Tiểu thái giám đi cùng với Thái Tử, vừa nghe thấy lời này thì mồ hôi trên trán cũng đổ xuống.

Hắn ta thường đi theo bên người Thái Tử, đương nhiên biết Thái Tử có một bài luận văn phải làm lại nhưng ngài ấy vẫn còn chưa hoàn thành. Lời của Cao đại học sĩ này chẳng phải là đang nói Thái Tử cố ý làm tay mình bị thương sao.

Nên trả lời sao bây giờ???

Tiểu thái giám mồ hôi đổ đầy đầu, lắp bắp nói: “Bởi vì, biểu tiểu thư muốn ăn hạt thông nên Thái Tử điện hạ mới, mới….”

Kỳ Hãn vừa nghe xong sắc mặt thay đổi ngay lập tức, hận không thể quay đầu bịt miệng tiểu thái giám lại.

Bình thường cũng không ngu nhưng sao hôm nay lại ngu xuẩn đến như vậy.

Cao đại học sĩ vừa nghe thấy, quả nhiên sắc mặt ông ta thay đổi ngay lập tức, bày ra tư thái của lão sư, ngẩng đầu lên trầm giọng nói: “Tại sao Thái Tử lại phí sức vào những việc vô bổ như vậy?”

Kỳ Hãn ghét nhất là việc bị người khác đánh giá.

Ngay cả việc Huệ phi dặn hắn phải thân thiết với biểu muội, cho dù Chung Niệm Nguyệt có theo đuổi hắn như thế nào, hắn luôn biểu hiện không kiên nhẫn.

Kỳ Hãn cắn chặt răng, kìm nén cố gắng không phản bác lại lời nói của ông ta.

Nếu không phải là đang ở trước mặt phụ hoàng, thì hắn cũng sẽ không cắn răng im lặng như vậy.

Thấy Thái Tử không trả lời mình, dường như Cao đại học sĩ lại muốn nói thêm gì đó.

Tấn Sóc Đế chậm rãi mở miệng nói: “Biểu tiểu thư?”

Cuối cùng Cao đại học sĩ đã bình tĩnh trở lại, ông ta vội im lặng cúi đầu xuống.

Tiểu thái giám gần như sắp bị bầu không khí im lặng này dìm chết, hắn ta vội quỳ xuống trả lời: “Là tiểu thư của Chung gia…”

Mạnh công công nhướng mày, bước lên nói: “Bệ hạ, là vị tiểu thư hôm nay tới cung Huệ phi.”

Kỳ Hãn mím môi.

Mẫu phi lại kêu nàng vào cung? Chẳng lẽ bởi vì nghe được chuyện trong phủ hắn sao?

Dường như Tấn Sóc Đế chỉ thuận miệng hỏi, sau đó hắn nhàn nhạt nói: “Hiện tại ai đang dạy Thái Tử cưỡi ngựa bắn cung.”

Mạnh công công đáp: “Thưa bệ hạ, là Mục tướng quân.”

Tấn Sóc Đế lại hỏi: “Hiện tại có thể kéo được bao nhiêu quân cung.”

Bốn quân là một thạch cung.

Trong triều đình người dũng mãnh nhất là Ngô tướng quân, cũng chỉ kéo được ba quân cung. Còn Tấn Sóc Đế, hiện giờ chỉ ngồi đó nhìn qua thì thấy khí chất văn nhã, nhưng thật ra khi còn là thiếu niên hắn đã có thể kéo được bốn quân.

Kỳ Hãn cúi đầu nói: “Nhi thần…chỉ kéo được nửa quân cung.”

“Cưỡi ngựa bắn cung học không thiếu cái nào, chỉ tách hạt thông mà cũng không làm được.” Tấn Sóc Đế lạnh nhạt nói.

Kỳ Hãn không dám cãi lại.

Nhưng hắn có thể đoán được, tương lai đi quân doanh chắc chắn sẽ bị tra tấn tới chết đi sống lại.

“Lui xuống đi.” Tấn Sóc Đế nói, dường như hắn còn việc khác cần phải xử trí.

