Tôi không phải. Hôm nay là lần đầu gặp mặt, khi xem mắt.”

Không biết tại sao khi anh nói chuyện lại thấy hơi chột dạ. Vừa nhìn thấy dáng vẻ chạy như bay của Lục Tinh Diễn, anh luôn cảm thấy hơi sợ người này, không biết Lục Tinh Diễn có lai lịch gì, lời nói cũng lắp bắp.

“Vậy tôi cũng không làm phiền hai người nữa.” Nói xong, Lục Tinh Diễn cũng quay người đi đến chiếc xe bên kia.

“Hóa ra hai người biết nhau à.” Ngô Hạo Vũ bất tri bất giác nhìn Sầm Nịnh nói nhỏ. Anh hơi nghi ngờ tại sao một cô gái ngoan ngoãn như Sầm Nịnh lại quen biết người như Lục Tinh Diễn.

“Cậu ấy là bạn học cùng lớp thời cấp ba hồi trước của tôi, không gặp rất nhiều năm rồi, không thân lắm.”

Những lời này của Sầm Nịnh không nặng không nhẹ, nhưng một chữ cũng không sót truyền vào tai Lục Tinh Diễn. Anh nhếch miệng không nói gì, trực tiếp đội mũ bảo hiểm trên xe rồi nghênh ngang chạy đi.

-

Cơn gió buổi đêm mùa đông thổi đến lạnh thấu xương, Lục Tinh Diễn chậm rãi đi trong phố Thiên Kiều. Anh đội mũ lưỡi trai, chỉ mặc một chiếc áo bóng chày mỏng. Người đến người đi trên phố Thiên Kiều, hình như hầu hết đều là người tan làm trở về. Đi được một nửa, anh dựa vào lan can nhìn Huyên thành dưới màn đêm ở phía xa. Thành phố mà anh sinh ra và lớn lên, cho dù đi bao xa thì anh vẫn có một loại tình cảm đặc biệt đối với nơi này.

Trong đêm tối, có một vầng trăng sáng treo trên không trung, bên cạnh ánh trăng sáng còn có một ngôi sao lẻ loi. Thời gian trôi qua, hôm nay anh gặp lại Sầm Nịnh, đối phương lại khách sáo và lạnh lùng. Nghe câu nói sau cùng kia của cô, xem ra Sầm Nịnh thật sự đã không còn thích anh nữa.

Lục Tinh Diễn cảm thấy mất mát khó hiểu. Anh cũng không biết tại sao, luôn cảm thấy trong tim mình có một tình cảm rất phức tạp đối với Sầm Nịnh, không thể nói rõ trong một lời được. Anh cầm điện thoại mở máy ảnh ra, để chế độ chụp cảnh đêm, chụp một tấm hình bầu trời đêm.

-

Khi Sầm Nịnh về đến nhà cũng đã là bảy tám giờ tối. Ngô Hạo Vũ định hẹn gặp mặt Sầm Nịnh vào chủ nhật, bị cô từ chối. Một mặt bởi vì Sầm Nịnh thật sự không quá thích Ngô Hạo Vũ. Nguyên nhân khác cũng là vì hôm nay tình cờ chạm mặt Lục Tinh Diễn, lại khiến cho nội tâm cô bắt đầu đấu tranh.

Làm một bát mì trứng rau cải đơn giản, Sầm Nịnh vừa ăn vừa hồi tưởng cảnh tượng gặp Lục Tinh Diễn ngày hôm nay. Cũng đã hơn hai năm không gặp anh, bộ dạng anh vẫn không sợ hãi bất cứ thừ gì như cũ, là người cô giấu trong lòng nhiều năm, cũng là ánh sáng cô vẫn luôn theo đuổi thời niên thiếu. Chỉ là đến bây giờ, hai người vẫn một thân một mình, vẫn là hai đường thẳng song song không có giao điểm.

Lấy điện thoại ra, Sầm Nịnh tìm được avatar quen thuộc trong danh sách bạn bè. Cô đặt biệt danh cho Lục Tinh Diễn là “LXY”. Mở vòng bạn bè anh ra, Sầm Nịnh mới nhận ra đã rất lâu rồi mình không xem trạng thái vòng bạn bè trên Wechat. Cô lướt vòng bạn bè ít ỏi của mình. Hiện tại, Wechat chính là một phần mềm khi cô muốn liên lạc với người thân bạn bè và đồng nghiệp, cô rất ít khi mở Wechat ra nếu bình thường không có chuyện gì.

Hình nền vòng bạn bè của Lục Tinh Diễn vẫn là bức ảnh ngọn hải đăng ở thành phố cực Nam Ushuaia. Tin tức mới nhất vòng bạn bè được đăng từ tuần trước. Hình ảnh là trạm xe lửa ga 9 ¾ Kinh Cross, nội dung bài đăng là nói bản thân định ở nước ngoài một thời gian.

Sầm Nịnh cảm thấy trang cá nhân của anh cái gì cũng có, chỉ riêng không có yêu đương, đi khắp thế giới mới là ước mơ lớn nhất của anh. Những chuyện dự tính của người bình thường như yêu đương, kết hôn, sinh con chưa bao giờ nằm trong phạm vi kế hoạch khám phá thế giới của anh.

