“Niệm Niệm, không được nói bậy.” Chung đại nhân quát.
Mạnh công công nghĩ thầm, lời này không đúng. Đây đâu phải là nói bậy, thật sự diện mạo của bệ hạ là đẹp nhất trên thiên hạ này mà. Chỉ là trước đây không ai dám nói thẳng ra như vậy thôi.
Tấn Sóc Đế nhìn chằm chằm Chung Niệm Nguyệt, mím môi không lên tiếng, trong nhất thời không biết nên nói gì.
Tuy nhìn Chung đại nhân vẫn đang bình tĩnh, nhưng thật ra lúc này trên trán đã chảy vài giọt mồ hôi.
Trong cung có ba vị hoàng tử nhưng lại không có công chúa.
Tấn Sóc Đế nuôi con không khác gì loài sói, giữa bọn họ không có cái gọi là tình thân.
Nữ nhi của các đại thần được nhìn thấy mặt hắn cũng không nhiều.
Ngay cả con của vương gia, nữ nhi của trưởng công chúa, cũng rất hiếm khi xuất hiện trước mặt hắn.
“Phụ hoàng…” Không biết Kỳ Hãn lấy dũng khí từ đâu ra, không nhịn được lên tiếng nói, muốn nói hết sự việc của Tam hoàng tử.
Tấn Sóc Đế liếc mắt nhìn hắn.
Cũng không quá ngu xuẩn, so với Tam hoàng tử thông minh hơn một chút.
Chỉ là Tấn Sóc Đế vẫn không quan tâm đến hắn.
Vị đế vương trẻ tuổi đang bình tĩnh nhìn chằm chằm Chung Niệm Nguyệt, hắn muốn nhìn thật kĩ tiểu cô nương đã mang đến cho hắn bao nhiêu cái cảm giác mới mẻ này.
Nếu so sánh với Thái Tử và Tam hoàng tử đầy sự ấu trĩ kia, thậm chí còn không lên được mặt bàn, cư xử như một một tiểu cô nương, hắn thật sự không có một chút hứng thú nào.
Đại điện bị sự im lặng bao trùm lấy.
“Bệ…” Trang phi vừa mới mở miệng.
Thì Chung Niệm Nguyệt đã nhanh cắt ngang, nàng nhìn Chung đại nhân nói: “Cha, con khen bệ hạ thì bệ hạ nên vui mới phải.”
Trang phi cắn răng tức giận nhìn nàng.
Miệng nhỏ của tiểu cô nương này đúng thật là ngọt, muốn nói gì thì nói, dường như ngay cả bệ hạ cũng muốn nghe nàng nói!
Chung Niệm Nguyệt ngừng lại một chút, hơi cúi đầu, giọng điệu có chút ngây thơ: “Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của con.”
“Bệ hạ muốn nghe lời khen ngợi hay là lời khó nghe…ta không phải là con giun trong bụng bệ hạ thì làm sao mà ta biết được.”
Kỳ Hãn ngây người nhìn nàng, không biết nên nói gì.
Tại sao biểu muội nhìn thế nào…cũng khiến người ta sinh ra cảm giác thương tiếc vậy?
Chung đại nhân nhìn nữ nhi, trong lòng cũng mềm nhũn, nghĩ thầm dù sao nữ nhi tuổi vẫn còn nhỏ, bình thường cả ngày đều ở trong phủ, nàng cũng chỉ mới gặp được Thái Tử, vì vậy nàng vẫn còn có chút ngây thơ…
Tấn Sóc Đế cười nhẹ nói: “Nếu là lời khó nghe thì Chung tiểu thư muốn nói gì?”
Chung Niệm Nguyệt dõng dạc nói: “Cung điện to như vậy sao ngay cả cái ghế cũng không có?”
Tấn Sóc Đế: “Đây là lời khó nghe sao?”
Chung Niệm Nguyệt gật đầu, nàng cũng không sợ hắn, ở trước mặt hắn lại có chút ngây thơ.
Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, bây giờ ta chỉ mới đọc được hai quyển sách, chưa từng thi cử, cũng không phải quan viên. Với ta mà nói, đây là lời khó nghe nhất rồi.”
Ánh mắt Tấn Sóc Đế dừng lại trên khuôn mặt của Chung Niệm Nguyệt.
Đột nhiên hắn phát hiện ra rằng, có người chưa đọc qua được mấy quyển sách nhưng lại không khiến hắn cảm thấy nàng ngu ngốc, phiền toái hay không đủ kiên nhẫn.
Mà có một số người, cả ngày học tập, đọc vô số quyển sách nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy cực kỳ ngu xuẩn như cũ.
Tấn Sóc Đế ngừng lại một chút: “Ta đã nghe được lời khen ngợi, cũng như là lời khó nghe rồi.”
Mạnh công công hơi ngây người, nhìn thấy những người khác vẫn đang sững sốt, ông phản ứng nhanh nói: “Nhanh mang một cái ghế tới cho Chung tiểu thư ngồi.”
Chung đại nhân thở phào nhẹ nhỏm.
Không tệ.
Trước mặt bệ hạ, che che giấu giấu, hoảng sợ lo lắng đều là những hành vi ngu xuẩn. Chỉ cần thẳng thắn, nói ra từ tận đáy lòng thì có khi sẽ nhận được một tia khoan dung từ bệ hạ.
Mạnh công công mà nghe được suy nghĩ của Chung đại nhân, chỉ sợ sẽ cười phát ra tiếng.
Lời từ tận đáy lòng?
Tiểu cô nương này vừa ngọt ngào vừa tinh quái mới phải.
Tấn Sóc Đế thu lại ánh mắt: “Thái Tử, ngươi nói.”
Tam hoàng tử chậm hơn một bước so với Thái Tử, lúc này hắn ta đang nhìn về phía Chung Niệm Nguyệt, ánh mắt đầy sự ghen ghét cùng phẫn nộ.
Kỳ Hãn bước tới một bước, cúi đầu nói: “Thưa phụ hoàng, hôm nay là lỗi của nhi thần…nhi thần muốn đưa hạt thông hôm trước đến cho biểu muội. Biểu muội muốn chia cho mọi người cùng ăn, nhưng không nghĩ tới Tam đệ lại kêu…”
“Tam đệ kêu biểu muội ném qua, còn nói nhi thần và biểu muội dây dưa không rõ.” Thái Tử thở dài, có chút xấu hổ nói: “Biểu muội và nhi thần lớn lên cùng với nhau, nàng ngây thơ, hồn nhiên, suy nghĩ đơn thuần…”
Chung Niệm Nguyệt:???
Kỳ Hãn càng nói nàng càng cảm thấy có chút đúng, suýt chút nữa bản thân nàng cũng bị thuyết phục.
Quý nữ thế gia, ai mà có gan dám cầm ghế ném hoàng tử chứ? Nếu không phải vì hắn thì sao biểu muội dám làm điều đó?
Kỳ Hãn nghẹn giọng, tình cảm chân thành, vành mắt có chút ửng đỏ nói: “Biểu muội là vì nhi thần mà tức giận nên mới ném chén sứ về phía Tam đệ.”
“Vì chén sứ đập vào tay Tam đệ. Tam đệ liền tức giận đứng dậy…”
Tam hoàng tử không thể nghe thêm được nữa.
Trang phi cũng không thể nghe thêm được nữa.
Chung Niệm Nguyệt nhịn không được mà suy nghĩ, đúng là một nam chính tốt đấy! Ngươi rõ ràng mới là bạch liên hoa lớn nhất trong truyện này!
“Thái Tử chỉ nói những lời có lợi với hắn!” Tam hoàng tử tức giận nói, khuôn mặt tràn ngập sự tức giận.
Kỳ Hãn thở dài nói: “Ta biết Tam hoàng đệ cảm thấy tức giận nên ngay cả tiếng ‘nhị ca’ cũng không nói.”
Tam hoàng tử: “…”
“Kỳ Hãn!” Tam hoàng tử phẫn nộ quát.
Tim Trang phi đập nhanh, vội vàng đứng lên nói: “Nhị ca ngươi đang nói, còn không mau im miệng.”
