‘’Mẹ đây là đang thử thách sự kiên nhẫn của con?’’
Sở phu nhân dù đã nghe thấy tiếng nói nhưng lại cố tỏ ra rằng mình không biết, tiếp tục gắp đồ ăn và không trả lời.
Cơn lửa giận dữ của anh mỗi lúc một lớn, khiến Chước Nhiên ngồi cạnh cũng sợ lây.
Dù gì đây cũng chẳng phải lần đầu Sở phu nhân chèn ép cô bé bằng những lý lẽ vô lý như vậy rồi, bà ghét cô cũng đâu có gì lạ lắm.
Ghét người ghét cả đường đi lối về, ghét mẹ thì cũng ghét con, đó là điều đương nhiên.
Nhưng, thiếu vắng tình thương của mẹ từ bé nên cô bé càng khao khát bà nội có thể quan tâm mình hơn, hay đơn giản là bớt làm khó Chước Nhiên đi cũng được.
Nhưng có lần nào được như ước nguyện đâu.
"Thôi cha ạ, Nhiên Nhiên ăn nhiều thịt rồi.
Ăn rau chút có sao đâu ạ?" Vừa nói tay vừa gắp lấy miếng rau lạnh ngắt trên bàn ăn nóng hổi.
Nó chẳng nóng bởi vì không được hâm lại, mà là lạnh bởi tình người nơi đây.
Bao năm nay, Sở Đãng Nhân luôn vì một chữ "Mẹ" mà nhường nhịn bà.
Tại sao cứ phải được nước làm tới, luôn gây khó dễ cho anh như vậy? Bộ khiến người khác khó chịu thì bà ta vui vẻ lắm sao?
Thấy con gái không được ăn một miếng thịt nào, anh đập mạnh tay xuống bàn.
Trực tiếp bế Chước Nhiên về phòng.
Nhiều người sẽ hỏi, vì sao không giải quyết xong luôn đi, cứ như vậy chẳng phải bà ta sẽ làm khó con gái anh hơn sao? Nhưng mà nếu được như vậy thì tình cảm của cái nhà này cũng chẳng éo le như vậy rồi.
Chẳng phải anh không nghĩ cách, mà là dù có làm gì đi chăng nữa bà vẫn dùng thái độ đó mà đối xử với Chước Nhiên.
"Này, mày thái độ kiểu gì đấy, Sở Đãng Nhân?"
Bực mình anh quay lại quát lớn: "Bà tự xem lại mình.
Đừng để đến lúc mà ngay cả chữ mẹ cũng không có tư cách để tôi gọi thì đừng kêu ca.
Chẳng ai vô duyên vô cớ mà thái độ như vậy cả.
Không vì lời hứa với ông nội thì tôi đã dọn ra ngoài rồi."
Bà ta tức như muốn phát rồ, đang định cãi lại thì anh liền xải bước đi luôn.
Mặc cho bà ta kêu gào gọi lại.
Khi xưa trước khi Sở lão gia mất, vì sợ một ngày nào đó gia đình xảy ra chuyện, biết trước tính cách của cháu trai mình nên ông đã bảo cậu hứa rằng, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì cũng phải bảo vệ mái ấm này, bảo vệ những lời nơi đây.
Cũng từ đó mà Sở phu nhân có cái cớ để làm khó anh.
Vì bà biết mà, dù có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn phải về cái nhà này.
Từ bé đến lớn được ông nội yêu chiều như thế, lại còn là con người luôn giữ chữ tín thì sẽ không dễ dàng gì mà thất hứa đâu.
Nhưng cũng vì vậy mà bà ta càng không coi ai ra gì, đã bao nhiêu lần cãi vã xảy ra rồi, ngày này nối ngày kia, đã bao giờ dừng đâu?
Vào phòng Chước Nhiên, dịu dàng đặt cô bé xuống giường.
Dùng bàn tay ấm áp của mình lau đi những giọt nước mắt li ti đang lăn dài trên má cô bé và nói: "Nhiên Nhiên, con muốn ở lại đây không?"
"Chúng ta đâu còn cớ để rời đi nữa đâu cha.
Hơn thế, không phải cha đã hứa với cụ rồi sao?" Cô bé sụt sịt đáp.
"Ai bảo là chúng ta sẽ rời đi, chỉ là không gặp mặt bà nội con theo nghĩa khác."
"Tránh mặt bà nội? Được sao ạ?" Ngưng khóc lại, cô bé hỏi.
Lúc sau suy nghĩ, thấy câu nói của mình không đúng thì liền xin lỗi cha.
"Con… con, con xin lỗi ạ.
Con không nên nói bà nội như vậy… "
"Không sao, Nhiên Nhiên ngủ đi.
Vài hôm nữa thôi, cha sẽ tặng con một bất ngờ nho nhỏ.
Cùng chờ đón nhé?"
"Dạ, chúc cha ngủ ngon."
Anh đắp chăn, đặt gấu bông cẩn thận cho con gái, khi qua còn hôn gió nữa chứ.
…
"Ngưng Nhi, em ăn sáng chưa?"
"Hả? Anh làm gì ở đây vậy?"
"Anh có chút chuyện muốn nói với em."
Mới sáng sớm, khi cô vừa chuẩn bị xong trang phục thì Sở Đãng Nhân đi tới, mời cô ra ăn sáng.
Nhưng thực chất ẩn sau bữa sáng đó, anh muốn nói với cô về món quà mà bản thân dành cho Nhiên Nhiên mà anh đã chuẩn bị suốt ba đêm nay.
"Đây… " Cô vừa mở bản thiết kế lớn do anh đưa ra thì liền choáng ngợp trước thiết kế trước mắt mình.
Ngôi nhà 6 tầng được chia làm đôi, giữa tầng ba và bốn có một đường đi khác xuống bên dưới mà không cần đi qua tầng 1.
Từ ý tưởng này mà đã tạo nên nét thiết kế cho căn nhà, khiến cô vừa nhìn thì liền yêu thích vô cùng.
Thấy cạnh đó có một đường đi khác - một chiếc cầu trượt nho nhỏ nối tầng hai với tầng một thì liền vội hỏi:
"Cái này, là anh đặc biệt chuẩn bị cho Chước Nhiên sao? Trông thích thật."
"Anh biết em sẽ thích mà.
Khi trước cả hai chúng ta cùng nhau vẽ bản thảo cho ngôi nhà trong mơ, em cũng có ý tưởng như vậy.
Tiếc là chưa có hoàn thành.
Ấy, như vậy có gọi là đạo nhái ý tưởng không vậy quý cô Diệp?"
"Thôi ạ, nghe anh nói mà da gà da vịt em nổi hết lên."
"Đúng rồi, chắc Phụng Kiêu Duẫn không nói với em.
Để anh nói cho em điều này nhé?"