Ngay lập tức thái y đi thẳng tới Quốc Tử Giám, vội vàng lấy hòm thuốc ra, quỳ ở trước mặt Tam hoàng tử bôi thuốc cho hắn ta.
Lúc bôi thuốc chỉ sợ tay bị run sẽ làm cho tiểu tổ tông này đau.
Tấn Sóc Đế không có mấy người con, đã lâu trong cung không còn nhận được tin tốt nữa, không biết ai lại dám đả thương hoàng tử chứ?
“Người này sao lại dám làm vậy?” Thái y run giọng nói.
Trước giờ chưa từng có việc này xảy ra, ai ai cũng đều phải nể mặt Tam hoàng tử.
Nhưng hôm nay…Tam hoàng tử xanh mặt hỏi: “Mẫu phi của ta đã biết chưa?”
Thái y gật đầu lên tiếng nói: “Chắc hẳn Trang phi nương nương đã biết.”
Hai mắt Tam hoàng tử tối sầm lại.
Hắn ta biết rõ tính tình của mẫu phi, mẫu phi nhất định sẽ đi tìm phụ hoàng cáo trạng.
Đến lúc đó phụ hoàng sẽ biết hắn ta đã bị một nữ nhân đánh.
Tam hoàng tử đứng ngồi không yên, đẩy thái y ra đứng dậy nói: “Tránh ra, ta phải tiến cung!”
Hắn ta đang nghĩ biện pháp để quăng cái nồi này lên đầu Thái Tử.
Kỳ Hãn tất nhiên sẽ không để hắn ta rời đi.
Trang phi lòng dạ nhỏ nhen, chắc chắn sẽ ghi hận Chung Niệm Nguyệt.
Ngay lúc bọn hắn đang giằng co.
“Nô tài tới không đúng lúc sao?” Mạnh công công tươi cười bước vào.
Thái Tử và Tam hoàng tử đều rất quen thuộc với giọng nói của Mạnh công công. Tim đập thình thịch, cả hai không hẹn mà cùng im lặng, đồng thời nhìn về phía cánh cửa.
“Mạnh công công.” Những người biết ông, đều sôi nổi đứng dậy, khách khí chào ông một tiếng.
Có vài người chưa từng được diện thánh nhan, tất nhiên cũng chưa từng được nhìn thấy Mạnh công công, nên bọn họ chỉ đứng ngây người ở đó.
Mà lúc này Tô Khuynh Nga đang đứng im lặng trong góc, sự sợ hãi lan ra toàn thân, cả người đổ đầy mồ hôi.
Người này là hạ nhân bên cạnh Tấn Sóc Đế, đừng nhìn ông ta ngoài mặt vui vẻ nhưng thực tế lòng dạ rất nham hiểm, tàn nhẫn và độc ác.
Ánh mắt Mạnh công công dừng lại trên người Chung Niệm Nguyệt, nàng đã tìm được một cái ghế ngồi xuống, thoải mái đón nhận ánh mắt của Mạnh công công, trong ánh mắt còn hiện lên vẻ thắc mắc.
Mạnh công công cười nói: “Mời Thái Tử, Tam hoàng tử, Chung tiểu thư, với lại…..” Ông nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy ở đây có hơi nhiều người, vì vậy mới nói: “Với lại mời thêm một vài vị, cùng nô tài tiến cung gặp bệ hạ.”
Việc này thực sự đã truyền đến tai phụ hoàng.
Thái Tử và Tam hoàng tử đều giật mình.
Mạnh công công tùy tiện chỉ đại vài người, tất cả đều có xuất thân không thấp, ông chọn tổng cộng ba người.
“Đi thôi.” Mạnh công công nói, sau đó xoay người đi trước.
Những người đó sao có thể từ chối.
Chỉ cất bước có thể đi theo sau.
Tô Khuynh Nga lặng lẽ đứng nép vào trong góc phòng, nàng ta sợ mình bị chọn trúng.
Nàng ta vẫn chưa sẵn sàng để gặp Tấn Sóc Đế.
Lúc này Kỳ Hãn vừa cảm thấy lo sợ vừa cảm thấy phấn khích.
Hắn sợ Tấn Sóc Đế.
Nhưng hiếm khi mới được cùng Tam hoàng tử giao phong, nên hắn phải nắm lấy cơ hội để dẫm lên hắn ta mới đúng!
“Biểu muội, đừng sợ.” Kỳ Hãn cảm thấy mình trở nên ôn nhu hơn rất nhiều.
Đồng thời hắn còn yên lặng vươn tay ra, muốn nắm lấy tay của Chung Niệm Nguyệt.
Vươn tay tới rồi nhưng lại nắm trúng không khí.
Hửm?
Kỳ Hãn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy, không biết từ khi nào Chung Niệm Nguyệt đã đi đến bên cạnh Mạnh công công.
Kỳ Hãn lo lắng đến mức da đầu tê dại, nàng đang làm cái gì vậy?
Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng hỏi Mạnh công công: “Công công, khi tới cửa hoàng cung, có cỗ kiệu để cho ta ngồi không?”
Mạnh công công bật cười: “Tất nhiên là không có.”
