Sau khi Chung Niệm Nguyệt đưa hầu bao xong, thì trở về viện của nàng dùng bữa tối.

Thật ra Chung Tùy An vẫn còn ở lại đại sảnh một lúc, mang theo những suy nghĩ phức tạp trong lòng về viện của mình.

Nữ hồng của Vạn thị cũng không tốt, đừng nói đến là Chung Tùy An mà ngay cả trượng phu của bà là Chung đại nhân, còn chưa từng nhận được món đồ nào do Vạn thị tự tay làm.

Cái gì mà hầu bao, túi thơm, giày hay vớ một cái cũng không có.

Không tin được, bây giờ Chung Tùy An lại nhận được một món đồ tự tay làm của người trong nhà.

Chung Niệm Nguyệt đưa hầu bao cho hắn, một chữ cũng không nhắc tới Thái Tử, cũng không kêu huynh trưởng vì mình mà xuất đầu lộ diện.

Lần này, ngược lại là Chung Tùy An cảm thấy có chút khó xử.

Hạ nhân nhìn hầu bao nói: “Thật trùng hợp, hầu bao mà công tử thường đeo đã sắp rách, vừa vặn có cái mới rồi?”

Thư đồng nói tiếp: “Công tử cũng không thể mang cái này đi học được, đường may không đẹp, cũng không biết là đang thêu hình gì hay chữ gì…”

Thư đồng còn chưa nói xong thì Chung Tùy An đã ngắt lời hắn ta: “Thư Anh.”

Thư đồng ngây người nhìn về phía Chung Tùy An.

Chung Tùy An thấy hắn ta tỏ vẻ khó hiểu, không nhịn được mà cau mày.

Hắn và muội muội không thân thiết là sự thật, nhưng bất luận là như thế nào, cũng không đến lượt đám hạ nhân khoa tay múa chân, bốn phía nghị luận. Nếu ai cũng như vậy thì trong phủ này còn cái gì gọi là quy củ?

Chung Tùy An cũng chưa định đeo hầu bao này nhưng Thư Anh lại nói vậy, thì hắn thể hiện tư thái của một huynh trưởng ngay lập tức.

Chung Tùy An tháo hầu bao đang đeo ra khỏi thắt lưng, rồi đeo cái mới vào.

Thư đồng sững sờ nhìn động tác của hắn, sau đó nghe thấy công tử nói: “Thư Anh, ngày mai ngươi không cần đi cùng ta tới Thái Học Viện nữa.”

Hắn phải sắp xếp lại bọn hạ nhân.

Lời này vừa nói ra, đối với thư đồng như là sét đánh ngang tai.

Trong phủ, những hạ nhân có địa vị nhất chính là các ma ma, đại nha hoàn và thư đồng.

Nếu đại công tử không cần hắn ta làm thư đồng nữa thì chính là chặt đứt con đường sống của hắn ta.

Mồ hôi lạnh trên trán Thư Anh chảy ròng ròng, lập tức quỳ xuống: “Công tử, tiểu…tiểu đồng…”

Chung Tùy An không quan tâm đến lời nói của hắn ta: “Đi ra ngoài.”

Đám hạ nhân này, nếu chỉ phạt một chút, lần sau chắc chắn vẫn sẽ tái phạm.

Mặt của Thư Anh đỏ bừng lên, chỉ có thể đứng dậy lui ra ngoài.

Chung Niệm Nguyệt không biết trong viện cẩu ca ca đã xảy ra chuyện gì, nàng thoải mái dùng bữa tối, ngồi trên ghế nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp lúc trước.

Chỉ chớp mắt một cái, trời đã tối sầm.

“Cha của ta đã trở lại rồi sao?” Chung Niệm Nguyệt hỏi Tiền ma ma.

Tiền ma ma cũng không biết.

Bởi vì bình thường nguyên chủ không hỏi những điều này.