Kỳ Hãn thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cung kính cáo lui.

Hắn xoay người đi ra ngoài, dường như nghe được giọng phụ hoàng chậm rãi vang lên, lời nói hình như là đang hỏi Mạnh công công: “Tam hoàng tử đã có lão sư chưa?”

Mạnh công công hạ thấp giọng trả lời: “Đã có, thưa bệ hạ…”

“Để Văn Phương dạy lão Tam đi.”

Văn Phương là tên tự của Cao đại học sĩ, Tấn Sóc Đế chỉ nhẹ nhàng nói một câu mà đã đẩy ông ta cho một vị hoàng tử khác.

Cao đại học sĩ ngây người một lát, rồi trả lời: “…Vâng, vâng hạ thần tuân chỉ.”

Kỳ Hãn dừng lại một chút, bước chân có chút hỗn loạn, sau đó mới bình tĩnh trở lại tiếp tục bước ra ngoài.

Sau khi Kỳ Hãn rời khỏi Thượng Thư Phòng, không biết vì sao không lập tức rời đi, mà đứng đợi ở gần cung Huệ phi.

Lúc này Huệ phi còn đang cùng Chung Niệm Nguyệt ‘thân thiết’.

Cho dù nhi tử đã được phong Thái Tử, nhưng trong cung Huệ phi vẫn không được ban phòng bếp nhỏ. Cho nên trước mặt Chung Niệm Nguyệt, cũng chỉ có một ít điểm tâm và trái cây, không có gì mới lạ.

“Gần đây Nguyệt nhi ăn uống không được tốt, a di thấy con gầy đi rất nhiều. Đây, nếm thử món này, đây là món mới trong cung…”

Chung Niệm Nguyệt đã thấy qua vô số món ngon, cho dù là nguyên chủ hay Chung Niệm Nguyệt kiếp trước.

Nàng nhìn thoáng qua bàn trước mặt rồi nghĩ thầm, Huệ phi cũng không được cái gọi là ‘mẫu bằng tử quý’, cho nên mới cố gắng giả bộ rất yêu thương Chung Niệm Nguyệt à…

Mục đích chính là muốn Chung gia và nhà mẹ của Chung mẫu – Vạn gia, có quan hệ thân thiết.

Việc này không thể không nói đến thân thế của Huệ phi.

Cha ruột của nàng ta là cấp dưới của Vạn lão tướng quân, từng nhậm chức chỉ huy đội Thuận Bình ở biên giới.

Vì thương xót nàng ta tuổi nhỏ đã mất cha, sau đó nương còn thắt cổ tự tử mà chết, nên Vạn lão tướng quân mới nhận nàng ta làm nghĩa nữ, từ đó về sau sống ở phủ tướng quân, cùng với mẫu thân Chung Niệm Nguyệt là Vạn Sương Như xưng hô tỷ muội, cũng đổi lại thành họ Vạn.

Nói cách khác, Huệ phi nhập cung không có nhà mẹ để nương tựa.

Chung Niệm Nguyệt thật sự rất lười, nàng không muốn giống nguyên chủ, phải đi lấy lòng Huệ phi vì Thái Tử.

Chung Niệm Nguyệt đẩy đồ ăn trước mặt ra xa: “Ta không đói lắm.”

Huệ phi thấy vậy thì cũng không ép nàng nữa.

Đầu tiên là Huệ phi lên tiếng hỏi thăm tình hình gần đây của Chung Niệm Nguyệt, một lúc sau mới nói đến Thái Tử.

“Biểu ca của con mấy hôm nay đang học tứ thư ngũ kinh, còn phải học bắn cung cưỡi ngựa nên có chút không quan tâm con. Hôm khác ta nhất định sẽ nói với hắn, hai con lớn lên với nhau, đối xử tốt với con chính là bổn phận của hắn.”

