Tạ Dĩ Vân trừng mắt nhìn hắn, nàng nghe được cái gì, Chu Diễm muốn giúp nàng thay quần áo?
Điều khiến nàng kinh ngạc nhất chính là, vẻ mặt của Chu Diễm lại rất nghiêm túc. Tạ Dĩ Vân thấy vậy hoài nghi có phải đầu óc mình có vấn đề gì không hay còn chưa tỉnh ngủ.
Chu Diễm nói muốn giúp nàng thay đồ, liền động thủ thật sự, sức mạnh trong tay hắn không nhỏ, sự che chắn của Tạ Dĩ Vân căn bản không có tác dụng, hắn kéo đai lưng của Tạ Dĩ Vân, đai lưng kia rất nhanh đã nới lỏng ra, vạt áo cũng trở nên rộng rãi.
Tạ Dĩ Vân bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
Nàng, nàng là nữ nhân, Chu Diễm cho rằng nàng là thái giám nên mới có thể đưa tay ra làm vậy, nhưng, nàng làm sao có thể để Chu Diễm thay quần áo giúp nàng được chứ! Hơn nữa, nếu như bị phát hiện thân phận thực sự, không biết còn khổ sở bao nhiêu nữa!
Vừa nghĩ đến thân phận của mình sau khi bị phát hiện, khó bảo đảm không bị Chu Diễm hiểu lầm thành nàng cố ý tiếp cận hắn, khi đó, thật sự nhảy vào hồ Bích Thủy cũng rửa không sạch.
Nàng dám gạt Chu Diễm? Sợ không phải ngại mạng không đủ dài.
Tạ Dĩ Vân mạnh mẽ che vạt áo mình lại, mặc dù sức lực tuy nhỏ, nhưng động tác lại rất mạnh mẽ với quyết tâm mười phần, cuối cùng cũng khiến Chu Diễm ngước mắt lên.
Ánh mắt hắn kiên định, không vui khi bị phản kháng nhưng trong thoáng chốc rất nhanh đã che giấu đi, cũng không có tùy tâm sở dục như thường muốn làm nhất định phải làm, khó có được động tác chậm lại, giải thích: "Trên người ngươi bẩn như vậy, muốn mặc bộ quần áo này đến khi nào?”
Tạ Dĩ Vân căng thẳng nuốt nước miếng, nói năng lộn xộn: "Nô tài, nô tài không dám làm phiền công chúa điện hạ, nô tài làm sao dám, làm sao dám làm bẩn tay điện hạ, để nô tài tự mình thay là được rồi..."
Chu Diễm nhíu mày.
Hắn đã tự mình làm chút việc gì đó vì nàng, chính mình cũng không xem thường, nàng vậy mà lại không cảm kích.
Có chút mất hứng thú, hắn giễu cợt cười nói: "Như thế nào, phía trên ngươi cũng không được nhìn?”
Hắn vốn định nói là "Ngươi là thái giám phía dưới không được nhìn, phía trên cũng không được nhìn luôn sao", có điều vừa nghĩ đến chuyện không có mệnh căn đối với thái giám mà nói không phải là chuyện có thể tùy ý nhắc tới, vì thế nói đến bên miệng chỉ còn lại một nửa.
Hai má Tạ Dĩ Vân nóng lên.
Cũng may nàng vừa mới phát sốt, trên mặt cũng không có đột nhiên xuất hiện vết ửng đỏ, nàng dùng sức lực lớn nhất có thể hiện tại ấn thắt lưng, giọng nói run rẩy, lại nhấn mạnh một lần nữa: "Công chúa điện hạ, nô tài dơ bẩn, nô tài tự mình thay đồ là được rồi..."
Bởi vì sinh bệnh, nên giọng nói yếu ớt thường ngày của nàng có chút khàn khàn, còn mang theo tiếng khóc không dễ nhận ra, Chu Diễm vốn thản nhiên thẳng thắn, không có bất kỳ tâm tư xấu xa nào, nhưng nhìn hốc mắt ửng đỏ của nàng, ủy khuất mím môi màu nhạt, phảng phất như hắn đang ép buộc nàng làm chuyện gì đó mà nàng cực kỳ không muốn.
Ngón tay Chu Diễm chậm rãi thu hồi lại.
Không phải hắn chưa từng lĩnh ngộ, tuy rằng thân phận của hắn không thể công khai, nhưng Thục phi lại rất có tầm nhìn xa trông rộng, nên cho sách xuân/ cung lẽ ra nên đưa cho hắn cũng không có lưu lại, hơn nữa, đã sớm an bài để các loại tỳ nữ hầu hạ trong Tử Yên Cung, nhưng mặc kệ các nàng béo gầy, mỗi người đều có ưu điểm riêng, Chu Diễm cũng chưa từng nhìn thẳng vào mặt họ.
Chỉ là từ lúc bắt đầu đến bây giờ, hắn đã không chỉ một lần nghiêm túc đánh giá tiểu thái giám này, bao gồm cả lần này.
Vừa mới sinh bệnh, sắc mặt Tạ Dĩ Vân rất kém cỏi, nói là tái nhợt cũng không quá đáng, nhưng chính là như vậy, càng lộ ra đôi mắt đen nhánh mượt mà, ngay cả hốc mắt ửng đỏ, cũng chính là một nét mực dày đặc trên gương mặt này, phác họa hình dạng mắt của nàng, ủy khuất lại ngơ ngác, từ vạt áo lỏng lẻo của nàng, có thể nhìn thấy xương quai xanh gầy gò, đường cong phập phồng xương quai xanh rất tinh tế, quanh co dưới cổ áo, làn da nơi đó rất mềm mại, chỉ cần nhẹ nhàng quét qua một cái là có thể lưu lại một mảnh ửng đỏ.
Chu Diễm nhẹ nhàng chớp chớp mắt, sau đó bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Từ sau khi suy nghĩ rõ ràng, hắn cũng biết tại sao mình luôn nhìn Tạ Dĩ Vân hết lần này đến lần khác, đơn giản là một thứ gì đó đã quấy phá.
Nhưng với thân phận như Chu Diễm, từ trước đến nay chỉ có người khác nịnh nọt hắn, hắn khinh thường ép buộc người khác, đặc biệt là sự từ chối rõ ràng như Tạ Dĩ Vân.
Huống hồ Chu Diễm giúp nàng thay quần áo vốn cũng không xuất phát từ tâm tư khác, hắn nheo mắt lại, nói: "Vậy được, ngươi tự mình thay đi.”
Nói xong, hắn tùy tiện lấy từ trong tủ nhỏ ra một bộ quần áo, đặt bên cạnh nàng cho khỏi bẩn, rồi khoanh tay đứng sang một bên.
Tạ Dĩ Vân thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng vẫn còn ôm vạt áo, Chu Diễm khoanh tay thay đổi tư thế, ánh mắt vẫn dừng lại trên người nàng.
Nàng nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ còn có chuyện gì khác không?”
Chu Diễm mới cảm thấy kỳ quái: "Chờ ngươi thay quần áo, ngươi còn có chuyện gì nữa sao?”
Tạ Dĩ Vân: "..."
Chu Diễm: "..."
Một sự im lặng.
Cuối cùng Tạ Dĩ Vân cũng hiểu được bốn chữ "cưỡi hổ khó xuống" viết như thế nào, nàng có thể bảo Chu Diễm đi ra ngoài, nhưng vẻ mặt Chu Diễm tỏ vẻ hắn đã tích góp đủ không vui, nàng căn bản không dám thử đưa ra những lời này, chẳng khác nào giống như nàng đang đuổi chủ tử đi.
Hơn nữa, nàng hết lần này đến lần khác tránh đi, chỉ sợ Chu Diễm sẽ phát hiện ra cái gì đó.
Ở bên cạnh Chu Diễm lâu như vậy, nàng ngoại trừ biết không thể chọc giận Chu Diễm ra, còn biết sự thông minh của Chu Diễm nữa, hắn có thể dễ dàng từ hành vi bất thường của người khác mà suy ra nguyên nhân.
Tạ Dĩ Vân khó xử cúi đầu, làm bộ đang tìm thắt lưng, nhưng trên thực tế toàn bộ khuôn mặt đến cổ đều đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa lo lắng, mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống.
Một lát sau, chỉ nghe Chu Diễm nói: "Xem đi, ngay cả nút thắt quần áo mà ngươi cũng không tìm thấy.”
Tạ Dĩ Vân khóc không ra nước mắt: "Hồi bẩm điện hạ, nô tài có chút hoa mắt.”
Chu Diễm không khỏi cười lạnh một tiếng: "Thế à.” Trong tiềm thức, hắn đang nói Tạ Dĩ Vân không biết điều, hắn muốn tự tay thay quần áo cho nàng, nàng lại còn dám cự tuyệt.
Tạ Dĩ Vân nhắm mắt lại, đang không biết làm sao, bỗng nhiên ngoài cửa có người gõ cửa: "Công chúa điện hạ, Thục phi nương nương đang tìm người, mời người nhanh chóng đi chính điện.”
Trong lòng Tạ Dĩ Vân kích động, giọng nói này chắc chắn là âm thanh của ông trời tới để cứu nàng.
Chu Diễm thì nhíu mày, hắn sải bước mở cửa nhĩ phòng ra, ngoài cửa là một cung nữ cao gầy đang cúi đầu, Chu Diễm bước chân lướt qua nàng ấy, bỗng nhiên lại dừng lại, liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, như có điều suy nghĩ hỏi: "Ngươi tên gì?”
Cung nữ đáp: "Hồi bẩm điện hạ, nô tỳ tên là Lục Liễu.”
Liên quan đến Tạ Dĩ Vân, Chu Diễm còn có chút ấn tượng: "Là ngươi.”
Chu Diễm lại nhìn trong phòng, Tạ Dĩ Vân giống như một con nai con đang kinh hãi, mím môi, hai mắt không chớp mắt nhìn hắn, ngây ngốc ôm quần áo, hình như còn chưa kịp bình tĩnh lại.
Chu Diễm cười, chỉ vào Dĩ Vân rồi nói với Lục Liễu: "Giúp hắn thay quần áo sạch sẽ và cho ăn một ít thức ăn thanh đạm.”
Lục Liễu cung kính đáp: "Vâng, thưa điện hạ.”
Thẳng đến khi Chu Diễm đi xa, Lục Liễu lập tức đi vào nhĩ phòng, nàng ấy cẩn thận đóng cửa phòng lại, quay đầu nhào tới bên giường đánh giá Tạ Dĩ Vân, cẩn thận kiểm tra xem trên người nàng có vết thương nào khác hay không: "Muội muội tốt, muội không sao chứ?”
Tạ Dĩ Vân bật cười: "Muội không sao, tỷ mau tránh xa muội ra một chút, kẻo sinh bệnh.”
Lục Liễu vừa cười vừa lắc đầu, thay quần áo cho nàng, nhân tiện đổi khăn quấn ngực giúp nàng, lại có chút nghi hoặc: "Điện hạ ở chỗ này làm cái gì?”
Theo nàng ấy thấy, trưởng công chúa quả thật không có lý do gì mà lại ở trong phòng thái giám.
Nhớ tới nguy hiểm vừa mới bại lộ, Tạ Dĩ Vân không biết phải nói với Lục Liễu như thế nào, cũng sợ làm cho nàng ấy lo lắng vô ích, vì thế lắc đầu.
Lục Liễu càng nghĩ càng kỳ quái: "Vì sao điện hạ vẫn chạy về phía muội vậy?”
Tạ Dĩ Vân vẫn lắc đầu, ngay cả chính nàng cũng không thể hiểu được, nàng muốn rời khỏi Tử Yên Cung rõ ràng là một loại phản bội đối với Chu Diễm, vốn tưởng rằng Chu Diễm sẽ cố gắng hết sức để tra tấn nàng, để nàng từ nay về sau không dám có dị tâm nữa, kết quả, nàng lại được ban thưởng vô số, cho dù sinh bệnh, cũng có thể dưỡng bệnh thật tốt.
Chu Diễm ngoại trừ không cho nàng đi, cũng không có nửa điểm ý tứ phải nghiên cứu sâu.
Càng nghĩ không ra chính là, Chu Diễm còn thường xuyên xuất hiện ở nhĩ phòng này, chẳng lẽ, Chu Diễm lại muốn đổi một phương pháp khác để giày vò nàng sao?
Nghĩ đến đây, Tạ Dĩ Vân không khỏi run lên.
Lục Liễu lập tức vỗ vỗ lưng nàng, nói: "Quên đi, cuối cùng cũng coi như muội không bị nhắm vào nữa, đây là chuyện tốt, muội đừng nghĩ quá nhiều, hơn nữa..."
Lục Liễu hạ thấp giọng: "Chịu thêm một chút nữa thôi, đến tháng sáu, nhất định có thể rời đi.”
Tạ Dĩ Vân nghi hoặc hỏi: "Tháng sáu?”
Lục Liễu nói: "Dựa theo những năm trước, vào tháng sáu khi nhiệt độ mùa hè dần tăng lên, Bệ hạ cùng Quý phi nương nương đều sẽ đi hành cung tránh nóng, đến lúc đó sẽ mang theo rất nhiều cung nữ đi theo, một hai cung nữ mang theo bị mất tích, chẳng phải là chuyện bình thường hay sao?”
Kế hoạch này rất cẩn thận, hơn nữa còn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Tạ Dĩ Vân chậm rãi mở to hai mắt, nàng vội vàng nắm lấy tay áo Lục Liễu: "Muội, muội cải trang thành cung nữ sao? Có thể sẽ bị nhận ra hay không, có thể liên lụy đến tỷ hay không..."
Lục Liễu nói: "Muội ngốc rồi, muội vốn là thân nữ nhi, không cần sợ giả trang bị người ta nhận ra đâu, muội yên tâm, Tiểu Lâm Tử đã chuẩn bị xong rồi.”
Tháng sáu.
Tạ Dĩ Vân đếm từng ngày, chỉ bẻ hai ngón tay là đã đến tháng sáu, trong mắt nàng lại dấy lên hy vọng.
Phối hợp với Tiểu Lâm Tử và Lục Liễu, nàng tạm thời kiềm chế suy nghĩ rời đi, toàn tâm toàn ý đi theo hầu hạ bên cạnh Chu Diễm, mà trong Tử Yên Cung không ai không biết Vân công công đã hết phải chịu khổ rồi.
Lần trước, có một cung nữ nói một câu "Vân cẩu cẩu" đã bị trưởng công chúa nghe được, cung nữ kia bị phạt quỳ gối ở cửa Tử Yên Cung tự vả miệng, nàng ta quỳ suốt một ngày và tự tát miệng mình một ngày, sau đó toàn mặt sưng lên, còn bị đày đến lãnh cung.
Đương nhiên, đây vẫn là do Tạ Dĩ Vân không đành lòng nhìn, thương tình đi cầu xin, bằng không chỉ sợ mạng nhỏ của cung nữ này cũng không giữ được.
Hơn nữa, có một lần Chu Diễm đang ăn, hắn bỗng nhiên nói với Tạ Dĩ Vân đang gắp thức ăn cho hắn: "Ngồi ăn.”
Tạ Dĩ Vân nào dám, nàng xua tay từ chối: "Đa tạ điện hạ ưu ái, chỉ là nô tài..."
Chu Diễm lại không nói nhảm với nàng, hắn đã hiểu thấu tính nết của nàng, chỉ vào bên ngoài nói: "Ngươi không ăn, có người khác chịu tội, những cung nữ đưa bữa liền quỳ không dậy nổi.”
Tạ Dĩ Vân biết chuyện Chu Diễm phạt người nói ra sẽ làm, ngẫm lại các cung nữ bình thường đã chiếu cố nàng, còn có Lục Liễu, nàng không thể bởi vì mình mà liên lụy đến một đám người được.
Vì thế, Tạ Dĩ Vân chỉ có thể cắn răng chịu đựng, kéo ghế ngồi xuống.
Ngoài ý muốn chính là, Chu Diễm thật đúng là không làm khó nàng, hắn tùy tiện đẩy mấy đĩa thức ăn đến trước mặt nàng, nhưng đều là các loại cá, hắn nói: "Ngươi thích ăn cá.”
Tạ Dĩ Vân: "..."
Nếu thật sự muốn nói, nhất định là gà vịt thuận tiện ăn hơn, thịt cá còn phải chọn xương, nàng không biết tại sao Chu Diễm lại cho rằng nàng thích ăn cá, nhưng mà nàng cũng không dám nói cái gì, có thể gắp ít một đũa liền gắp ít một đũa.
Kết quả còn chưa ăn bao nhiêu, Chu Diễm lại "rầm rắc" buông bát xuống, Tạ Dĩ Vân sợ tới mức chết sặc, nàng vội vàng nghiêng người ho khan.
Khụ khụ, đầu óc nhỏ bé của nàng đột nhiên có một kế hoạch, hoặc là làm bộ khó chịu ăn không nổi, vì thế nàng từ ho thật thành ho giả, ho một hồi lâu, mới lặng lẽ nâng mắt lên quan sát Chu Diễm, Chu Diễm lại đang nhìn chằm chằm nàng, ho giả bị bắt ngay.
Chu Diễm rũ mắt xuống, đôi môi mỏng khẽ nhếch: "Không thích ăn? Hay ngươi không thích ăn với ta?”
Trong lòng Tạ Dĩ Vân run rẩy, trả lời: "Có thể ngồi cùng bàn ăn với điện hạ, là vinh hạnh của nô tài.”
Chu Diễm nghe xong hừ nhẹ một tiếng, hắn đè nén lửa giận không tên, nói: "Nếu ngươi không thích ăn, mấy đầu bếp này cũng không cần đến Tử Yên Cung nữa.”
Tạ Dĩ Vân nơm nớp lo sợ, nàng buồn bực gắp thức ăn, nhai không thấy mùi vị gì, trong lòng oán giận, đây coi là ra mặt gì, chẳng qua chỉ là bị đổi phương thức giày vò mà thôi, hơn nữa không giống trước kia, hiện giờ nàng rất khó đoán được tâm tư của Chu Diễm.
Đoán không ra, đoán không ra.
Từ sau lần này, mỗi một bữa cơm của Chu Diễm chỉ cần ăn ở Bích Vân Hiên, đều sẽ để Tạ Dĩ Vân ngồi xuống ăn, ngay từ đầu Tạ Dĩ Vân còn kinh hồn bạt vía, thời gian trôi qua, nàng cũng dần dần quen với chuyện này.
Chu Diễm ăn rất ngon, nàng cũng sẽ ăn rất ngon, cuối cùng hai má của nàng cũng mọc ra một lớp thịt tinh tế, cả người cũng trở nên cân đối hơn rất nhiều, trong khoảng thời gian cuối cùng ở Tử Yên Cung, nàng đúng là người được nuôi tốt nhất trong cung.
Cho nên, hiện tại mọi người đều âm thầm thảo luận Tạ Dĩ Vân có thủ đoạn, có thể giành được ưu ái ở bên cạnh trưởng công chúa, không ai dám khinh thường nàng nữa.
Nhưng đối với Tạ Dĩ Vân mà nói, nàng không làm gì cả.
Nhìn thấy có người bởi vì nàng mà bị phạt, nàng sẽ cầu tình, chỉ là bởi vì không đành lòng, hơn nữa nàng không quan tâm người của Tử Yên Cung nhìn nàng như thế nào, dù sao cũng là nhất thời, nàng sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi hoàng cung, cho nên không để ý hư danh.
Nàng không màng danh lợi, lại không tự cao tự đại, không bao lâu, nàng đã được rất nhiều cung nhân ở Tử Yên Cung dựa dẫm, ngược lại có hơi giống tổng quản.
Cuối mùa xuân, gió hiu hiu, liễu nghiêng nghiêng, khi trời dần nóng lên, gió ấm thổi khiến người ta buồn ngủ.
Trong Xuân Tâm Đình, Chu Diễm đang xắn tay áo viết chữ, hắn hiếm khi có được tâm trạng tốt, bút di chuyển tự do, vung mực tự nhiên, phông chữ cuồng bạo nhảy nhót trên giấy.
Như thường lệ, bên cạnh hắn chỉ có Tạ Dĩ Vân hầu hạ, Tạ Dĩ Vân mài mực cho hắn, tuy rằng nàng nhận ra mấy chữ, nhưng ngôn ngữ văn chương lại một chút cũng không nhận ra, cho nên nàng một bên nhìn chằm chằm đầu bút của Chu Diễm, một bên nghe côn trùng kêu vang của mùa hè, cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng...