Chung Niệm Nguyệt thở dài nói: “Ta chưa gặp được bệ hạ, thì chân đã gãy, mệt mà chết ở trên đường rồi.”
Mạnh công công dở khóc dở cười.
Làm sao mà có thể dễ dàng mệt chết như vậy được?
Mạnh công công không nhịn được quay đầu sang nhìn Chung Niệm Nguyệt, nàng có một khuôn mặt xinh xắn, không chút tì vết, khiến cho người khác liên tưởng đến món đồ sứ dễ vỡ.
Lại nhớ đến hôm nàng tiến cung gặp Huệ phi, còn phải gọi người cõng nàng đi.
Bất quá trong nháy mắt, Mạnh công công hiện lên rất nhiều hình ảnh, nhớ tới tiểu thư gặp bệ hạ khi còn nhỏ đã sợ hãi không ít, lại nhớ tới hôm đó bệ hạ nắm lấy cổ áo của nàng…
Chung Niệm Nguyệt còn đang lẩm bẩm: “Còn chưa đợi được bệ hạ phạt ta, khi tới hoàng cung thì bệ hạ nhìn mới biết đã thiếu mất một người đó…”
Mạnh công công thực sự không nhịn được mà bật cười.
Tính cách Chung tiểu thư trước đây không giống như vậy? Hiện tại thế nào lại vừa lớn mật vừa ngạo kiều như vậy?
Mạnh công công nói: “Được, đợi đến hoàng cung, nô tài cho người tới cõng tiểu thư được không?”
Chung Niệm Nguyệt cười đến hai mắt híp lại, ngọt ngào nói: “Đa tạ công công.”
Dáng vẻ này so với hai vị hoàng tử phía sau còn mạnh mẽ hơn không ít. Nhìn dáng người khá yếu ớt nhưng tính cách lại cực kì bình tĩnh
Người khác đều không biết nàng nói gì, chỉ thấy nàng tự nhiên hào phóng cùng Mạnh công công nói chuyện, trong lòng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Nhưng mà nghĩ lại, mẫu thân của Chung Niệm Nguyệt là nữ nhi Vạn gia, tổ phụ là Chung lão thái gia, nàng như vậy…thì cũng không có gì là kì lạ.
Đoàn người rời khỏi Quốc Tử Giám, lên xe ngựa nhà mình, mang theo một lòng bất an đi đến cửa cung.
Mạnh công công nói nhỏ với tiểu thái giám vài câu, không bao lâu tiểu thái giám dẫn theo một ma ma phụ trách nhóm lửa có thân thể khỏe mạnh đi tới.
Mọi người còn chưa kịp suy nghĩ thì nhìn thấy ma ma kia khom lưng cõng Chung Niệm Nguyệt rời đi.
Tất cả bọn họ đều ngạc nhiên.
Ngay cả Kỳ Hãn cũng giật mình tới mức không nói nên lời.
Nàng sai khiến Thu Hòa của cung mẫu phi thì cũng không có gì để nói đi, nhưng sao ngay cả Mạnh công công cũng như vậy…
Tam hoàng tử vừa khó hiểu vừa tức giận.
Chung Niệm Nguyệt vừa mới đánh hắn ta! Tuy rằng hắn ta cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng đúng thật là hắn ta đã bị đánh mà. Tại sao Mạnh Thắng lại dám đối xử tốt với Chung Niệm Nguyệt như vậy.
Hắn ta phải biết rằng căn bản Mạnh Thắng không bao giờ để đám hoàng tử bọn họ vào mắt.
Với Mạnh Thắng mà nói, dù là hoàng tử hay công chúa đều không có gì khác nhau, trong mắt ông chỉ có một chủ tử duy nhất chính là Tấn Sóc Đế.
Sau gần nửa canh giờ, bọn họ mới đến được Cần Chính Điện.
Trong khoảng thời gian này, Tấn Sóc Đế tiếp tục xử lý chính vụ.
Nước mắt trên mặt Trang phi cũng không còn nữa.
“Bệ hạ.” Cuối cùng giọng nói của Mạnh công công cũng vang lên.
Trong lòng Trang phi cảm thấy rất vui vẻ, vội vàng nhìn ra phía bên ngoài, mơ hồ nhìn thấy một ma ma đang thả một người nào đó từ trên lưng xuống, nàng ta nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp, đang nhấc nhẹ làn váy bước vào điện.
Lá gan của nàng đúng là lớn thật! Vậy mà dám đi ngang hàng cùng Thái Tử!!!
Trang phi bình tĩnh lại nhìn nàng thật kĩ.
Thiếu nữ kia băng cơ ngọc cốt(1), tóc nhẹ như mây, mi nhược viễn sơn(2), tuổi không lớn lắm mà đã trổ mã xuất chúng. Mọi người nhìn thấy sao có thể không động tâm được chứ?
(1)Băng cơ ngọc cốt: Làn da trắng nuột mịn màng.
(2)Mi nhược viễn sơn: lông mày như núi xa.
Là một nữ nhân trong hậu cung, tranh sủng vốn là chuyện thường ngày. Cho nên ngay lập tức trong đầu Trang phi hiện ra suy nghĩ…
Không được để bệ hạ nhìn thấy nàng!
Thiên hạ này đều là thần dân của bệ hạ, tất nhiên các mỹ nhân trong thiên hạ này cũng là của hắn.
Nhưng nếu không nhìn thấy thì sẽ không thu nạp vào trong cung…
Trang phi không quan tâm tới việc nàng chỉ mới mười tuổi, vì đã từng có tiền lệ mười tuổi đã nhập cung!
Trang phi nắm chặt khăn tay, cảm thấy bản thân có chút đứng ngồi không yên.
“Bệ hạ, nô tài đã mang người tới.” Mạnh công công hành lễ nói.
Thái Tử, Tam hoàng tử, cùng với thiếu nữ kia và cả mấy người phía sau, cùng nhau hành lễ với Tấn Sóc Đế.
“Gặp qua bệ ha.”
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
Chung đại nhân xoay người, ánh mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm nữ nhi nhà mình, thấy nàng không bị chút tổn thương nào, bàn tay đang nắm chặt mới dần thả lỏng.
Tấn Sóc Đế ngừng bút trong tay, ngẩng đầu lên, nhìn xuống phía dưới bậc thềm.
Hắn liếc mắt một cái là nhìn thấy được thiếu nữ đứng bên cạnh Thái Tử, vì thiếu nữ kia cũng đang ngẩng mặt lên nhìn hắn, đôi mắt ngập nước, khiến cho người khác cảm thấy ngọt ngào.
So với con thỏ mà hắn từng săn được thì đúng là xinh đẹp hơn rất nhiều.
Còn chưa đợi đợi Tấn Sóc Đế mở miệng.
Chung Niệm Nguyệt chớp chớp mắt, nhìn về phía Tấn Sóc Đế khụy gối hành lễ: “Cảm ơn bệ hạ hôm đó đã đỡ ta, không thì ta đã ngã trên mặt đất rồi”
Mạnh công công nghe được cảm thấy có chút buồn cười, rõ ràng hôm đó lời nàng nói không phải như vậy, nàng nói bệ hạ làm nhăn cổ áo của nàng.
Mạnh công công nhớ lại hôm đó.
Chắc là nàng không dám nói cho bệ hạ nghe đâu nhỉ?
Mạnh công công ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Trang phi, Thái Tử, Tam hoàng tử và cả Chung đại nhân đều hiện rõ trên khuôn mặt.
Tấn Sóc Đế nhàn nhạt đáp lại: “Ừ.”
Hắn đã gặp Chung Niệm Nguyệt hai lần, nhưng không giống như Trang phi tưởng tượng, hắn vừa nhìn thấy sắc thì động tâm.
Trong mắt hắn, tiểu cô nương được bảo hộ trong lòng bàn tay này, chỉ cần nhéo nhẹ một cái thì nàng sẽ rơi nước mắt.
Là vãn bối.
Là nữ nhi mà Chung gia rất cưng chiều.
Tấn Sóc Đế: “Ai nói trước?”
Tam hoàng tử mím môi, làm sao hắn ta có thể kể được chuyện hắn ta đã bị ném ghế vào đầu chứ?
Thái Tử muốn đứng ra nói lỗi của Tam hoàng tử nhưng lại sợ bị thiên hạ nói hắn coi thường thanh danh của huynh đệ.
Thời gian lúc này như bị đóng băng.
Trang phi cảm thấy có chút lo lắng.
Tấn Sóc Đế không để lộ cảm xúc trên khuôn mặt, ánh mắt của hắn một lần nữa dừng lại trên người Chung Niệm Nguyệt.
Trang phi lại càng lo lắng hơn.
Chẳng lẽ muốn nàng nói trước?
Tấn Sóc Đế cảm thấy có chút thú vị, xoa ngón tay hỏi: “Ngươi dám nhìn thẳng trẫm, không sợ sao?”
Lúc còn nhỏ, nàng vừa nhìn thấy hắn thì đã sợ tới mức hét to lên, còn ngất xỉu tại chỗ. Nghe nói sau khi hồi phủ còn bị sốt cao, khiến cho Chung gia và Vạn gia suýt chút nữa mời đạo sĩ về.
Lớn lên, đã quên rồi?
Không nhớ được cảnh hắn cầm kiếm giết người nữa?
Một năm trước Huệ phi còn nói, cháu ngoại nàng ta sợ phải tiến cung mà.
Chung Niệm Nguyệt đã biết rõ nam nữ chính của quyển sách này, thì còn gì phải sợ nữa?
Nàng không chỉ nhìn chằm chằm hắn.
Còn muốn nhìn thêm vài lần nữa.
Nàng muốn nhìn kĩ một chút, nam nhân trước mặt có bề ngoài xuất chúng như vậy, không giống với người phàm, thì sao lại có thể sinh ra một tên chó như Thái Tử? Và một kẻ ngu xuẩn như Tam hoàng tử chứ?
Chung Niệm Nguyệt thuận miệng nói: “Bệ hạ đẹp như vậy thì sao ta phải sợ?”
Mạnh công công: “Khụ khụ khụ.”