Tạ Dĩ Vân vốn là người gầy yếu, sau khi đến Tử Yên Cung, ngày nào cũng lo lắng, tâm tình rất ít khi thoải mái, mấy ngày trước sau khi thử độc cho Chu Diễm, thân thể còn chưa khỏe hẳn, lại gặp phải chuyện như vậy. Bệnh ập đến như núi đổ, trán nóng ran mấy ngày, bây giờ đã đến tình trạng nguy hiểm nhất, đã mười hai canh giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Chu Diễm cau mày thật chặt.
Mấy thái y bận rộn trước mặt hắn, giữa hai hàng lông mày hắn tràn ngập lo lắng, sắc mặt âm trầm có thể nhỏ giọt ra nước: "Đây là kết quả chữa bệnh của các ngươi?”
Một thái y to gan nói: "Công chúa điện hạ, bệnh của vị công công này thoạt nhìn là phong hàn, nhưng dùng thuốc trị phong hàn đều vô dụng, chỉ sợ là bị bệnh nan y gì, thứ cho thần bất lực!”
Chu Diễm dùng răng cắn vào thịt mềm ở môi dưới, vừa dùng sức ấn vào, trên đầu lưỡi liền nếm được một mùi tanh tanh như máu, làm cho hắn có thể không bị thịnh nộ tước đoạt tất cả lý trí.
Hắn nhìn về phía Tạ Dĩ Vân đang nằm trên giường.
Tạ Dĩ Vân ngủ trên giường nhỏ trong nhĩ phòng, mùa xuân ấm áp, nhưng nàng lại quấn hai chiếc chăn bông thật dày, trên trán đắp một chiếc khăn trắng thấm nước, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, môi khô đến bong tróc, hai mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích.
Thần sắc Chu Diễm có chút hoảng hốt, hắn mới phát hiện, thì ra Tạ Dĩ Vân lại rất yếu ớt.
Hắn nhớ lại khi còn nhỏ hắn đi thả diều, bởi vì dây diều quá căng, đột nhiên đứt một tiếng “bụp”, diều từ từ biến mất khỏi tầm nhìn của mình, mà hắn chỉ có thể đứng yên nhìn và không thể làm gì được khác.
Tạ Dĩ Vân giống như con diều này vậy, như thể ngay sau đó sẽ thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Hầu kết ẩn dưới cổ áo cao nhoáng lên một cái, hắn bị loại cảm giác này của mình giữ lại, đưa tay chạm vào cổ nàng, thẳng đến khi cảm giác được mạch máu đang đập thì mới chậm rãi thu hồi ngón tay.
Chu Diễm từ từ nhắm mắt lại.
Từ trước đến nay hắn vốn luôn biết suy nghĩ, hiện giờ lại hỗn loạn rối tung lên như tơ vò, cái gì mà Chu Mân, cái gì mà Quý phi, hay Hoàng đế gì đó, thế lực thế gia, những thứ này đáng lẽ phải được đặt lên hàng đầu trong lòng hắn, nhưng bây giờ toàn bộ đều bị vứt bỏ, trong luồng suy nghĩ này, chỉ còn lại một ý niệm trong đầu: Tạ Dĩ Vân không thể chết.
Nghĩ tới việc nàng có thể chết ... Không, hắn không thể tưởng tượng được, hắn sẽ không để ý nghĩ này thành hiện thực.
Trong miệng Chu Diễm ngậm một ngụm máu, hắn hỏi thái y: "Ngươi đã vận dụng hết biện pháp trị liệu chưa?”
Yên tĩnh trong chốc lát, rốt cục, trong ba thái y, một vị thái y lớn tuổi và có thâm niên đi ra, ông ấy cung kính nói: "Hồi bẩm trưởng công chúa, trước mắt chúng thần đã thương lượng qua, nhưng còn có một biện pháp, không nhất định sẽ hữu dụng..."
Chu Diễm giận dữ nói: "Còn không mau thử xem!”
Hai thái y còn lại nhìn về phía lão thái y kia, trong lòng có nhiều oán giận, đối với thái y mà nói, có đôi khi trị bệnh cứu mạng người không phải là ưu tiên hàng đầu, đầu tiên chính là lo lắng tâm tình quyền quý, biện pháp này không phải là không thể thử, chỉ là sau khi thử qua, vị trưởng công chúa này sợ là sẽ càng tức giận thêm, nếu bởi vậy mà bị giận chó đánh mèo, thật sự là mất nhiều hơn được.
Nhưng lão thái y vẫn bắt tay vào thử.
Ông ấy lấy ra mấy cây ngân châm dài nhỏ, đâm vào mấy đại huyệt trên đầu Tạ Dĩ Vân, tay ông ấy rất ổn định, không có bất kỳ sai lầm nào, chỉ là thoạt nhìn có chút đáng sợ, khiến cho người ta không khỏi lo lắng.
Chu Diễm hiểu được vị thái y này có chuyên môn, chỉ có người hồ đồ mới có thể oán giận thái y, nhưng hiện tại tâm tình hắn rất rối loạn, nhìn cảnh tượng này cư nhiên cũng nhíu mày.
Lão thái y vừa điều chỉnh ngân châm, vừa quan sát hô hấp của Tạ Dĩ Vân.
Bỗng nhiên, Tạ Dĩ Vân "khụ khụ" thở dốc, cuối cùng cũng không còn tử khí nặng nề nữa, trong lòng Chu Diễm vui vẻ, nói: "Phương pháp này có thể dùng, vì sao không dùng ngay từ đầu?”
Lão thái y giải thích: "Từng thử qua phương pháp khác, công công vẫn không chịu tỉnh lại, chúng thần chỉ có thể suy đoán kỳ thật là bị tâm bệnh, chỉ cần để cho hắn khôi phục chút ý thức và ổn định tâm trí, mới có thể kê đơn thuốc phù hợp.”
Chu Diễm nói: "Được rồi, chữa khỏi cho hắn, làm tốt có thưởng.”
Thủ thuật quả nhiên có hiệu quả, hôn mê suốt mười hai canh giờ Tạ Dĩ Vân nhíu mày gian nan mở mắt ra.
Hai mắt nàng vô thần, tròng mắt cứng ngắc chuyển đến chỗ lão thái y, lão thái y hiền lành cười cười, nói: "Vân công công, ngươi còn nhớ lão phu sao, lão phu là người dùng ngươi thử độc mấy ngày trước đây.”
Lão thái y cố ý nói đến những chuyện thống khổ kia, muốn thử xem có thể kích thích Tạ Dĩ Vân hay không, nhưng Tạ Dĩ Vân chỉ nháy mắt với ông ấy, hiển nhiên, nàng không quan tâm đến nỗi khổ lúc ấy là do thái y này tạo thành.
Lão thái y cười, ông ấy tránh người ra, để Tạ Dĩ Vân nhìn thấy Chu Diễm.
Chu Diễm đi về phía trước một bước.
Nhưng mà làm cho hắn cũng không ngờ tới chính là, Tạ Dĩ Vân bỗng dưng mở to hai mắt.
So với việc nhìn lão thái y với thái độ bình thản, thì khi nhìn thấy Chu Diễm, nàng giống như là nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ sợ hãi, trong nháy mắt nước mắt trào ra trong đôi mắt tròn đầy sương mù mờ mịt của nàng, tuy rằng một câu cũng không nói, nhưng trong đó là ý tứ sợ hãi, mặc cho ai cũng có thể hiểu được.
Sắc mặt Chu Diễm dần dần phai nhạt.
Hắn không tin, lại tiến lại gần Tạ Dĩ Vân một bước, nhưng Tạ Dĩ Vân rụt người vào trong chăn, nàng muốn trốn hắn, cơ thể kịch liệt run rẩy, giống như Chu Diễm lại tới gần, nàng sẽ mất cái mạng nhỏ này vậy.
Chu Diễm cắn răng, hỏi: "Điều này có nghĩa là gì.”
Hai thái y khác lập tức khẩn trương.
Kỳ thật các thái y đã sớm nhìn ra, tâm bệnh của Tạ Dĩ Vân là do trưởng công chúa gây ra, đúng như đã nói trước đó, bọn họ sợ đại công chúa sẽ vì chuyện này mà lây lửa cho bọn họ, ở Thái y viện làm nhiệm vụ, càng nên cân nhắc tâm tình của quyền quý.
Cho nên, hai thái y trẻ tuổi không dám lên tiếng, vẫn là lão thái y lại chống đỡ lửa giận của Chu Diễm: "Hồi bẩm trưởng công chúa, tâm bệnh của vị công công này là người, xin người tránh ra.”
