Nhưng khi đã loại trừ được chướng ngại vật là Diệp Thiễu Ngưng thì bà ta không dừng ở đó.

Vì muốn đảm bảo rằng mình có thể kiểm soát anh trong lòng bàn tay thì vẫn tiếp tục để loại bùa chú đó trên người anh, mỗi tháng một lần làm lễ giúp cho bùa chú nhẹ hơn, nhằm kiểm soát anh dài dần, nếu không nghe lời họ thì người bỏ bùa từ xa sẽ làm lễ và khiến anh đau đớn vô cùng, như hình ảnh ban nãy mà cô đã thấy.

Tiếc là đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà ý định giải bùa cho Sở Đãng Nhân của Sở phu nhân vẫn là ở con số 0, cũng đã nhiều năm như vậy rồi, anh ngày ngày đều không ngừng tìm kiếm pháp sư cao tay để phá bỏ loại bùa chú này, nhưng không, thật hiếm hoi làm sao khi loại bùa này xuất hiện đã ít mà trình độ của các pháp sư thì thường không được cao như vậy.

Người khi nãy anh bảo cô gọi chính là một pháp sư của riêng anh, phục vụ việc làm nhẹ mỗi lần cơn đau do bùa chú tái phát, đồng thời, ông cũng là người hiện đang trong nhóm nghiên cứu về loại bùa mà Sở Đãng Nhân đang mắc.

Đã là bùa cổ, thông tin ít ỏi mà người bỏ bùa lại vô cùng cao tai, muốn quật lại cũng khó.

Nghe hết sự tình câu chuyện, cô ôm anh vào trong lòng mà khóc nức nở, miệng không ngừng xin lỗi vì bản thân không tin vào anh, đã hiểu lầm, hiểu sai về anh như vậy.

Nhưng anh không mắng miết, chỉ lắc đầu và khẽ bảo ‘’Dù gì mọi chuyện cũng đã qua rồi.

Bây giờ em có thể tin anh rồi chứ?’’

‘’Em tin anh, em tin anh mà.’’ Cô vừa nói vừa khóc, nghẹn tới nỗi khó nói thành lời mà cũng cố trả lời anh, lúc lúc lại nấc lên từng hồi, ngoài khóc ra thì chẳng biết làm gì mới có thể xua tan đi nỗi lòng to lớn này đi nữa.

‘’Không sao, không sao.

Mọi chuyện ổn rồi bé cưng.’’ Anh dịu dàng vuốt lấy sống lưng mà vỗ về an ủi cô, từng cử chỉ, hành động lời nói đều thể hiện anh là người tinh tế và biết quan tâm tới người khác.

Lúc trước, anh sợ mình làm sai, nghĩ lâu ngày lòng cả hai sẽ có sự xa cách mà tìm tới Thuần Sương xin sự giúp đỡ.

Vì anh nghĩ rằng, phụ nữ sẽ hiểu phụ nữ hơn mà quên mất rằng chính anh là người hiểu cô nhất.

‘’Chắc chắn khi sinh con, em cũng không mấy suôn sẻ nhỉ?’’ Anh và cô cùng dựa vào góc tường, quấn quýt mà ôm lấy nhau.

‘’Em bị trầm cảm.’’ Cô nhẹ nhàng nói ra một câu chẳng mấy nhẹ nhàng gì.

Nhưng lạ thay, anh không tỏ thái độ khó hiểu hay bất ngờ gì mà nói với cô rằng: ‘’Chuyện của em, anh đều biết hết, nhưng lại chẳng thể san sẻ cùng em.

Hứa nhé, sau này có chuyện gì thì hãy nói với em một tiếng.

Anh không muốn làm em khóc, nhưng lại muốn chính mình lau đi những giọt nước mắt cho em, càng muốn hiểu xem những giọt nước mắt đó có ý nghĩa như thế nào.’’

‘’Ừm, nhưng… chúng ta còn cơ hội?’’ Thiễu Ngưng lưng lẻo nhìn về xa và nói.

