Ba người vừa được dịch chuyển đến thế giới khác, sắc mặt Đỗ Tùng thay đổi ngay tắp lự.
Cậu đứng yên không hề nhúc nhích trừng lớn đôi mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, dần dần dâng lên nghi ngờ.
Lãnh địa này...
Thật sự lớn đến mức nếu coi nó là cấp E thì có hơi kỳ quái.
Bầu trời vô định rải xuống từng sợi nắng. Mặt trăng lên, mặt trời liền khô héo. Ánh trăng mang theo vô số sợi bạc lơ lửng. Những cánh chim trắng muốt chao lượn vài vòng trên trời rồi nhẹ nhàng đáp xuống trên ngọn cây sồi.
Tri Ngôn và Đỗ Linh vẫn một mực khẩn trương đi về phía trước.
Thậm chí khi Tri Ngôn ngước đầu lên, thanh âm vẫn rất bình tĩnh: "Có vẻ như trò chơi sắp bắt đầu rồi. Hai em nhanh một chút. Cố gắng chọn chỗ bên cạnh anh."
Đỗ Tùng yên lặng liếc qua tay mình, áp xuống cảm giác kỳ quái trong lòng. Đành phải tạm thời theo sát bước chân hai người kia.
Gần như là ngay sau đó, một bàn tròn lớn màu trắng đột ngột hiện ra giữa không trung. Xung quanh bao phủ hào quang chói loà. Cảm giác chấn động đột nhiên từ bên dưới truyền đến, ngẩng đầu lên thì thấy nguyên một đoàn khoảng bảy người ăn mặc kỳ lạ xuất hiện cùng lúc, bắt đầu tiến lại chỗ bàn tròn.
Dựa theo cách ăn mặc thì hẳn cả bảy người đều là công dân của Vực Thẳm. Khí chất quanh thân cực kỳ cao quý, đứng giữa bóng đêm lại giống như tiên tử trên trời bước đi giữa phong quang vô hạn.
Đỗ Tùng: "..."
Thiếu niên càng thêm kinh ngạc, không khỏi cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới. Nếu cậu nhớ không nhầm, Tri Ngôn từng nói, mỗi ván chơi chỉ có tầm một, hai công dân Vực Thẳm tham gia để đảm bảo cân bằng thế trận. Có đôi khi một ván chơi chỉ toàn là người thường.
Cậu đột nhiên có linh cảm xấu.
Chẳng cần phải đợi lâu, bảy người kia đã lần lượt ngồi xuống các vị trí. Tri Ngôn chọn chỗ cho hai người rồi ngồi vào giữa để tiện hướng dẫn. Tổng cổng có mười người.
Lúc này, Đỗ Tùng vẫn đang tính toán trong lòng về thân phận của bảy người kia.
Điều đáng nói là, dung mạo của họ ai nấy đều đặc biệt diễm lệ, dường như vượt qua vẻ đẹp thông thường của thế giới.
Ngồi kế bên cậu là một thiếu nữ vóc người cao lớn với mái tóc đen. Dung mạo tựa xuân phong vô hạn, thu nguyệt vô biên, giống như một miếng ngọc bội hiếm có vô song trên thế gian, đẹp đến mức khiến người ta chạm một cái cũng không dám. Khoác trên mình bộ giáp vàng lộng lẫy với áo choàng đỏ tươi. Một tay cầm khiên vàng, một tay cầm giáo.
Ngồi bên cạnh chị gái cậu là một nam nhân khoác áo trắng dài đến chân. Ba ngàn tóc bạc búi nửa cao đổ xuống như thác nước. Phong thái đoan trang ưu nhã, lúc bật cười tươi như hoa, còn mang lại cảm giác rất hiền từ, nhân hậu.
Lúc ánh mắt vô tình chạm nhau, trong con ngươi đối phương ánh lên ý cười. Còn thân thiện gảy cây phất trần trong tay với cậu.
Đỗ Tùng: "..." Có cái gì đấy quen lắm.
Một thiếu niên gương mặt tinh quái với mái tóc màu nâu nhạt ngồi co cả hai chân lên ghế. Biểu cảm đắc ý dào dạt chọc chọc nam nhân tóc bạc, tinh thần phấn chấn
: "Ngươi không phải nên bận rộn đi cứu giúp mấy tên yếu nhớt quanh năm khóc nhè à? Sao lại có thời gian đến chơi trò chơi rồi."