Con nối dõi của hoàng thất, ai không vì quyền lợi mà tranh đấu chứ?
Nhưng sao có thể đấu tới mức không còn trí thông minh được?
Nói thẳng tên trước mặt bệ hạ, còn không phải là ngu xuẩn sao?
Kỳ Hãn quay đầu nhìn thoáng qua Chung Niệm Nguyệt.
Biểu muội hắn vẫn mềm mại yếu ớt như trước, nàng ngồi ở trên ghế không nói tiếng nào. Nhưng nàng ở trước mặt phụ hoàng không sợ hãi chút nào cả…nàng là vì hắn, vì hắn, không sai!
Kỳ Hãn càng nghĩ càng cảm thấy đúng, liền đứng thẳng lưng, bạo dạn ngẩng đầu nhìn Tấn Sóc Đế.
Kỳ Hãn nói: “Sau khi ném trúng Tam đệ, Tam đệ đã kêu mọi người xung quanh giáo huấn biểu muội…dường như biểu muội bị dọa sợ, lúc này mới cầm ghế lên ném, ai ngờ lại trúng lên người Tam đệ…”
Tấn Sóc Đế cau mày, sau đó quay đầu nhìn về phía Chung Niệm Nguyệt.
Không biết từ lúc nào nàng đã lấy được lò sưởi từ chỗ Mạnh công công. Lò sưởi kia không lớn, nhưng với nàng mà nói thì lại cực kì nặng, phải cầm bằng cả hai tay.
Lò sưởi màu đen trên tay, làm nàng càng trở nên yếu ớt mỏng manh hơn.
Thật sự khiến hắn không thể nào liên tưởng đến việc nàng cầm ghế ném người khác.
Trang phi nhịn không được lên tiếng nói: “Đó chính là hoàng tử, nói như thế nào cũng không thể ra tay với hoàng tử được…”
Tấn Sóc Đế lại nhìn qua Tam hoàng tử, nghĩ thầm dáng vẻ này xác thực có chút…
Hèn gì ngay cả tiểu cô nương cũng không sợ hắn.
Tấn Sóc Đế không quan tâm tới Trang phi, tùy tiện chỉ một người hỏi: “Có đúng như lời Thái Tử nói?”
Người kia lắp bắp nói không thành câu: “Vâng, vâng…” Vâng đúng vậy, đúng là Chung tiểu thư đã ném chén sứ về phía Tam hoàng tử, thực sự rất dọa người, có ai lại dám làm vậy với người của hoàng tộc đâu.
Kỳ Hãn chắp tay cúi đầu: “Nhi thần đã nói xong.”
“Lòng dạ hẹp hòi, vô lễ với huynh trưởng, ỷ thế hiếp người.” Tấn Sóc Đế nói liên tiếp mấy câu, giọng điệu trầm tĩnh nhưng khi Tam hoàng tử nghe thấy giống như bị mấy ngọn núi đè nặng lên người.
Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: “Quân tử còn không làm được thì sao làm được hoàng tử?”
Lời này có chút nặng lời, Tam hoàng tử sợ tới mức rơi nước mắt.
Trang phi cắn môi nói: “Bệ ha, hoàng nhi…cũng đã bị thương…”
“Không có khả năng giải quyết hậu quả nhưng lại thích gây sự trước.” Tấn Sóc Đế ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cao Bỉnh dạy ngươi như vậy sao?”
Tam hoàng tử vừa xấu hổ vừa lo sợ, quỳ ở đó không dám động đậy.
Chung Niệm Nguyệt khẽ thở dài.
Tấn Sóc Đế có hơi dọa người, khuôn mặt hắn ôn hòa văn nhã, nhưng sư lạnh khốc trong xương cốt không thể nào che dấu được.
Nhưng mà Cao Bỉnh không phải là lão sư của Thái Tử sao?
Chung Niệm Nguyệt nhớ lại lúc nàng bước vào lớp, hình như nghe thấy Tam hoàng tử khoe khoang Cao Bỉnh là lão sư của hắn ta.
Trong mắt Chung Niệm Nguyệt cho rằng, Tấn Sóc Đế là đang chơi đùa với nhi tử ngu xuẩn của hắn nhân tiện đạp Cao Bỉnh xuống một bậc.
Cao Bỉnh từng là lão sư của Thái Tử, bây giờ lại bị đẩy sang chỗ Tam hoàng tử, chắc chắn ông ta sẽ không được tín nhiệm, đương nhiên ông ta cũng sợ không được tín nhiệm nhưng lại càng sợ sẽ bị Thái Tử ghi hận.
À, dù sao một chút cũng không liên quan đến nàng.
Đáng đánh! Đánh nhiều một chút!
Tốt nhất là đánh chết Thái Tử luôn đi!
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được, lười biếng ngáp.
Không khí đang căng thẳng, nhìn thấy nàng mệt mỏi như vậy, Mạnh công công có chút dở khóc dở cười.
Tấn Sóc Đế không chỉ mắng Tam hoàng tử, Thái Tử cũng không thiếu: “Trên làm dưới theo, huynh trưởng không làm gương tốt, làm sao có thể được đệ đệ của mình cung kính.”
Cả hai bị đánh ba mươi đại bản, chỉ là Tam hoàng tử bị đánh nặng hơn một chút.
Kỳ Hãn cúi đầu, nói mình sẽ sửa sai kiểm điểm lại bản thân.
Còn Tam hoàng tử chỉ quỳ bất động ở đó.
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được nghiêng đầu nhìn hắn ta.
Tam hoàng tử này đã độc ác lại còn ngu xuẩn.
“Lui xuống đi.” Tấn Sóc Đế dường như cũng không thích xử trí những việc lông gà vỏ tỏi như vậy, mắt cũng không nhìn mà kêu bọn họ lui.
Chung đại nhân còn không nói được mấy câu thì việc này đã kết thúc.
Khuôn mặt luôn luôn nghiêm nghị của Chung đại nhân lúc này dùng hết sức nháy mắt với Chung Niệm Nguyệt, hy vọng nàng có thể im lặng mà lui xuống.
Mà lúc này Chung Niệm Nguyệt cầm lò sưởi nhét lại vào tay Mạnh công công, còn nói: “Công công, bên trong có thêm gì vậy? Thật thơm?”
Người trả lời lại là Tấn Sóc Đế: “Là trầm hương, cầm trên tay, tay áo cũng sẽ nhiễm mùi thơm.”
Chung Niệm Nguyệt cúi đầu xuống ngửi ngửi tay áo của mình.
Tấn Sóc Đế hỏi: “Buồn ngủ sao?”
Chung đại nhân bắt đầu suy nghĩ sâu xa, tại đại điện nghe hoàng thượng giáo huấn, mà nói là buồn ngủ thì có tính là phạm tội không nhỉ?
Chung Niệm Nguyệt gật đầu, uể oải nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên ta đi Quốc Tử Giám, không biết là phải rời giường sớm như vậy…thư đồng đã lôi ta từ trong chăn ấm ra, ta còn chưa ăn được hai miếng, thì phải đi học trong gió lạnh.”
Tiểu cô nương nũng nịu, đôi mắt ngập nước nói.
“Không nghĩ tới Quốc Tử Giám lại lớn như vậy, trong đó cũng không có cỗ kiệu, đi một đoạn đường dài, thật sự là mệt muốn xỉu.”
Nàng thật sự rất ngạo kiều.
Tấn Sóc Đế một bên nghĩ thầm, một bên lại cảm thấy thú vị, nghe nàng cùng hắn nói chuyện giống như đang nói chuyện với người nhà, nhỏ giọng lải nhải, nhưng ngược lại hắn không cảm thấy nhàm chán mà chỉ cảm thấy có chút đáng yêu.
Hắn thân là đế vương đã thấy qua vô số trân bảo.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, có một người so với trân bảo còn mỏng manh dễ vỡ hơn rất nhiều, lại mang theo chút ánh sáng rực rỡ, cần được người khác nâng niu chăm sóc.
Một người vụng về vô dụng như Thái Tử, nếu đặt nàng trong lòng bàn tay, chỉ cần hắn lơ đãng một chút chẳng phải sẽ làm vỡ sao?
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Tấn Sóc Đế.