“Nhưng mà Nguyệt nhi à, bữa đó hắn cũng không phải là cố ý, hiện tại Thái Tử cũng đã lớn, tính tình của biểu ca con, con cũng biết đó, chính là có hơi kiêu ngạo, sợ rớt phía sau người khác. Hắn không muốn tranh giành điều gì chỉ là hắn rất ngưỡng mộ phụ hoàng mình, chỉ muốn nhận được lời khen từ bệ hạ…”

Huệ phi thân mật nắm tay Chung Niệm Nguyệt, giọng nói có chút tha thiết.

Cho nên mỗi lần nguyên chủ nghe xong, đều tin là thật.

Chung Niệm Nguyệt cười nói: “A di à, không sao đâu.”

Huệ phi nghe thấy thì nở nụ cười.

Huệ phi nhấp môi, lộ ra dáng vẻ từ ái: “A di biết Nguyệt nhi chính là tri kỉ của ta, nhưng mà…”

Không đợi nàng ta nói hết câu thì Chung Niệm Nguyệt lên tiếng nói: “A di biết chọc chim chứ? Chọc chim so với việc chơi cùng biểu ca thì còn vui hơn nhiều.”

Ngay lập tức nét mặt Huệ phi cứng lại.

Ngay cả các cung nữ đều kinh ngạc không chớp mắt.

“…Chọc chim?”

“Vâng.” Chung Niệm Nguyệt nghiêng đầu, dựa vào bàn nói: “Ta nghe nói Cẩm Sơn Hầu còn chơi cả đấu dế. Biểu ca có quen biết hắn không? Ta muốn chơi cùng hắn. A di bảo biểu ca mang ta đi chơi với hắn đi.”

Huệ phi giống như bị sét đánh, nàng ta không biết phải trả lời như thế nào.

Làm sao…làm sao có thể?

Nàng không phải một lòng yêu thích biểu ca à?

Hay do còn quá nhỏ…không phân biệt được yêu ghét, muốn thì chơi không thì thôi? Lại còn cái gì mà chọc chim với cả đấu dế…

Huệ phi càng nghĩ càng cảm thấy bối rối, nhưng nàng ta chỉ có thể mỉm cười, bất đắc dĩ nói: “Biểu ca con không biết mấy thứ gọi là đấu dế này đâu. Đây cũng không phải là chuyện tốt gì…Nguyệt nhi là một tiểu thư khuê các, sao con có thể cùng bọn hắn chơi những thứ thấp kém như vậy…”

Chung Niệm Nguyệt nói: “A di nói là Cẩm Sơn Hầu thấp kém sao? Không phải người tốt à? Ta không nên cùng hắn chơi đúng không?”

Huệ phi: “…”

“A di không có ý này, a di không có nói như vậy.” Nàng ta hận không thể che miệng Chung Niệm Nguyệt lại: “Nguyệt nhi không nên nói như vậy.”

Năm nay Cẩm Sơn Hầu mới mười ba tuổi, suốt ngày chỉ biết chơi.

Nhưng phụ thân hắn lại là đại ca của hoàng thượng, Xa Xương Vương.

Cho dù dưới gối Huệ phi có Thái Tử, nhưng nàng ta cũng không dám đắc tội với người này.

Huệ phi cắn môi, sợ lời nói này bị truyền đi, nên đành phải nói: “Ý của a di chính là, sợ chậm trễ chính sự của Thái Tử. Để ngày khác…ngày khác Xa Xương Vương Phi tiến cung, a di sẽ mặt dày vì Nguyệt nhi nói với bà ấy được không?”

Chung Niệm Nguyệt cảm thấy rất hài lòng gật đầu, lại tiếp tục hỏi: “A di còn có gì muốn nói sao?”

Huệ phi nghẹn họng, cảm thấy Chung Niệm Nguyệt hôm nay có chút không thích hợp, cảm giác rằng địa vị của nàng ta đã thấp hơn một bậc.

Nhưng nàng ta cũng không thể tưởng tượng được, Chung Niệm Nguyệt bây giờ không phải là nguyên chủ. Cho nên Chung Niệm Nguyệt đối với biểu ca không còn chút hứng thú nào, lời nói tất nhiên cũng không nể nang nàng ta.