: "Thời thế thay đổi nhiều. Vẫn nên làm thêm chút việc để gia tăng tín ngưỡng." Nam nhân tóc bạc ngán ngẩm lắc đầu, lại hơi tò mò hỏi: "Còn cậu, Loki, không phải lần trước người kia đã cấm cậu tham gia trò chơi rồi sao?"
Thiếu niên tên Loki còn chưa kịp trả lời. Thiếu nữ cầm giáo đã bĩu môi ném cho hắn một cái ánh mắt khinh bỉ: "Hẳn là trốn vào chơi rồi. Kẻ gian xảo như hắn mà vào đây, không biết lần này có thể tiến hành như bình thường không nữa."
Thiếu nữ chậc một tiếng đầy khinh thường, đổi lại là cái lườm nguýt của Loki.
Một nam nhân khác cởi trần thân trên, đội một chiếc mũ hình chó rừng màu đen với đôi tai dựng thẳng. Cánh tay đeo một dải ruy băng, một tay cầm móc. Cả quá trình đều trầm ngâm không phát biểu một lời. Đỗ Tùng nghe người nam nhân tóc bạc kia gọi hắn là Anubis.
Còn có một cặp song sinh mang cung bạc. Là một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo đi săn đeo trên mình ống tên vàng cùng với một chàng trai tóc vàng như ánh mặt trời rực rỡ. Trên tay mang một cây đàn hình dáng cổ.
Thiếu nữ trong cặp song sinh vẻ mặt lạnh lùng lau mũi tên vàng bỏ lại vào ống. Mỗi động tác đều nhiễm lên vài tia tà mị: "Sao vẫn chưa bắt đầu nữa."
Chằng trai cầm đàn chân mày nhíu chặt hơn, vỗ vai người bên cạnh như an ủi.
Người cuối cùng là một bà lão ăn mặc toàn đồ đen giống như phù thuỷ, đôi mắt mờ đục chớp chớp lia láu xung quanh. Thỉnh thoảng phát ra vài tiếng hừ hừ trong cổ họng.
Đỗ Tùng nhìn một vòng, mờ mịt chớp mắt, luôn cảm thấy có cái gì thoát khỏi tầm hiểu biết của cậu.
Một bảng sáng mở ra trước mặt mọi người, bên trên hiện lên dòng chữ
[ Chào mừng đến với trò chơi Vực Thẳm ]
[ Do có một số nhân vật mang lực lượng cách biệt quá xa so với các nhân vật khác. Trò chơi cần thêm thời gian để điều chỉnh. Người chơi xin chờ trong chốc lát. ]
Bảng sáng nhảy ra một thanh tiến độ chạy từ từ.
Đỗ Tùng: "..." Quả nhiên vẫn có chỗ nào đó không đúng.
Đỗ Linh nhìn những người đang nói chuyện ở phía xa. Cô hít một hơi sâu, dường như cũng nhận ra điều gì đó bất thường. Rốt cuộc buông mắt, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối.
: "Đỗ Tùng." Hiếm lắm chị gái mới gọi tên cậu nghiêm túc như vậy, thấp giọng nhắc nhở: "Lại gần đây một chút."
Đỗ Tùng nghiêng người qua. Ánh mắt Đỗ Linh hơi tối, ngữ điệu chắc chắn: "Đây không phải lãnh địa cấp E."
Đỗ Tùng không tự chủ rùng mình một cái. Tri Ngôn nghe thấy hai người ở hai bên trao đổi thì cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt.
Lại nhìn một vòng những người mang dáng vẻ xuất chúng ngồi quanh bàn. Dường như nhận ra điều gì, anh ta run rẩy hít mấy ngụm khí lạnh, cổ họng cứng lại, ấp úng không nói nên lời.
Sao có thể phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy?
Ngay tại đây, ngay lúc này.
Trò chơi do thực lực không tương xứng nên phải điều chỉnh mới có thể bắt đầu.
Rốt cuộc họ đã vào nhầm cấp nào? D, C hay thậm chí là B hoặc A?
Còn chưa kịp hồi thần lại. Giây sau vẻ mặt thiếu niên tóc nâu hơi bất mãn, hỏi một cách không vui: "Điều chỉnh lâu như vậy. Cách biệt sức mạnh xa đến mức độ nào thế?"
Bà lão đồ đen chắp tay, sắc mặt già nua suy tư một hồi, nghiêm giọng: "Hẳn là cực kỳ, cực kỳ yếu."
: "Không lẽ lại có con chuột nhắt nào dám lẻn vào trên tận bàn chơi đẳng cấp này sao?" Thiếu nữ cầm giáo mày nhíu lại, âm cuối hơi câu lên.