‘’Thế này đi, em cho anh một thời hạn.

Trong thời hạn đó anh sẽ theo đuổi em, nếu thành công, thì chúng ta cùng về nhà nhé? Còn nếu không… thì anh sẽ không bám lấy em nữa.

Em… ‘’

‘’Được, em đồng ý.’’ Nghe được câu trả lời của cô thì lòng anh vui phơi phới, con tim bé nhỏ như muốn nhảy ra ngoài luôn rồi, nhưng trước mặt người mình yêu với thân phận một người đàn ông thì anh càng phải trưởng thành.

Câu nói ngắn gọn này cũng thể hiện rằng, Diệp Thiễu Ngưng cô cũng rất mong chờ chuyện này xảy ra, duyên vẫn còn, tình chưa hết, định mệnh cho phép hội ngộ, hóa giải khúc mắc, cớ sao không thử liều mình một lần xem sao? Thành công đôi lúc cũng đến một cách bất ngờ mà.


‘’Các con chơi vui vẻ chứ?’’ Thiễu Ngưng cùng Đãng Nhân bước xuống dưới, lúc này, các bạn trẻ đang nghỉ giải lao để chở trò chơi tiếp theo.

Sự kiện cả một ngày, trò chơi đều lạ, phụ huynh ai ai cũng hứng thú thì nói gì đến bọn trẻ con.

Đúng lúc này, từ xa, phóng viên bao vây lấy một người, có vẻ là người nổi tiếng.

Sau một lúc anh ấy bước đến thì mới biết rằng đó là Phụng Kiêu Duẫn, phía sau là Oán Phục Nghiên.

Lạ thay, không hiểu từ đâu là họ có mẫu mã trang phục y hệt của anh, cô và ab đứa trẻ Chước Nhiên, Ngọc Nhiêu và Thanh Âm.

Phóng viên vô vô cùng nhạy bén đã nhìn ra sự việc ‘trùng hợp’ này, vội bước đến hỏi.

Trước truyền thông, Phụng Kiêu Duẫn không ngần ngại thân thiết với cô trước ống kính, tuy nhiên vẫn là có giới hạn.

Oán Phục Nghiên thì thuận theo dòng nước mà tiến tới khoác tay anh, không thể chối từ nên Sở Đãng Nhân đành phải đồng ý làm theo.

Anh và cô còn đang không biết nên trả lời câu hỏi ‘’Không biết vì sao các vị lại mặc đồ nhóm như vậy?’’ của phóng viên.

Phụng Kiêu Duẫn và Oán Phục Nghiên như có sự trao đổi và chuẩn bị từ trước mà nói năng trôi chảy trước truyền thông.

‘’Lần này, chúng tôi cùng nhau hợp tác tạo nên thương hiệu cho Sở thị.

Là dự án không chỉ của hai nhà Phụng - Sở mà còn có sự góp mặt của hai nhà Diệp - Oán.

Đại diện cho Tân thành là có Sở thiếu - Sở Đãng Nhân, tôi - Phụng Kiêu Duẫn chính là đại diện của Uy thành, Châu thành do Diệp tiểu thư - Diệp Thiễu Ngưng đại diện, còn Oán Phục Nghiên cô ấy là đại diện của Du thành thay cho anh trai đang bận bịu công việc.

Như các vị đã thấy, lần này Vĩnh thành có một đại diện diện vô cùng đặc biệt, mới có 7 tuổi chính là Lục tiểu thư - Lục Thanh Âm, Lục tổng và phu nhân đang có việc khác không tiện tới đây nên đã cử con gái của mình thay mặt tới tham dự.

Chắc mọi người cũng biết Lục tiểu thư là cháu của vợ sắp của tôi rồi nhỉ?’’

Chỉ bằng một bài phát biểu mà Phụng Kiêu Duẫn đã có thể vừa phân tích, giải thích và khoe khoang một chút, xử lý nhanh gọn lẹ, cô và anh đứng cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play