Hôm nay Huệ phi kêu Chung Niệm Nguyệt tiến cung, ban thưởng vài thứ, rồi giống như một trưởng bối từ ái nói chuyện với nàng, miễn cho nàng cùng Thái Tử xảy ra vấn đề gì đó.

Hôm nay tại sao lại…

Tính toán gì đó cũng không thành.

“A di…muốn coi thân thể con như thế nào. Hiện tại thấy con rất tốt nên cũng yên tâm rồi.” Huệ phi lại nói tiếp: “Lan Hinh, mau mang đồ tới.”

Tiểu cung nữ lên tiếng nói: “Lan cô cô vẫn còn đang nghỉ ngơi, để nô tỳ mang lên.”

Huệ phi cảm thấy hơi bực trong lòng, nghĩ thầm Lan cô cô hôm nay thật là…

“Lấy đi.” Huệ phi trầm giọng nói.

Không lâu sau, tiểu cung nữ bê một cái rương nhỏ tới.

Chờ đến khi Lan cô cô nghỉ ngơi tốt bước vào điện, thì nhìn thấy Huệ phi đang ban thưởng cho Chung Niệm Nguyệt một rương trang sức.

Không biết tại sao…bà ta lại cảm thấy…có chút khó chịu.

Huệ phi nói: “Ngày hôm đó tiểu thư Cao gia làm lễ cập kê a di đã tặng một bộ trang sức. Hôm nay a di cũng tặng cho con một bộ, miễn cho Nguyệt nhi lại nói là a di bất công.”

Chung Niệm Nguyệt vươn tay ra sờ nhẹ hai cái rồi đặt cái rương xuống, lười biếng nói: “Nàng ta và con không cùng phẩm vị.”

Huệ phi: “…”

Lan cô cô: “…”

Chung Niệm Nguyệt kêu Hương Đào nhận lấy rương trang sức, rồi nói tiếp: “Nhưng ta biết được a di thương ta nên ta đành phải nhận vậy.”

Nụ cười trên Huệ phi không giữ lại được nữa: “À…à, Nguyệt nhi hiểu tâm ý của a di là được, con cũng nên về rồi.”

Chung Niệm Nguyệt nhìn về phía Lan cô cô.

Lan cô cô nhanh trí đoán được điều gì đó, lên tiếng nói: “Nương nương, để Thu Hòa tiễn tiểu thư ra cung đi ạ.”

Huệ phi không hiểu bà ta nói vậy có ý gì, chỉ cảm thấy hôm nay khắp nơi đều kỳ quái, cái gì cũng không thuận ý nàng ta.

Nhưng Huệ phi vẫn gật đầu, miễn cho bà ta ở trước mặt Chung Niệm Nguyệt và cung nữ mất thể diện.

Khi Chung Niệm Nguyệt đi tới cửa lớn đột nhiên quay đầu lại nói: “Ta biết được a di vì ta mà suy nghĩ nên ta sẽ nghe lời của a di.”

Huệ phi không hiểu thầm nghĩ, tại sao lại nói những lời này.

Không chơi dế nữa, hay là lại yêu thích biểu ca?

Chung Niệm Nguyệt đi xa một chút, âm thanh còn đọng lại trong tai Huệ phi: “Để khi về phủ, ta sẽ nói với phụ thân đưa ta đi học, sẽ không đi chơi đấu dế nữa.”

Ngay lập tức Huệ phi khí huyết dâng trào.

Không.

Ta không có.

Ta không có kêu ngươi đi học!

Nữ tử đương triều cũng được đi học, 6 tuổi đã có thể mời lão sư về dạy. Đặc biệt là con cái trong nhà quý tộc, nếu đã có ý từ sớm thì sẽ đưa con họ vào Quốc Tử Giám học tập.

Nam tử sẽ đi thi, còn nữ tử sẽ dừng việc học ở tuổi mười bốn, vì lúc đó đã tới tuổi cập kê nên nữ tử phải ở nhà chuẩn bị cho việc thành thân.

Có bao nhiêu hoàng tử, hay quý tộc trong hoàng thất…Nàng ta sợ rằng lúc đó Chung Niệm Nguyệt sẽ xem đến hoa mắt làm sao còn nhớ đến biểu ca của nàng nữa.

Chỉ nghĩ tới đây thôi thì Huệ phi cảm thấy trước mắt tối sầm dường như muốn ngất xỉu tới nơi.

Tiền ma ma không biết được bộ mặt thật của Huệ phi, sau khi nghe Chung Niệm Nguyệt nói xong còn cảm thấy có chút an ủi.

Chỉ có nhà nghèo mới cảm thấy nữ tử ít đọc sách càng tốt.

Nhưng gia đình quý tộc không cảm thấy như vậy. Chưa nói đến việc vào Quốc Tử Giám, chỉ cần gia đình có quan tâm thì sẽ mời một số lão sư tài giỏi dạy dỗ cho nữ nhi. Chỉ cần một bụng kinh thư, kiến thức bao la rộng lớn, thì những nhà cao cửa rộng đó không tới phủ tranh giành cầu hôn à.

“Tiểu thư trưởng thành, tiểu thư trưởng thành…” Bà cứ lặp đi lặp lại.

Trên đường trở về, nàng không đụng phải ngữ liễn.

Nhưng lại gặp được Thái Tử.

Kỳ Hãn tiến lên một bước, nhìn thấy rõ Thu Hòa đang cong Chung Niệm Nguyệt trên lưng: “…”

Kỳ Hãn: “Biểu muội.”

Chung Niệm Nguyệt: “Có chuyện gì sao?”

Mỗi lần Chung Niệm Nguyệt rời khỏi chỗ mẫu phi, thì nàng sẽ luôn luôn quấn lấy hắn nói chuyện.

Kỳ Hãn ngừng lại một lát, còn chưa đợi Chung Niệm Nguyệt mở miệng nói tiếp.

Thì hai chân Thu Hòa run rẩy, dường như sắp không đứng nổi, nhìn Kỳ hãn với ánh mắt tràn đầy đau khổ.

Kỳ Hãn: “…”

Kỳ Hãn: “Hôm nay mẫu phi nói với muội những gì?”

Chung Niệm Nguyệt mở miệng nói: “Nói Cẩm Sơn…”

Thu Hòa bị dọa chết, vội vàng nói: “Không nói gì nhiều, Huệ phi nương nương chỉ hỏi thăm về thân thể của tiểu thư, muốn hôm nào đó mời Cẩm Sơn Hầu chơi cùng tiểu thư.”

Sắc mặt Kỳ Hãn có chút khó coi.

Gì mà Cẩm Sơn Hầu?

Tại sao lại muốn người này chơi cùng Chung Niệm Nguyệt.

Chung Niệm Nguyệt lười biếng ngáp một cái: “Vậy biểu ca, ta về phủ trước.”

Thu Hòa hận không thể cõng cái người trên lưng này bay đi, lập tức bước xuống bậc thang, xin cáo lui.

Kỳ hãn: “…”

Kỳ Hãn nhìn thấy bọn họ đi xa, không hiểu được cảm giác trong lòng lúc này, cảm thấy có chút phức tạp.

Gần đây Chung Niệm Nguyệt không quấn lấy hắn, cũng không còn cùng hắn nói chuyện. Còn cái gì mà Cẩm Sơn Hầu…rốt cuộc ở chỗ mẫu phi xảy ra chuyện gì.

Kỳ Hãn thở dài.

Tiểu thái giám thấy sắc mặt của hắn không tốt, sợ hãi nói: “Tâm tình điện hạ không tốt, có phải do nô tài ở Thượng Thư Phòng nói sai điều gì không ạ.”

Kỳ Hãn không quan tâm những lời này, chỉ rũ mắt nói: “Mới vừa rồi…quên nói cho biểu muội rằng ta đã tách hạt thông cho muội ấy.”

Tiểu thái giám ngây người ra.

Điện hạ thật…thật sự thích Chung tiểu thư sao?

Sau khi Chung Niệm Nguyệt về phủ cũng vừa đúng lúc Chung đại công tử trở về.

Nàng dừng chân lại, đi tới đại sảnh ngồi xuống, vừa uống trà vừa nói: “Nói với ca ca, ta muốn…”

Đám hạ nhân cho rằng bản thân mình nghe lầm.

Chung Niệm Nguyệt rất ít khi hỏi tới huynh trưởng của nàng, đối với huynh trưởng sợ hãi nhiều hơn thân thiết. Đều là do đại công tử trông rất giống lão gia.

Tiểu thư và lão gia cũng không thân thiết.

Hôm nay sao lại…

Không đợi Chung Niệm Nguyệt mở miệng lại lần nữa, Hương Đào quay đầu nói: “Thất thần ở đó làm gì? Không nghe thấy lời tiểu thư nói sao, mau đi mời đại công tử lại đây.”

Hạ nhân ngơ ngác gật đầu, vội xoay người đi.

Khi Chung Tùy An nghe thấy thuộc hạ truyền lời, còn cho rằng bản thân nghe lầm.

“Nàng muốn gặp ta sao?”

“Đúng vậy, công tử…” Hạ nhân khó xử mà nhìn hắn.

Sau khi thư đồng nghe xong lại cảm thấy có chút không vui.

Công tử đã mệt như vậy, thân là muội muội, như thế nào lại gọi ca ca qua gặp nàng.

Chung Tùy An đúng thật là cảm thấy hơi mệt.

Hắn hỏi: “Hôm nay tiểu thư đi đâu?”

Hạ nhân trả lời: “Trong cung ạ, Huệ phi mời tiểu thư tiến cung.”

Ánh mắt Chung Tùy An chợt lóe lên.

Sự việc của Thái Tử? Hay nàng bị Thái Tử ức hiếp.

Dù sao cũng là muội muội ruột.

Chung Tùy An: “Đi thôi.”

Khi tới đại sảnh, hắn nhìn thoáng qua đã thấy Chung Niệm Nguyệt đang ngồi trên ghế.

Chung Tùy An rũ mắt xuống nghĩ thầm, nếu lát nữa nàng khóc, hắn cũng không biết phải làm sao…

“Ca ca.” Giọng nói Chung Niệm Nguyệt ngọt ngào vang lên.

Chung Tùy An ngây người ra một lát, mới tiến về phía trước, thì bị Chung Niệm Nguyệt nhét thứ gì đó vào tay.

Vật đó mềm mại, lớn bằng lòng bàn tay, còn có sợi dây rũ xuống.

Lông mi Chung Niệm Nguyệt run run, có hơi sợ hãi nhưng động tác lại rất lớn mật, nàng nói: “Đây là ta tự tay làm, tặng cho ca ca đó.”

Chung Tùy An cúi đầu nhìn.

Nâng lên nhìn, thì ra là hầu bao. Đường chỉ trên hầu bao không được khéo léo cho lắm, thậm chí còn hơi lỏng lẻo, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được loài chim thêu trên hầu bao. Phối màu nhìn khá đẹp, đủ mọi màu sắc phối cùng, có ngụ ý là cát tường.

Tim Chung Tùy An khẽ rung động, trong phút chốc không hiểu rõ được tâm trạng của mình.

Xưa nay nàng chỉ một lòng theo đuổi Thái Tử, lại sợ hãi hắn, ngày thường không cùng nhau nói câu nào, nhưng nàng lại tự tay làm hầu bao đưa hắn…

Nhưng sao hắn biết được đây là từ chỗ Thái Tử lấy trở về.

Chung Tùy An đứng đó, một lúc sau mới nâng tay lên xoa đầu Chung Niệm Nguyệt, thấp giọng nói: “Ừ…cảm ơn muội.”

Chung Niệm Nguyệt mỉm cười trong lòng nghĩ thầm, do ngươi nói nguyên chủ yếu ớt, kiêu căng nên phải chịu khổ.

Hừ, cẩu ca ca ngươi chỉ xứng với hàng second – hand mà thôi. (* ̄3 ̄)╭


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play