Những lời này quả nhiên làm nổ tung lửa giận của Chu Diễm, hắn giống như nghe được trò đùa lớn: "Tạ Dĩ Vân không muốn tỉnh lại chính là bởi vì bổn công chúa ta sao?”
Lão thái y không trả lời trực tiếp, mà chỉ lặp đi lặp lại: "Xin người hãy tránh sang một bên.”
Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của Chu Diễm quét về phía giường, khi Tạ Dĩ Vân chạm đến ánh mắt của hắn, bỗng nhiên vùng vẫy loạn xạ.
Đối với nàng mà nói, nàng không biết mọi thứ xung quanh là mơ hay thực, màn che bị vặn vẹo, không thể nhìn rõ sắc mặt của mấy thái y này, chỉ có Chu Diễm, rõ ràng là khuôn mặt diễm lệ tuấn mỹ vô song, nhưng trong ý thức của nàng, đó là nỗi sợ hãi chân thật nhất.
Nàng giãy giụa có lẽ sẽ làm cho chính mình bị thương, vì vậy lão thái y vội vàng bảo hai thái y kia đè tay nàng lại, ông ấy rút ngân châm đang cắm trên đầu nàng ra.
Nhưng Tạ Dĩ Vân vẫn giãy dụa, nước mắt lặng yên rơi xuống trên mặt, khóc đến nỗi mũi không thể thở nổi, chỉ có thể mở miệng hô hấp, lão thái y nói: "Nào, rót thuốc đi!” ( truyện trên app T𝕪T )
Lúc này hai người kia tay chân lưu loát rót chén thuốc vào miệng nàng.
Nhưng ánh mắt của nàng vẫn nhìn về phía Chu Diễm, đồng tử giãn ra, lão thái y cố gắng đánh thức ý thức của nàng: "Đi rồi, trưởng công chúa đi rồi, ngươi rất nhanh sẽ không gặp được nàng nữa đâu!”
Tạ Dĩ Vân lắc đầu, hy vọng cùng tuyệt vọng va chạm trong đầu nàng, làm cho đầu óc nàng đau nhức, ý thức hỗn loạn.
Lão thái y quay đầu lại, thời khắc mạng người, ông ấy cũng không khách khí: "Điện hạ, nếu muốn công công tỉnh táo lại, xin người tránh đi một chút!”
Bàn tay Chu Diễm đặt sau lưng nắm chặt lại với nhau, các khớp ngón tay trắng bệch.
Hắn xoay người.
Bước chân của hắn chậm rãi lui về phía sau, cho đến khi rời khỏi nhĩ phòng của Bích Vân Hiên, dáng đi ổn định đi về phía phòng trong của mình mà không có chút hỗn loạn nào, mặt giày lụa phản chiếu dưới ánh mặt trời.
Thẳng đến khi đôi giày này, bước chân này dừng ở trước một cái bàn của Bích Vân Hiên.
Qua một hồi lâu, vẻ bình tĩnh ngắn ngủi bị cơn thịnh nộ bao trùm, Chu Diễm giơ chân lên đạp bay cái bàn kia, sắc mặt hắn âm trầm, lửa giận tụ lại trong đôi mắt tuấn lãng, nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên chóp mũi trở thành một dấu vết cuồng nộ của ngọn lửa đang cháy.
Khi hắn vẫn cho rằng nàng nhu thuận như nước, có thể dễ dàng xoa nắn, thì trong mắt Tạ Dĩ Vân lại là sợ hãi không thể gạt được người.
Nàng đã chống lại hắn rất nhiều lần.
Những động tác né tránh của Tạ Dĩ Vân trước hắn, giãy dụa thống khổ khi bị cưỡng ép uống thuốc, câu nói của lão thái y "xin người tránh đi"... Mỗi một cảnh tượng đan xen vào nhau, đều giống như một chiếc cọc gỗ to lớn đâm vào xe, mà cọc gỗ đó đánh vào lý trí của hắn, lắc lư qua lại, tiếng nổ vang vọng.
Tốt, rất tốt.
Trong đầu hắn nhảy múa "rầm rầm", trong lòng càng thêm bực bội.
Chu Diễm thở hổn hển, hắn đập một chiếc bình sứ và động tác này cũng đã thu hút các cung nữ của Tử Yên Cung đến, hai cung nữ vừa nhìn thấy mảnh vỡ nằm rải rác trên đất, sợ tới mức không dám lên tiếng.