Đang chuẩn bị rời khỏi vòng bạn bè Lục Tinh Diễn, Sầm Nịnh vô tình load lại trang một chút thì đột nhiên có thông báo mới ở vòng bạn bè. Cô trực tiếp mở thông báo kia ra, ảnh chụp là bầu trời đêm trăng sao, bên cạnh vầng trăng khuyết là một ngôi sao, bài đăng là: Khoảng cách giữa ngôi sao và mặt trăng là bao xa, vì vậy, cậu thật sự không thích tôi nữa sao?

Sầm Nịnh nhìn những lời này, trong nháy mắt cảm thấy trong lòng mình nhảy lên một cái. Rốt cuộc anh đăng status này là có ý gì? Rõ ràng năm đó là anh từ chối cô, lần đó trở lại tìm cô lại bảo cô chờ anh, nhưng nhiều năm như vậy lại không có tin tức gì. Anh đúng là tên khốn cặn bã như lời Lâm Lộc nói. Chỉ là Sầm Nịnh thay đổi suy nghĩ một chút, có lẽ bản thân cô tự mình đa tình. Người theo đuổi anh rất nhiều, nữ sinh tỏ tình thất bại với anh cũng nhiều đếm không xuể, có lẽ anh đang nói những người khác thôi.

Lục Tinh Diễn vừa đăng lên dòng bạn bè một phút trước, Sầm Nịnh lướt một chút xuống phần bình luận, bên dưới đã có rất nhiều bình luận. Có thể thấy phần lớn đều là của một vài bạn học thời cấp ba, nội dung bình luận phần lớn cũng là đang trêu chọc cười nhạo, hoặc là cười nhạo trên nỗi đau người khác.

Sầm Nịnh mở phần trò chuyện cùng Lục Tinh Diễn ra, ghi chép cuộc trò chuyện của hai người dừng lại ở bốn năm trước. Mấy năm nay, cô vẫn luôn giữ tất cả các cuộc nói chuyện với Lục Tinh Diễn, không chịu xóa đi. Nhìn cuộc trò chuyện bốn năm trước, Sầm Nịnh cũng lập tức nhớ lại ngày tỏ tình thất bại đó.

LXY: 【 Sầm Nịnh, tớ và cậu là người không cùng một đường. Thật sự xin lỗi. Bây giờ cậu về đến nhà chưa? 】

Sầm Nịnh còn nhớ lúc nhận được tin nhắn của Lục Tinh Diễn, cô đang âm thầm khóc đỏ cả mắt trong công viên. Lúc đó đêm khuya vắng người, trong công viên chỉ có tiếng khóc sùi sụt của cô, ngón tay cô run rẩy gõ chữ trên màn hình điện thoại, trả lời một tin.

Sầm Nịnh: 【 Không sao. Tớ về nhà rồi. 】

Bên kia trả lời trong giây lát: 【 Vậy thì tốt rồi. 】

Sau đó trong gần bốn năm, hai người cũng không chủ động liên lạc với đối phương, giống như hai người xa lạ chưa bao giờ quen biết, trừ lần đó không hiểu sao anh lại quay về từ nước ngoài để tìm cô.

Sầm Nịnh nhìn ghi chép cuộc trò chuyện cùng Lục Tinh Diễn trước đó, dường như lướt không qua bao lâu đã nhìn thấy phần đầu. Ở đó dừng lại vào ngày: ngày 11 tháng 6 năm 2011.

Đó là tuần đầu tiên sau khi có kết quả thi cấp ba năm 2011. Khi đó điện thoại thông minh đã dần dần phổ biến, phần mềm trò chuyện Wechat này cũng bắt đầu được sử dụng. Mà trước thứ sáu cuối tuần đó, khi đó họp lớp lần cuối cùng, ban cán sự lớp Hà Mộng Kỳ tự gửi mỗi thành viên trong lớp một tin Wechat, sau đó tạo một nhóm các bạn thời cấp ba, nói là sau này bạn bè tụ tập hoặc có tin tức gì khác có thể trực tiếp nhắn thông báo trong nhóm. Vì vậy hôm thứ bảy, Sầm Nịnh lấy dũng khí tìm được Wechat của Lục Tinh Diễn từ trong nhóm bạn học thời cấp ba, gửi lời mời kết bạn, đối phương rất nhanh đã chấp nhận yêu cầu kết bạn.

Lúc đó Sầm Nịnh khá kích động, ngón tay gõ chữ cũng hơi run rẩy. Cô chủ động nhắn tin nhắn đầu tiên.

Sầm Nịnh: 【 Lớp trưởng, tớ muốn hỏi cái này. Nguyện vọng đầu tiên của cậu điền trường học nào thế? 】

Bây giờ nghĩ lại, Sầm Nịnh cảm thấy khi đó mình thật sự nông nổi, vô tri vô giác. Rõ ràng trong ba năm cấp ba, cô và Lục Tinh Diễn không nói chuyện với nhau một câu nào, cũng không bao giờ xuất hiện cùng nhau, nói đơn giản thì hai người giống như người xa lạ vậy. Trừ quan hệ bạn cùng lớp ra thì không có bất kỳ liên lạc nào khác. Lúc đó, qua hai mươi mấy phút thì đối phương mới trả lời. Trong hai mươi phút kia, cô cảm thấy còn khó chịu hơn cả ba ngày thi cấp ba.

Lục Tinh Diễn trả lời rất ngắn gọn.

Lục Tinh Diễn: 【 Đại học Công nghệ Hoa Thanh. 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp