‘’Sở Đãng Nhân, anh không phải hù tôi như vậy.’’ Cô mạnh miệng nói.
Tuy đã rất lo lắng cho anh rồi nhưng miệng vẫn cố mắng anh, chỉ mong rằng anh sẽ ổn và ngồi dậy trả lời.
Nhưng thực tại thì không như thế, tình trạng của anh mỗi lúc một tệ hơn.
Tệ nhất không phải ở đó mà là bây giờ ở đây không có ai cả, mà với tình trạng này của anh thì cô cũng không dám bỏ lại một mình mà đi tìm người giúp.
Điện thoại trước khi vào cô cũng để ở ngoài cả rồi, đây là quy định của hoạt động ngoại khóa này.
Nhìn nét mặt của Sở Đãng Nhân mỗi lúc một tệ thì cô càng lúc túng lòng tự trách do mình yếu kém mà không thể giúp ai được trong hoàn cảnh khó khăn, hiện tại và quá khứ đều vậy.
Phân vân chưa nguôi thì anh liền ho thật lớn và máu văng ra sàn nhà khiến cô vô cùng sợ hãi, giờ thì đúng là không thể cứng miệng nữa rồi.
Cô không ngừng hỏi anh làm sao thế? Anh bị bệnh gì à? Nhưng anh chỉ im lặng mà không trả lời, sự im lặng đó càng khiến lòng cô thêm sợ hãi hơn.
Bỗng lúc đó, Sở Đãng Nhân vươn dài tay mình ra, nhận thấy anh muốn lấy điện thoại thì cô vội chạy ra lấy rồi mang cho anh.
Có vẻ, anh tính nhờ vả cô một chuyện gì đó mà không thể nói thành lời, bất quá, anh lại nằm dài trên mặt đất, anh sử dụng máu mà mình vừa ói ra, viết lên đất một dòng chữ ‘’Thầy Chu’’.
Cô thấy vậy thì có chút khó hiểu ‘’Anh muốn gọi điện cho người này?’’.
Khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó cô vội vào danh bạ của anh.
Chưa tìm thấy người kia đâu thì đập vào mắt cô là có điện thoại của mình cùng dòng biệt danh mà anh đã đặt cho cô gần 10 năm về trước, chính khi đó, anh đã bảo sẽ luôn gọi cô như vậy, nhưng tại sao ly hôn rồi vẫn để như thế? Rốt cuộc Sở Đãng Nhân anh đang suy nghĩ gì vậy? Anh là khó hiểu hay cô không hiểu nổi anh?
‘’Alo, alo.’’
‘’Sở tổng… ?’’
‘’Xin chào, tôi là Diệp Thiễu Ngưng, không phải Sở thiếu.
Anh ấy lạ lắm, cứ ho ra máu và bảo tôi gọi cho ngài.
Xin ngài, nếu có cách, xin hãy cứu anh ấy, tôi xin ngài… ‘’
‘’Được được, chuyện này không cần quá lo lắng, thường ấy mà.
Bây giờ cô đỡ ngài ấy dậy nhé, dốc người lên cho ói hết máu, bên tôi sẽ làm việc luôn bây giờ.’’
‘’Thế ngài không tới đây sao? Vậy sao cứu anh ấy được, bây giờ bác sĩ còn có cách điều trị lạ vậy sao?’’
‘’Diệp tiểu thư, có chuyện cô nên biết là tôi là người làm ở lĩnh vực tâm linh, không thuộc ngành y.
Được rồi, tôi đi làm đây, cô cứ làm theo vậy nhé?’’
Tiếng chuông điện thoại kêu tút tút từng hồi kéo theo tâm trạng của cô.
Chỉ là một cuộc trò chuyện thôi mà có nhiều thứ đáng suy ngẫm đến vậy.
Thật không dám tưởng tượng nổi quãng thời gian cô không có ở đây anh đã phải trải qua những chuyện như thế nào.
Cớ sao bị bệnh mà không tìm bác sĩ, mà lại tìm người trong lĩnh vực tâm linh? Đây nên gọi là bệnh hay tà đây?
Làm theo lời người kia nói, quả nhiên, mặt mày anh cũng đã có chuyển biến.
Mọi chuyện đã xong, tình trạng của anh đã ổn định.
Thiễu Ngưng tay ôm chậu nước đầy máu do anh ói ra, tay chân không ngừng run rẩy, lúc lúc lại lưng lẻo nhìn vào chậu nước đỏ thẫm toàn máu là máu.
Khi cô đang định rời đi, anh liền tỉnh dậy, tay bám lấy cô như một đứa trẻ mà nũng nịu trong cơn mệt mỏi ‘’Em… em, cho anh một cơ hội để giải thích được không? Anh thề, anh không bao giờ phản bội và không bao giờ có ý định phản bội em cả.
Chỉ cần em nghe anh nói lần này thôi, tin hay không là ở em mà.
Anh sao có thể ép buộc.’’
Thấy cũng có lý, hơn nữa cô từ lâu đã muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành vụ việc năm đó, kỳ thật là có nhiều ẩn khúc chưa thể lý giải.
Dù sao cũng đâu có mất gì, nên cô gật đầu, ngồi xuống nghe anh kể.
Dường như anh có nhiều lời muốn nói, nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Mãi mới có thể mở lời với cô ‘’Những chuyện 5 năm về trước, anh không tự nguyện làm.
Mà là do bùa chú tiêu khiển.’’
Nghe tới đây cô sững người một hồi.
Có lẽ, ngay cả một người thân tín như cô cũng không nghĩ rằng nguyên do, ngọn ngành của câu chuyện là như vậy.
Bùa chú? Nếu là bùa chú thì dĩ nhiên không thể tỉnh táo rồi, lồng ghép với tình tiếp năm đó cũng vô cùng hợp lý chứ bộ.
‘’Oán Phục Nghiên theo lười mẹ anh, tới công ty làm việc với mục đích tiếp cận và quyến rũ anh.
Chỉ là, trong lòng anh chỉ có em, nên chẳng để ý tới những trò do cô ta bày ra.
Thấy tính thế khó thay đổi, bà ta đã tìm người hạ bùa chú nên anh, tiêu khiển anh từ xa.’’
‘’Bùa chú, tiêu khiển từ xa? Bà ta có còn nhân cách của một người mẹ, không, của con người không chứ?’’
‘’Thật ra, anh cũng không biết nữa.’’
Rồi, 30 phút, 1 tiếng, 2 tiếng trôi qua, Câu chuyện anh kể thật là dài.
Năm đó, như những gì anh đã nói thì khi không chấp nhận Oán Phục Nghiên thì cô và mẹ của anh đã cùng nhau tìm một thầy bùa giỏi và bỏ bùa anh.
Hôm đó, chính cái hôm mà cô bắt gặp anh và Oán Phục Nghiên cùng nhau ở khách sạn, tất cả đã được gây dựng vô cùng chỉn chu từ trước.
Chỉ đợi cô đến xem kịch rồi diễn đoạn tiếp theo.
ơ, Sở phu nhân cũng thật là tài giỏi khi nghĩ ra kế hoạch như thế này nhỉ?