Chu Diễm nhìn chằm chằm các nàng, giống như là nghĩ đến cái gì đó, trách mắng: "Quỳ xuống!”
Trong lòng cung nữ sợ hãi, vội vàng nhấc váy quỳ xuống.
Chu Diễm giẫm lên một mảnh sứ vỡ trên mặt đất, lòng bàn chân phát ra âm thanh "kẽo kẹt", hắn đi tới, lạnh lùng nhìn hai cung nữ: "Các ngươi sợ bổn công chúa sao?”
Cung nữ trả lời: "Uy nghi của công chúa, trong lòng bọn nô tỳ kính ngưỡng, vừa kính vừa sợ.”
Chu Diễm bỗng nhiên muốn tính những việc hắn từng làm với Tạ Dĩ Vân một lần, hắn ngược lại muốn biết, tất cả mọi thứ biến thành như ngày hôm nay là ở bước nào.
Hắn nói: “Nằm xuống học làm chó đi.”
Hai cung nữ không dám cãi lời, đành quỳ gối nằm sấp trên mặt đất.
Nhìn chằm chằm hai cung nữ, Chu Diễm chậm rãi tỉnh táo lại, Tạ Dĩ Vân cũng từng ở bên cạnh hắn trong tư thế này.
Hắn nhắm mắt lại, không đúng, tìm những cung nữ này thử cũng vô dụng, hắn một chút cũng không để ý đến tâm tình của những cung nữ này, cho dù là để cho các nàng quỳ gối bò trên mặt đất có mảnh sứ vỡ vụn, máu tươi chảy ra, hắn cũng không hề dao động.
Ngay từ đầu, hắn cũng đối với Tạ Dĩ Vân như vậy, thậm chí còn cảm thấy Tạ Dĩ Vân chết cũng không sao cả.
Chu Diễm phất tay đuổi các nàng: "Cút đi!”
Sự thay đổi là trong vô thức, nhưng ban đầu hắn không chú ý đến những gì hắn đã làm với Tạ Dĩ Vân, bởi vì trong mắt hắn tất cả những chuyện đó là đương nhiên, nhưng mà, trong mắt Tạ Dĩ Vân thì sao?
Cho nên Tạ Dĩ Vân sợ hắn, sợ đến tận xương tủy, nếu như khi nàng tỉnh táo, nàng cũng tuyệt đối không dám đối với hắn như bây giờ, thế cho nên đầu óc hồ đồ liền bại lộ.
Nếu không phải lúc này đây, Chu Diễm lại không biết, nàng còn có bao nhiêu tâm tư gạt mình.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều chi tiết trong quá khứ hiện lên trong đầu hắn, hắn thông minh như thế, rất nhanh đã tìm ra căn nguyên của tất cả những chuyện này, kỳ thật chính là Tạ Dĩ Vân muốn rời khỏi Tử Yên Cung.
Buồn cười chính là, lúc trước hắn vẫn cho rằng, Tạ Dĩ Vân muốn rời khỏi Tử Yên Cung, là bởi vì đãi ngộ không được như ý, cho nên mới chạm đến chân tướng—— Tạ Dĩ Vân muốn rời khỏi Tử Yên Cung, không liên quan gì đến số lượng vàng bạc châu báu kia, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là nàng chỉ muốn rời khỏi Tử Yên Cung.
Nàng muốn rời xa hắn.
Một làn sóng bạo ngược lại nổi lên trong lòng hắn, Chu Diễm hung hăng giẫm nát mảnh sứ trắng dưới chân, dưới đế giày liên tiếp phát ra âm thanh những mảnh sứ vỡ vụn.
Không cho phép, hắn không cho phép, Tạ Dĩ Vân vĩnh viễn chỉ có thể là người của hắn.
Nhưng bây giờ, Tạ Dĩ Vân ở nhĩ phòng, thái y đang bận rộn cho nàng uống thuốc, hắn không giống người ở cùng một thế giới với nàng, chỉ có thể nổi giận trong phòng.
Tạ Dĩ Vân vĩnh viễn sẽ không biết, chàng thiếu niên vẫn luôn cao cao tại thượng này, thế mà hôm nay lại biết cái gì gọi là hối lỗi, nhưng Chu Diễm cũng sẽ vĩnh viễn không biết, có một số việc, một khi đã làm sai, thì sai chính là sai.
Tổn thương không thể bù đắp được.
Giữa bọn họ vĩnh viễn tồn tại một hàng rào cản, là trời sinh, cũng là do con người tạo ra, nếu mạnh mẽ phá vỡ hàng rào cản này, nó sẽ chỉ làm tổn thương cả hai và giày vò nhau đến vết thương chồng chất.
Nhưng Chu Diễm vẫn không rõ.
Chờ khi Chu Diễm cuối cùng cũng trút bỏ được lửa giận trong lòng ra hết, hắn lại đi ra khỏi Bích Vân Hiên, sắc mặt hắn trầm tĩnh, một chút cũng không giống một thượng vị giả vì tên tiểu thái giám mà không khống chế được tâm tình của mình.
Hắn đứng ở cửa sổ bên ngoài nhĩ phòng, nhìn lão thái y thu hồi ngân châm cùng những đồ dùng khác, khi lão thái y nhìn thấy hắn, ông ấy khom người nói: "Điện hạ, công công đã có dấu hiệu hạ sốt, không cần chờ đến tối nay, chỉ cần hoàn toàn hạ sốt, sẽ không có gì đáng ngại nữa, về sau có thể điều dưỡng là được.”
Chu Diễm từ cổ họng đáp một tiếng: "Ừm.”
Lão thái y dẫn theo hai thái y khác: "Thần xin cáo lui.”
Chu Diễm đột nhiên nói: "Chờ đã.”
"Sau đó phải như thế nào.... Điều dưỡng?” Ánh mắt của hắn dời khỏi tấm vải trắng đang đắp trên trán của Tạ Dĩ Vân, nói: “Bổn công chúa muốn làm cho thân thể hắn không sao nữa.”
Lão thái y nghĩ ngợi nói: "Thân thể vị công công này, không thể ngâm mình trong nước, theo mạch tượng, vị công công này nhất định đã từng ngâm nước trong mùa hè nóng nực nhưng lại không chăm sóc tốt thân thể, cứ như vậy trải qua nhiều năm không chú ý, dễ dàng để lại mầm bệnh.” Tiếp theo ông ấy đưa ra lý do: “Thái giám... Thân thể thái giám vốn có khuyết điểm, cho nên lúc nào cũng phải cẩn thận ứng đối mới đúng.”
Trên thực tế, lão thái y theo mạch tượng đã biết, kinh nguyệt của Tạ Dĩ Vân không ổn định, bởi vì thân thể nữ tử đặc thù, nên phải chú ý phòng ngừa phong hàn, nhất là cuối mùa hè hàn khí dễ xâm nhập vào cơ thể, dễ dàng gây nên một loạt chứng bệnh, dẫn đến thân thể càng ngày càng suy yếu.
Có điều, cho dù lão thái y nói mạch tượng này ra, ông ấy am hiểu sâu sắc trong cung nói nhiều là sai, không nói không sai, vì thế sai liền sai chỉ nói Tạ Dĩ Vân là thái giám.
Lời nói vô tâm của lão thái y lại chứng minh chuyện Tạ Dĩ Vân sau khi đến Tử Yên Cung.
Chu Diễm lẩm bẩm: “Ngâm nước.”
Lúc ấy, chính Chu Diễm bảo nàng nhảy xuống tìm vòng tay.
Hắn siết chặt khớp ngón tay, trái tim hơi co rút lại.
Không sao, hắn nghĩ, quá khứ quả thật hắn từng để nàng nhảy xuống hồ ngâm mình, sau này, hắn không có lý do gì bắt nàng xuống nước nữa.
Hắn ngồi ở mép giường nhìn Tạ Dĩ Vân.
Không biết qua bao lâu, hắn thử nghĩ đến những kẻ ngươi lừa ta gạt bên ngoài Tử Yên Cung, nhưng luôn bị cắt ngang giữa chừng, mỗi lần như vậy, hắn đều nhịn không được đem lực chú ý đặt lên người đang ngủ trên giường.
Sau khi biết Tạ Dĩ Vân muốn đi, Chu Diễm ngoại trừ tức giận ra, còn có một loại cảm giác trước kia chưa từng có, loại cảm giác này làm cho hắn rất muốn làm cái gì đó ở trước mặt Tạ Dĩ Vân, hắn nghĩ không đi theo loại cảm giác này, nhưng ngược lại sẽ làm cho trong lòng hắn từng đợt phát nghẹn, tắc không bằng sơ.
Chu Diễm hơi nghiêng đầu, giống như từ ngày bị ám sát đến bây giờ, loại cảm giác này càng ngày càng mạnh mẽ.
Chỉ thấy khi Tạ Dĩ Vân ngủ cái miệng nhỏ hơi mở ra, trông rất đáng yêu.
Hắn không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng miêu tả mắt của nàng, bỗng nhiên, Tạ Dĩ Vân mở mắt ra.
Không đần độn giống như lúc rót thuốc nữa, mà lúc này hai mắt nàng rõ ràng, nhưng vừa nhìn thấy Chu Diễm, sợ hãi trong mắt chợt lóe lên rồi lại biến mất, ngược lại biến thành phục tùng, giọng nói của nàng vô cùng khô khốc: "Điện hạ..."
Nếu như là trước kia, Chu Diễm sẽ không phát hiện được nỗi sợ hãi mà nàng đang che dấu, nhưng hiện tại, hắn đã nhìn thấy.
Hắn không vui thu tay lại, nhướng mày nói: "Làm sao, lần này nhận ra người rồi?”
Tạ Dĩ Vân không có bất kỳ ấn tượng nào về phản ứng hôn mê của mình, cũng không nhớ rõ mình đã làm gì, vừa nghe giọng điệu của Chu Diễm, nàng lo lắng nói: "Nô tài hồ đồ, nếu có bất kì mạo phạm nào đến điện hạ..."
Nàng vừa nói, vừa muốn đứng lên dập đầu.
Chu Diễm đè vai nàng lại: "Đừng đứng dậy.”
Quả nhiên, cả người Tạ Dĩ Vân không còn chút sức lực nào, vừa động như vậy, toàn bộ dạ dày giống như bốc lên: “Oa" một tiếng căn bản không thể khống chế được mà nôn ra một ngụm nước thuốc.
Chu Diễm nhìn nước thuốc chua thối chảy xuống từ trên tay mình, ánh mắt hắn âm u, sắc mặt đen như tro than.
Tạ Dĩ Vân sợ tới mức nửa mạng đều bay đi, nàng theo bản năng cảm thấy Chu Diễm muốn đạp nàng từ trên giường xuống, cả người hoang mang lo sợ trốn về phía sau, miệng lẩm bẩm: "Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.”
Chu Diễm rũ bỏ vật bẩn thỉu trên tay, hắn dùng khăn vải lau thật mạnh, khiến mu bàn tay trắng nõn đều đỏ lên, ngay sau đó, quả nhiên vươn tay về phía nàng.
Tạ Dĩ Vân trợn tròn mắt, nhìn thấy tay Chu Diễm dừng trên vạt áo nàng, nàng vội vàng nhắm mắt lại, sợ hãi co rụt người, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên bị Chu Diễm nhấc lên, nàng đã quen rồi.
Tuy nhiên, không có cảm giác nhấc lên quen thuộc đó.
Ngón tay Chu Diễm theo vạt áo của nàng trượt xuống, rơi vào thắt lưng nàng.
Tạ Dĩ Vân ngơ ngác mở mắt nhìn Chu Diễm: "Điện hạ, người đây là..."
Sắc mặt âm u của Chu Diễm, hơi có chút ghét bỏ: "Quần áo quá bẩn, cởi ra.”
Tạ Dĩ Vân cúi đầu, quả nhiên nàng nôn khan, gặp xui xẻo nhiều nhất vẫn là giường và quần áo, nước thuốc phun ra vạt áo trước, trộn lẫn với mồ hôi do sốt của nàng, rất bẩn.
Nàng sốt ruột đưa tay nắm chặt đai lưng mình, trả lời: "Được, được, nô tài sẽ đi thay.”
Nhưng cả người nàng mềm nhũn, không có chút sức lực nào, đừng nói đứng lên thay quần áo, cho dù là tự mình cởi quần áo cũng không được.
Chu Diễm nhìn nàng giãy dụa, hắn quyết định chiều theo cảm giác của mình, vì vậy, tay vẫn còn đặt trên thắt lưng nàng, chỉ nói: "Ta thay cho ngươi.”