: "Không thể nào là đám người thường ngoài kia được." Đôi mắt lạnh lùng của thiếu nữ trong cặp song sinh chợt lóe vẻ tức giận, lời ít mà ý nhiều: "Nếu dám ngang nhiên đi vào đây, nhất định phải chịu sự trừng phạt."
Nhất thời, không khí trên bàn bỗng nhiên ngưng trệ.
Khuôn mặt Đỗ Tùng trầm xuống, mồ hôi thấm đẫm một mảng lớn trên lưng.
Tri Ngôn do dự một thoáng, nhưng rất nhanh phục hồi biểu cảm, nỗ lực không dao động. Anh là người có kinh nghiệm nhất trong ba người. Chưa kể đây là trách nhiệm của anh khi đưa hai người thường vào nhầm màn chơi đẳng cấp cao. Anh phải cố gắng duy trì tỉnh táo để đưa họ an toàn rời khỏi.
Đỗ Tùng cảm nhận được ánh mắt những người trên bàn như thợ săn đang tìm kiếm con mồi. Áp lực khủng bố đè nặng. Khiến cậu phải căng dây thần kinh lên đề cao cảnh giác.
Trong tình hình hiện tại thì manh động là quá nguy hiểm.
Đỗ Linh không mở miệng nói lời nào. Cô ngồi thẳng lưng, mắt đảo liên hồi. Hai tay nắm chặt lại, cố nín thở không cho hô hấp quá mức dồn dập.
Thậm chí có vài ánh mắt đã chuyển tới trên ba người lạ mặt là họ. Nhưng thanh tiến độ điều chỉnh của màn chơi cũng đã gần chạm đỉnh.
Đỗ Tùng nhạy bén nắm được trọng điểm, chỉ cần chịu đựng đến khi trò chơi bắt đầu. Bọn họ sẽ tạm thời trong vùng an toàn.
Đáng tiếc, ngay vào lúc mấu chốt nhất. Một thanh âm lạnh lẽo vang lên.
: "Thật thú vị." Loki đan hai tay vào nhau, chỉ chỉ về phía Tri Ngôn: "Này, ngươi trông lạ mắt thật đấy..."
Đỗ Tùng xoắn xuýt nửa ngày cuối cùng vẫn là bí quá hóa liều.Cậu điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, khóe miệng treo một nụ cười nhàn nhạt, nhanh chóng tiếp lời: "Thay vì đi tìm kiếm mấy con chuột đó, không bằng tập trung vào màn chơi trước đi."
Thiếu niên tóc nâu chậc một tiếng đáp: "Ta hỏi ngươi sao?"
Trong một thoáng, trên người Đỗ Tùng lộ ra một cỗ khí vị cao ngạo hiếm có. Cậu hít sâu một hơi, chớp chớp mắt ra vẻ đăm chiêu: "Không có. Nhưng đáng tiếc là người này đi cùng với ta."
Tri Ngôn còn đang bất động tại chỗ, chỉ có thể thân tàn chí kiên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim làm bộ bình thản. Trong lòng vì Đỗ Tùng ra mặt cản hộ nguy hiểm càng thêm áy náy.
Đỗ Linh híp mắt. Ánh mắt nhìn em trai mình có chút cổ quái, nhưng Đỗ Tùng lúc này còn đang bận rộn đối phó bên ngoài nên không chú ý đến, tự nhiên không phát hiện.
Thiếu nữ cầm giáo cau mày, thanh âm vang dội: "Ngươi đi cùng hắn? Các ngươi thuộc hệ thần nào?"
Đỗ Tùng trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người dứt khoát ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ ra kiêu ngạo: "Là một hệ nhỏ không đáng nhắc tới thôi. Sao có thể so sánh với các vị uy danh lẫy lừng còn lại được."
Mỗi câu nói, mọi hành động của cậu đều ung dung đến lạ.
Một sinh mạng nhỏ bé của nhân loại, so với các vị thần, hoàn toàn chẳng xứng là bao. Thậm chí họ có thể một lời không hợp là thẳng tay đại khai sát giới.
Vậy nên vào khoảnh khắc đó, Đỗ Tùng biết. Bản thân cậu dường như trấn tĩnh hơn bao giờ hết.
Bởi nếu ba người họ bại lộ, chắc chắn sẽ phải chết không một lời trăn trối.
Cùng lúc này, thanh tiến độ biến mất, bảng sáng nhoáng cái thay đổi.
[ Trò chơi bắt đầu ]
_
*Tán nhảm của tác giả:
Đố mọi người nhận diện được hết bảy vị còn lại trong màn chơi đó ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT