“Tiểu thư, người đã tỉnh rồi ạ?” Nha hoàn Hương Đào vén màn lên, cố gắng hạ giọng nói nhỏ xuống.
Một cơn gió lạnh thấu xương từ cửa thổi vào, ngay lập tức Tiền ma ma vươn tay đè màn che lại, nghiêm mặt nói: “Tiểu thư dậy rồi…cẩn thận một chút, đừng để tiểu thư bị cảm lạnh.”
Hương Đào cẩn thận bước vào, đi vòng qua tấm bình phong, buồn bã nhìn về phía giường gần đó.
Trên giường là một thiếu nữ mười một mười hai tuổi, thân hình vẫn đang phát triển, mái tóc đen dài như thác nước, che đi vòng eo thon thả.
Nàng mặc xiêm y màu hồng cánh sen, chăn bông đắp trên người, cánh tay trắng nõn như tuyết lộ ra ngoài, băng cơ ngọc cốt.
Nàng thật sự rất đẹp.
Đẹp tới mức nào?
Hương Đào lấy hết chữ trong bụng ra cũng không thể nào miêu tả được hết vẻ đẹp ấy.
Lúc tiểu thư mới sinh ra giống như quả cầu tuyết nhỏ vô cùng đáng yêu, rất được lão phu nhân cưng chiều, cả ngày đều ôm vào lòng, chỉ sợ người bị ngã.
Thực sự là một tiểu chủ nhân có địa vị cao quý nhất trong phủ.
Chỉ là mấy ngày gần đây…không biết tiểu thư nằm mơ thấy ác mộng gì, người không còn ra ngoài nhiều nữa mà chỉ ngồi trên giường đọc sách.
Bình thường tiểu thư sẽ chẳng bao giờ ngồi yên một chỗ, quan trọng hơn chính là người sẽ không đụng vào sách.
Hương Đào gạt suy nghĩ đó sang một bên, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Thái Tử điện hạ đã đến phủ, điện hạ nghe nói thân thể tiểu thư không khỏe nên tới thăm.”
Thiếu nữ trên giường ngay cả mắt cũng không chớp, giọng nói rõ ràng: “Không gặp.”
Vẻ mặt của Hương Đào càng trở nên buồn hơn.
Cái này, không phải là gặp ác mộng thì còn là gì nữa chứ?
Thái Tử sinh cùng ngày với tiểu thư nhưng sinh sớm hơn nửa canh giờ nên trở thành biểu ca.
Hai người quen biết nhau từ khi còn nhỏ, tiểu thư thân thiết với Thái Tử còn hơn cả huynh trưởng.
Mẫu thân của Thái Tử và mẫu thân của tiểu thư là tỷ muội thân thiết không có quan hệ họ hàng với nhau. Vì vậy, bên ngoài luôn có lời đồn, nói rằng tiểu thư chính là Thái Tử Phi tương lai.
Tiểu thư rất thích Thái Tử, mỗi lần ngài ấy đến thăm, tiểu thư có thể cảm thấy vui vẻ cả ngày.
Ngày nào Thái Tử không đến, tiểu thư còn muốn tuyệt thực.
Nhưng hôm nay thì ngược lại, Thái Tử đến rồi nhưng tiểu thư lại không muốn gặp.
Ác mộng!
Chắc chắn là do ác mộng!
Hương Đào mở miệng, muốn thuyết phục lại lần nữa.
Sợ rằng khi tiểu thư tỉnh táo lại muốn cùng các nàng giận dỗi.
Tiền ma ma vui vẻ bước lên, đẩy Hương Đào ra xa một chút: “Tiểu thư phải như vậy mới đúng. Phu nhân còn đi viếng chùa chưa về, mặc dù thân phận của Thái Tử tôn quý, nhưng dù sao cũng là nam nhân, hiện giờ tiểu thư cũng đã trưởng thành. Lần này Thái Tử đến, thứ nhất cũng không thăm trưởng bối, thứ hai cũng không bàn luận việc học với Đại công tử. Tiểu thư cứ đi ra gặp ngài ấy như vậy, sợ rằng sẽ có người đàm tiếu sau lưng.”
Chung Niệm Nguyệt đặt quyển sách trên tay xuống, nghĩ thầm đúng vậy.
Chung Niệm Nguyệt trước kia đúng là quá vội vàng, nàng ấy rõ ràng là có gia thế lớn, trưởng bối yêu thương, lại vô cùng xinh đẹp, nhưng vẫn bị người ta đàm tiếu sau lưng, ngay cả Thái Tử biểu ca cũng có chút xem thường nàng ấy.
Tại sao lại nói là Chung Niệm Nguyệt trước kia chứ?
Bởi vì thiếu nữ ngồi trên giường hiện tại chính là một học sinh ba tốt vừa thi đại học xong, ngủ một giấc dậy thì biến thành nữ phụ pháo hôi trong quyển truyện ngôn tình cổ đại mà nàng đã từng xem qua.
Nữ phụ này trùng họ trùng tên với nàng và đều được cưng chiều từ nhỏ.
Chỉ là nàng sẽ không bao giờ thích biểu ca của mình.
Nhưng Chung Niệm Nguyệt này lại rất yêu thích Thái Tử biểu ca.
Thái Tử biểu ca này đúng là nam chính của tiểu thuyết.
Vậy nữ chính đâu?
Là một người có hoàn cảnh khó khăn, bị chủ mẫu khinh thường, một tiểu cô nương vừa đáng thương lại vô cùng mạnh mẽ.
Chung Niệm Nguyệt cũng chỉ là một hòn đá kê chân cho họ mà thôi.
Nữ chính nhìn thấy dung mạo Chung Niệm Nguyệt khuynh quốc khuynh thành, tự biết xấu hổ về bản thân không tin được là Thái Tử sẽ yêu mình. Vì vậy, Thái Tử điên cuồng ‘vả mặt’ Chung Niệm Nguyệt để chứng minh tình cảm thật lòng của mình.
Bên ngoài đều nói Chung Niệm Nguyệt sẽ làm Thái Tử Phi, Thái Tử liền tính kế Chung gia, hủy đi thứ gọi là xứng đôi về gia thế. Để mẫu thân cùng Chung gia đoạn tuyệt quan hệ, tình thân cũng mất đi từ đó…
Nói tóm lại, nhân vật Chung Niệm Nguyệt tồn tại chính là để cho thiên hạ biết nam chính cưng chiều nữ chính như thế nào.
Trong sách, ngay cả huynh trưởng của Chung Niệm Nguyệt cũng khuynh đảo vì phong thái của nữ chính.
Sau khi Chung gia ngã xuống, Chung Đại công tử vẫn ái mộ nữ chính như cũ, đồng thời hắn vô cùng ghét muội muội ruột của mình. Cho rằng nàng không học vấn, không tài năng, tính tình kiêu căng hư hỏng. Cho rằng phụ mẫu nên bỏ rơi nàng, dạy cho nàng một bài học…
Đối với tình tiết này trong tiểu thuyết, Chung Niệm Nguyệt cảm thấy hơi tức giận.
CMN!!!
Chung Niệm Nguyệt chửi thầm trong lòng ba lần, mới có thể kìm nén được cơn giận của bản thân.
Tiền ma ma là nhũ mẫu của Chung Niệm Nguyệt, nhìn nàng từ nhỏ đến lớn nên rất thân thiết với nàng.
Tiền ma ma thật lòng vì nàng mà nhắc nhở, lải nhải nói: “Nếu tiểu thư thật sự yêu thích thì chỉ cần giao việc này cho phu nhân là được. Phu nhân thương nhất là tiểu thư, tất nhiên sẽ nghĩ được biện pháp vừa ý người. Người cần gì phải sốt ruột.”
“Tương lai tiểu thư chỉ cần danh chính ngôn thuận gả cho Thái Tử điện hạ mà thôi.”
Nếu mà Chung Niệm Nguyệt trước kia nghe được điều này sẽ vô cùng vui vẻ, sau đó thẹn thùng kêu ma ma đi nói với mẫu thân.
Mà ngay lúc này Chung Niệm Nguyệt chỉ cau mày nói: “Bỏ đi, ta không thích hắn.”
Tiền ma ma ngạc nhiên nhìn nàng, tất nhiên là không tin.
Tiểu thư là một báu vật được cưng chiều từ nhỏ nhưng nàng lại tự tay làm hầu bao cho Thái Tử, tự thân xuống bếp làm điểm tâm, còn nhờ phụ thân đưa cho người ta rượu, nghiên mực,…
Nàng thích người ta bao nhiêu thì người trong phủ đều nhìn thấy được.
Tiền ma ma lo lắng sốt ruột.
Tiểu thư sẽ không phải tự thân vận động chứ!!!
Trước khi Tiền ma ma nói tiếp, Chung Niệm Nguyệt lười biếng nói: “Ma ma, bà nói thử xem, ta có đẹp không?”
Tiền ma ma ngạc nhiên.
Ngay cả Hương Đào cũng ngây người.
Tiểu thư chưa bao giờ nói thẳng ra như vậy.
Tiền ma ma: “Tất nhiên là đẹp.”
Hương Đào cũng gật đầu ngay lập tức, nghĩ thầm, ở kinh thành nàng ta vẫn chưa nhìn thấy ai đẹp hơn tiểu thư đâu.
“Phụ thân ta có lợi hại không?”
“Tất nhiên là lợi hại!” Tiền ma ma cao giọng nói.
Chung lão thái gia từng là tể tướng đương triều, mới vừa về hưu. Mà Chung phụ lại là Hình Bộ Thị Lang, thủ đoạn vô cùng lợi hại, chẳng mấy năm nữa được thăng chức lên Thượng Thư là chuyện bình thường.
“Mẫu thân ta là đại mỹ nhân, khi ngoại tổ phụ còn sống, ông cũng từng là Đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy.”
Tiền ma ma cùng Hương Đào gật đầu liên tục.
Người nhà của tiểu thư, ai ai cũng lợi hại!
Ngay cả Đại công tử, tuy còn trẻ tuổi nhưng cũng đã đạt được Trạng Nguyên, tương lai cũng sẽ vào triều làm quan.
Chung Niệm Nguyệt nói: “Sau này ta thành thân, chẳng phải nam nhân đó nên là người tài giỏi nhất trên thiên hạ sao?”
Khuôn mặt nàng vẫn còn hơi trẻ con, cảm thấy có chút ngại ngùng khi nói ra điều này.
Nhưng ở thời cổ đại, mười mấy tuổi thì đã bắt đầu nghị hôn, cho nên khi nàng nói như vậy, Tiền ma ma cũng không cảm thấy kì lạ.
“Đúng đúng đúng.” Hương Đào gật đầu hùa theo.
Thái Tử điện hạ là đối tượng tốt nhất.
Khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, khí chất phi thường, còn có thân phận tôn quý…
Hương Đào nghĩ thầm, lại nghe thấy giọng Chung Niệm Nguyệt thay đổi, không vui nói: “Mà hóa ra biểu ca chỉ là một tên ngốc! Thật sự rất ngu ngốc, ngu ngốc…lại còn lùn nữa, đương nhiên là ta không thích hắn rồi.”
Tiền ma ma cùng Hương Đào choáng váng mặt mày.
Thái, Thái Tử…ngu!!!
Hương Đào vội bước lên che miệng nàng lại: “Tiểu thư, sao người lại nói người trong hoàng thất như vậy được?”
Chung Niệm Nguyệt đẩy tay nàng ta ra, nói: “Lời ta nói đều là sự thật, ta không muốn ở cùng một chỗ với hắn, ngươi kêu hắn đi đi.”
Tiền ma ma cũng không biết nên nói gì.
Vốn dĩ bà còn lo lắng tiểu thư tuổi còn nhỏ mà tâm trí lại đặt hết lên người Thái Tử, còn hay suy nghĩ âu lo, sau này không biết phải sống như thế nào.
Hiện giờ nghe thấy, đúng là do bà suy nghĩ quá nhiều.
Thật ra tiểu thư tuổi vẫn còn nhỏ, vẫn là tính cách của tiểu hài tử, thích hay không thích gì đó cũng giống như việc ăn uống mà thôi…
Tiền ma ma thở phào nhẹ nhõm, bà ngồi xuống gần Chung Niệm Nguyệt nói: “Tiểu thư đã không thích thì không cần nhắc lại.”
Chung Niệm Nguyệt gật đầu, mạnh mẽ nói: “Hôm trước ta nghe được bạn của biểu ca oán giận nói, Hoàng Thượng khiển trách hắn vì không đọc được [Phiếm Thắng Chi Thư]. Lúc đó ta mới biết, thì ra biểu ca ngu như vậy!.”
Trên khuôn mặt tinh xảo tràn đầy thất vọng về Thái Tử.
Dường như hình tượng tuấn mỹ, thông minh của Thái Tử đã bị sụp đổ.
Đây không phải tính tình tiểu hài tử thì còn là gì khác nữa?
Tiền ma ma một mặt cảm thấy buồn cười, mặt khác không nhịn được mà khuyên nhủ: “Lời vừa nãy của tiểu thư không được nói ra bên ngoài, Hoàng Thượng dốc lòng dạy dỗ đó là ban ơn. Như thế nào lại gọi là khiển trách ?”
Hương Đào vẫn còn nhỏ, sau khi nghe xong những lời này cũng cảm thấy trái tim mình sụp đổ.
Hương Đào lẩm bẩm nói: “Thái Tử cũng đâu lùn lắm đâu?”
Chung Niệm Nguyệt hỏi nàng ta: “Nhị công tử của Lăng gia, ngươi biết không?”
Hương Đào lập tức nói: “Biết ạ, biết ạ.” Đó là một vị công tử trẻ tuổi tiếng vang lừng lẫy trong kinh thành. Các nàng chưa từng gặp qua nhưng lại nghe nói Lăng công tử bụng đầy văn thơ, chi lan ngọc thụ, vô số tiểu thư quyền quý đều yêu mến hắn.
Chung Niệm Nguyệt tự tin nói nhưng thật ra là đang nói hươu nói vượn: “Biểu ca so với hắn lùn hơn một cái đầu! Biểu ca so với Lăng Tùng Dương kém xa, vậy hắn đâu phải là nam nhân tốt nhất.”
Hương Đào: “Tiểu thư đã nói thì chắc chắn đúng!”
Tiền ma ma: “…”
Lăng Tùng Dương đã làm lễ đội mũ, Thái Tử chỉ mới bằng tuổi tiểu thư, tất nhiên là không cao bằng rồi!
Nếu nói như vậy.
Trên đất nước này người tuấn mỹ nhất, thông minh nhất, cao cao tại thượng, khí thế hơn người…không phải là đương kim Hoàng Thượng sao?
Tiền ma ma nghĩ thầm rồi bật cười.
Bà thật sự hồ đồ rồi, vậy mà còn dám nghĩ đến hoàng thượng thì đúng là quá can đảm…
Tiền ma ma chỉnh lại chăn bông cho Chung Niệm Nguyệt rồi nói: “Hương Đào, ngươi ra phía trước trả lời cho Thái Tử, đừng để cho Thái Tử chờ lâu. Nói tiểu thư thân thể không khỏe, không dậy nổi, không thể ra ngoài gặp điện hạ được.”
Hương Đào đáp lời, vẻ mặt buồn bã đã biến mất.
Tiểu thư không phải gặp ác mộng.
Tiểu thư đang rất tỉnh táo!
Hương Đào bước nhanh về phía đại sảnh, tâm trạng rất khác với lúc nàng ta đến.
Tiểu thư không thích Thái Tử nữa, nàng ta phải từ chối vì tiểu thư.
Lúc này tại phòng khách.
Đầu thiếu niên đội ngọc quang, trên người mặc xiêm y màu đỏ thẫm thêu hoa văn hình mãng xà. Hắn hơi cau mày, trong ánh mắt có chút không vui. Nhưng điều này không hề làm hao tổn gì đến vẻ ngoài của hắn.
Nha hoàn bên cạnh cẩn thận bưng trà bánh nhưng hắn không để ý tới.
Hắn đã chờ đến mất kiên nhẫn.
Biểu muội ỷ vào việc được cả nhà cưng chiều nên vô cùng kiêu căng ngạo mạn.
Nàng hận cả ngày không thể quấn lấy hắn.
Nhưng hắn là Thái Tử, tương lai phải gánh vác sự nghiệp trọng đại, làm sao có thể cùng nàng chơi đùa…
Mấy ngày gần đây, nàng đúng thật là không đi tìm hắn nữa, nghe nói là bị bệnh.
À, chỉ sợ lại là lạt mềm buộc chặt…
“Điện hạ.” Tiểu nha hoàn nhẹ giọng nói, đi tới phía hắn.
Hắn nhận người này, đây là Hương Đào hầu hạ biểu muội hằng ngày.
“Dẫn đường.” Hắn nói.
Nhưng Hương Đào chỉ hành lễ, rồi nói: “Điện hạ, tiểu thư bị bệnh, không dậy nổi.”
Người thông minh chỉ cần nghe nửa câu thì sẽ hiểu.
Ý của nha hoàn Hương Đào này là…
Biểu muội từ chối không muốn gặp hắn?
Thiếu niên hơi cau mày, vẻ mặt có hơi tức giận.
Hắn đi thẳng tới viện của Chung Niệm Nguyệt, không phải là hắn không biết đường, sở dĩ kêu nhà hoàn dẫn đường chỉ là theo lễ mà thôi.
Hắn muốn xem thử, rốt cuộc nàng muốn bày trò gì!
Bên trong phòng, Chung Niệm Nguyệt vừa mới nằm xuống, Tiền ma ma cưng chiều đút điểm tâm vào miệng nàng.
Vừa nhai được hai lần, còn chưa kịp nuốt xuống thì nghe thấy bên ngoài vội vàng kêu lên: “Thái Tử điện hạ tới!”
“Gặp qua Thái Tử điện hạ.”
“Điện hạ như thế nào lại tới đây?”
Tiền ma ma ngây người ra, như thế nào lại tới đây.
Bà nhìn chút bột điểm tâm dính trên miệng tiểu thư, nhìn người có chút nào giống như đang bị bệnh không ?
Dù sao cũng là Thái Tử, đúng là không dễ lừa gạt được.