“Để ma ma kêu người đi xem thử.” Tiền ma ma nói rồi quay người rời đi.

Chung đại nhân hồi phủ so với Chung Tùy An còn trễ hơn nhiều.

Cha nương và thê tử của ông đều không ở trong phủ, Chung đại nhân chỉ thuận miệng ăn một chút rồi trở về thư phòng, xem qua một số tài liệu.

“Lão gia.” Thuộc hạ của ông đứng cách một cánh cửa, thấp giọng nói: “Tiểu thư tới đây, muốn gặp lão gia.”

Chung đại nhân dừng động tác trên tay lại: “Nàng…”

Sao lại đến đây?

Lời này đã lên tới miệng nhưng chỉ có thể nuốt xuống.

Ông không thân thiết với nữ nhi như thê tử, nữ nhi không thích ông nói chuyện dài dòng, hỡ một chút là giáo huấn, nàng cũng không thích vẻ mặt nghiêm nghị của ông.

Thỉnh thoảng tới tìm ông chủ yếu là liên quan đến Thái Tử.

Chung đại nhân xoa nhẹ thái dương.

Ông luôn nói nữ nhi và Thái Tử không thích hợp, chỉ là thê tử lại cho rằng nữ nhi là tâm can bảo bối, nữ nhi muốn gì thì đều sẽ đưa tới cho nàng, chỉ cần nàng vui vẻ là được.

Chung đại nhân không lay chuyển được thê tử.

“Kêu nàng vào đi.” Chung đại nhân nói.

Hạ nhân lên tiếng đáp lời, không bao lâu thì đẩy cửa bước vào.

Chung Niệm Nguyệt bước vào hành lễ, ngọt ngào kêu: “Cha.”

Chung đại nhân ngừng lại.

Hai đứa nhỏ trong nhà thường gọi ông là “phụ thân”.

Chung đại nhân rất coi trọng quy củ, ban đầu ông cảm thấy gọi ‘phụ thân’ thì kính trọng nhiều hơn là thân thiết. Nhưng đến lúc nữ nhi cũng theo quy củ gọi ông ‘phụ thân’ thì Chung đại nhân cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng.

Chỉ là ông không thể tự bê đá đập chân mình, nói cho nhiều quy củ vào bây giờ sửa lại thì có chút…

Chung đại nhân quay đầu, bình tĩnh nhìn Chung Niệm Nguyệt, lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Chung Niệm Nguyệt ngẩng đầu lên, hai mắt đánh giá cha của nguyên chủ.

Chung đại nhân tên là Chung Ngạn, mày kiếm mắt phượng, không phải trời sinh đã có nét hung dữ, ngược lại có thể thấy rằng lúc trẻ ông còn khá tuấn mỹ.

Chỉ là khi ông nghiêm mặt, môi hơi mím lại, nét mặt cứng ngắc, khiến cho đôi mắt phượng càng trở nên sắc bén.

Chung Niệm Nguyệt hơi ngây người một lát.

Dáng vẻ rất giống cha của nàng, chẳng qua cha nàng là giáo sư đại học, ngày nào cũng tươi cười thoải mái.

Nguyên chủ rất sợ hãi dáng vẻ này của Chung đại nhân.

Chung Niệm Nguyệt đi đến phía trước bàn, nói: “Con đưa cho cha lễ vật.”

Chung đại nhân ngay cả mí mắt cũng không động, bàn tay hơi nắm lại một chút.

“Lễ vật gì?”

Chung Niệm Nguyệt nhận từ tay Hương Đào một cái rương lớn, đưa tới trước mặt Chung đại nhân: “Đây, là thứ này.”

Hương Đào đứng bên cạnh còn chưa dám ngẩng đầu lên.

Thật ra không chỉ có tiểu thư sợ lão gia mà nàng ta cũng sợ, ngay cả đại công tử cũng sợ.

Chung đại nhân ngừng lại một lát rồi mới vươn tay ra mở cái rương kia.

Bên trong là một cái nghiên mực.

“Trừng Nê Nghiên.” Chung đại nhân lên tiếng.

“Đúng vậy.”

“Chữ phía trên là do Điền tiên sinh khắc?”

“Đúng vậy.” Chung Niệm Nguyệt cười đến nỗi hai mắt híp lại: “Mắt nhìn của cha thật tốt, nhìn qua là đã biết được.”

Chung đại nhân chưa từng được nữ nhi nói chuyện dịu dàng cười tươi như vậy.

Ông rũ mắt xuống, nét mặt có chút cứng đờ, nhưng tay lại vươn ra, cầm lấy nghiên mực kia, không tin lên tiếng hỏi: “Cho ta?”

Chung Niệm Nguyệt gật đầu.

Tay Chung đại nhân hơi hạ xuống, làm cho ống tay áo cũng rớt xuống, nhưng vẫn cầm nghiên mực trên tay như là muốn giấu nó đi.

Ông hạ thấp giọng trả lời: “Ừ.”

Muốn nói nhưng lại nói không nên lời, cũng chẳng biết nên nói gì.

Chung Niệm Nguyệt hình như không thấy được sự bối rối đó của ông, nàng lên tiếng nói tiếp: “Con có chuyện muốn nhờ cha.”

Trái tim Chung đại nhân vừa được sưởi ấm thì bây giờ đã bị úng nước.

Ông xụ mắt xuống: “Chuyện gì?”

Chỉ lần này…một lần nữa thôi…

“Con muốn đi Quốc Tử Giám học tập.” Chung Niệm Nguyệt bước lại gần bàn, một đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Chung đại nhân: “Có phải muộn rồi không ạ? Con nghe nói nữ nhi của Cao gia đã đi học từ mấy năm trước rồi.”

“Đi học thì sao lại nói là muộn hay sớm?” Chung đại nhân nhanh chóng nói.

Trong lòng ông tràn đầy bất ngờ, vầng trăng ngoài trời dường như trở nên tròn hơn rất nhiều.

Hình như là sợ Chung Niệm Nguyệt đổi ý, Chung đại nhân lại vội vàng nói: “Con khi nào đi Quốc Tử Giám, ngày mai ta sẽ nói với Trần Tư Nghiệp một tiếng.”

Chung Niệm Nguyệt: “Vậy ngày kia càng tốt.”

Chung đại nhân: “Được.”

Ông không khỏi nắm chặt nghiên mực trong tay áo một chút.

Là do ông ngu dốt.

Phu nhân nói không sai, cưng chiều nữ nhi một chút cũng không phải là không tốt.

Không phải bây giờ nữ nhi đã tự đòi đi học rồi sao?

Chung đại nhân nhớ lại lời nói ngày xưa của Vạn thị.

Chung Niệm Nguyệt cũng không rời đi ngay lập tức.

Chung Niệm Nguyệt lại hỏi ông: “Cha, con cũng không đọc được mấy quyển sách, nếu bị người khác cười nhạo thì phải làm sao?”

Theo quán tính Chung đại nhân muốn nói, chỉ là đọc sách thôi cũng không phải làm gì khác, sao phải sợ bị cười nhạo?

Nhưng khi ông nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn của nữ nhi, đang trông mong, giống như là đang làm nũng.

Đây là lần đầu tiên.

Lời nói Chung đại nhân đến bên miệng rồi phải nuốt xuống.

Chung đại nhân hiếm khi bị nói lắp: “Vậy, vậy về phủ nói với ta, bằng không thì nói với huynh trưởng của con.”

Quốc Tử Giám của triều Tấn, bao gồm Quốc Tử Học, Thái Học và bốn lớp khác.

Để Chung Niệm Nguyệt đi học cũng sẽ không cách Chung Tùy An quá xa, tiện hơn cho việc giúp đỡ.

Sau đó Chung Niệm Nguyệt gật đầu hỏi: “Vậy cha và ca ca sẽ giúp con trút giận đúng không?”

Việc của đám hài tử, sao có thể để Chung đại nhân thay nàng đi trút giận được.

Không đúng mực.

Những lời này lắc lư trong miệng Chung đại nhân một lát, nhưng sau đó ông chỉ khô khốc mở miệng nói: “Ừ.”

Chung Niệm Nguyệt cười khanh khách mà đứng dậy: “Vậy con sẽ không sợ, cảm ơn cha.”

Chung đại nhân cảm thấy trong lòng ông được sưởi ấm.

Mùa đông khắc nghiệt, nhưng lại thật sự rất ấm áp.

Chung Niệm Nguyệt sai người hầu dọn ghế tới, còn trải thêm một tấm nệm lót, sau đó mới ngồi xuống.

Vô cùng thanh nhã.

Chung đại nhân còn chưa biết nên nói gì tiếp.

Thì Chung Niệm Nguyệt kêu người rót trà nóng cho mình, sau đó lại nói: “Con chưa từng tới đó, có cần phải cần chuẩn bị bút? Giấy và sách nữa? Cha, con có thư đồng không?”

Chung đại nhân nghe xong cảm thấy hơi hốt hoảng, nhưng trái tim lại bất giác mềm xuống.

Nhi tử dường như là đúc một khuôn từ ông ra. Không bao giờ làm cha và nương phải phiền lòng, tự bản thân làm ổn thỏa mọi thứ, tuổi còn nhỏ nhưng lại rất trầm ổn.

Chờ đến khi định thần lại, Chung đại nhân đã đồng ý với Chung Niệm Nguyệt không ít thứ.

Lúc này thời gian cũng không còn sớm, Chung Niệm Nguyệt đứng lên, từ trên bàn Chung phụ cầm lấy một miếng điểm tâm, vừa đi vừa ăn.

Đám hạ nhân đứng bên ngoài, giống như là bị đứng hình.

Từ trước tới giờ bọn họ chưa từng nhìn thấy đại nhân và tiểu thư nói chuyện nhiều như vậy…

Hơn nữa một tiếng răn dạy cũng không có.

Chỉ nghe được một tiếng ‘kẽo kẹt’ do mở cửa, Chung Niệm Nguyệt chậm rãi bước ra ngoài, trên mặt không có một chút nào là ủy khuất.

Thật đúng là…mặt trời mọc ở hướng Tây mà!

Chung Niệm Nguyệt vừa rời đi, thì Chung đại nhân kêu hạ nhân vào.

“Mài mực.” Chung đại nhân nói.

Hạ nhân gật đầu, vén tay áo lên mài mực.

Một người khác bước tới chuẩn bị giấy.

“Đun một bình rượu.” Chung đại nhân lại nói.

Hạ nhân kinh ngạc.

Này…tại sao lại không giống trình tự thường ngày vậy.

Hạ nhân đứng bên ngoài chạy đi lấy rượu, còn mang theo một cái bếp lò.

Hắn ta không nhịn được nghĩ thầm.

Bởi vì phu nhân không thích mùi rượu nên lần cuối đại nhân uống rượu chẳng phải là do được thăng lên thị lang sao.

Chung đại nhân làm việc hiệu suất rất là cao, ngày thứ hai hồi phủ, ông đã tự mình tới viện Chung Niệm Nguyệt nói, mọi việc đã chuẩn bị tốt.

“Thư đồng cũng đã tìm cho con.” Chung đại nhân nói.

Ông vừa nói xong, ngay lập tức có một nữ tử lớn hơn Chung Niệm Nguyệt hai tuổi, khuôn mặt thanh tú, chậm rãi đi đến trước mặt nàng.

Thật ra nàng ta cũng chỉ mới mười bốn tuổi.

Nhưng tiểu cô nương chắp tay hành lễ, rất có nề nếp nói: “Thư Dung gặp qua tiểu thư, về sau Thư Dung sẽ hầu hạ tiểu thư đọc sách.”

Chung Niệm Nguyệt chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm nàng ta.

À.

Khuôn mặt Thư Dung cực kỳ nghiêm túc, không hề có ý cười.

Chung đại nhân chọn thư đồng đúng là một khuôn mẫu từ ông.

Người cha này thật là một chút cũng không nghĩ tới tâm tư của nhi nữ.

Nhưng Chung Niệm Nguyệt cũng không từ chối, dù sao nàng cũng không phải là nguyên chủ.

Bên trong phòng khách, hạ nhân mang theo một rương sách đi vào.

Mở nắp ra, bên trong cái gì mà bút và giấy đều có đủ cả.

Bút là Tử Hào Bút, giấy thì là Trừng Tâm Đường Chỉ, nghiên mực là Hấp Nghiễn, thỏi mực thì Tùng Yên, Cống Yên,…tất cả đều không phải loại thường, được chuẩn bị rất kĩ càng.

Chung Niệm Nguyệt nhận hết tất cả, một lần nữa cảm ơn Chung phụ.

Chung đại nhân đứng lại trong sân một chút, phát hiện nếu nữ nhi không cùng ông nói chuyện thì ông cũng chẳng biết nên nói gì, vì vậy đành phải đi về.

Đêm đó, hiếm khi Chung đại nhân kêu Chung Tùy An cùng dùng bữa tối.

Chung đại nhân đặt đũa xuống, do dự nói: “Ngày mai, muội muội con đi Quốc Tử Giám.”

Chung Tùy An kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Con thân là huynh trưởng, đương nhiên phải quan tâm một chút.”

Chung Tùy An đáp: “Vâng.”

Chung đại nhân và Chung Tùy An ở chung nói chuyện cũng không nhiều, chỉ hỏi ít việc học hành, rồi kêu hắn trở về.

Chung Tùy An gật đầu đứng dậy, hầu bao bên hông lắc lư.

Chung đại nhân nhìn chằm chằm hầu bao, cau mày nói: “Vật này là?”

Không phải là tiểu thư nhà nào tặng chứ? Ông đã nói với nhi tử từ sớm, không được nhận đồ lung tung của nữ tử, miễn cho tương lai không thành, lại khiến cho hai bên xấu hổ.

Chung Tùy An che che hầu bao: “Là do…muội muội làm.”

Lần này đến phiên Chung đại nhân kinh ngạc trợn mắt.

Chung đại nhân nhìn chằm chằm hầu bao lắc tới lắc lui kia, nhưng nhi tử lại cố tính che đi, chỉ có thể nhìn qua khe hở ngón tay, mơ hồ có thể nhìn thấy màu sắc nổi bật, hình dáng cũng khá đẹp…

Chung đại nhân mím môi, lơ đãng nói: “Hôm qua muội muội con tặng ta nghiên mực đấy.”

Nói xong Chung đại nhân vẫn chưa cảm thấy dễ chịu, lại tiếp tục hỏi: “Muội muội con đưa hầu bao xong có nói gì nữa không?”

Chung Tùy An: “Không có.”

Chung đại nhân: “À, muội muội con hôm qua còn cùng ta nói, nàng muốn đi học.”

Chung Tùy An: “Dạ.”

Trong nhất thời, hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không nói một lời.

Chung đại nhân nghĩ thầm, tuy nữ nhi cũng tặng lễ vật cho ca ca của nàng nhưng không cùng hắn nói thêm câu nào khác , thật ra nàng vẫn thân thiết với phụ thân này hơn một chút.

Chung Tùy An lại nghĩ, thì ra muội muội đưa cho hắn hầu bao, không nhờ vả hắn cái gì. Mà tặng lễ vật cho phụ thân là do nhờ vả.

Hai cha con liếc nhau, cả hai đều cảm thấy hài lòng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play