Mà lúc Chu Diễm thu bút, thần sắc hài lòng nhìn những gì mình mới viết, đang muốn quay đầu lại để Tạ Dĩ Vân cầm một cái khăn vải tới, hắn nghiêng người, lại nhìn thấy Tạ Dĩ Vân mặc dù đang đứng, nhưng hai mắt híp lại thành một đường thẳng.
Nàng chìm vào giấc ngủ say, đầu hơi lắc theo hình bán nguyệt lấy cổ làm trục, có lẽ nàng dùng tay mài mực dụi mắt, nên trên khóe mắt có một chút mực đen, môi khẽ mở, độ cong cong vênh trên môi tròn trịa, ngược lại làm nổi bật môi dưới đặc biệt đầy đặn.
Bản thân Chu Diễm cũng có đôi môi mỏng, hắn vừa nhìn, đầu ngón tay có chút ngứa ngáy, thuận theo tâm ý, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy môi dưới của Tạ Dĩ Vân.
Nó rất mềm.
Hắn nhếch môi cười.
“Diễm Nhi!” Giọng nói Thục phi bỗng dưng từ bên ngoài Xuân Tâm Đình truyền đến.
Chu Diễm đang thu tay lại, lúc này Tạ Dĩ Vân đột nhiên cả kinh tỉnh lại, nàng nghiêng về phía trước liền dập đến ngón tay Chu Diễm.
Nước mắt nàng thoáng cái lại chảy đi ra, nàng che miệng mình, mở to đôi mắt tròn trịa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Chu Diễm, lại rất nhanh đã nhìn thấy dấu răng trên mu bàn tay trắng nõn của Chu Diễm.
Tạ Dĩ Vân sững sờ, làm sao nàng có thể đụng phải tay Chu Diễm được chứ?
Cũng may Chu Diễm nghiêng mu bàn tay không cho nàng xem dấu răng, hắn không có ý định tra cứu, Tạ Dĩ Vân mới thở phào nhẹ nhõm.
Thục phi bước chân như gió mạnh, rất nhanh đã đi đến Xuân Tâm Đình, ánh mắt bà ta phức tạp nhìn Tạ Dĩ Vân, đột nhiên quát lớn: "Quỳ xuống!”
Tạ Dĩ Vân vô tri vô giác cắn vào ngón tay Chu Diễm, Thục phi hẳn là nên tức giận, đang muốn quỳ xuống thì giọng nói của Chu Diễm lại truyền đến: "Không được quỳ.”
Hắn nheo mắt nhìn nàng với vẻ mặt cảnh cáo.
Cuối cùng, Tạ Dĩ Vân vẫn khuất phục uy quyền của Chu Diễm, cúi đầu không quỳ.
Thục phi không nghe theo: "Diễm nhi, từ khi nào con lại thiên vị tên tiểu thái giám này như vậy?”
Chu Diễm không muốn nói chuyện, chỉ nói: "Mẫu phi, hôm nay người đến Xuân Tâm Đình chính là muốn huấn luyện hài nhi sao? Có chuyện gì khác, mau nói đi.”
Thục phi cẩn thận đánh giá Tạ Dĩ Vân, bà ta là nữ nhân, hơn nữa bà ta cũng hiểu rõ nhi tử của mình, mơ hồ đoán ra Chu Diễm đối với Tạ Dĩ Vân không phải là tình cảm chủ tớ đơn thuần, nhưng bà ta vẫn không tin, nhi tử của bà ta làm sao có thể có tình cảm khác thường với một tên thái giám được đây?
Nhưng Chu Diễm đã sớm bày tỏ không hài lòng, Thục phi tâm tư vừa chuyển, thăm dò nói: "Như vậy đi, ta thấy Tiểu Vân Tử vô cùng ngoan ngoãn, để cho hắn đến hầu hạ bên cạnh ta, được không?”
Chu Diễm lạnh mặt trả lời: "Không thể.”
Đáp án đã rõ ràng, Thục phi cũng trầm mặt xuống.
Tạ Dĩ Vân cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong lòng không rõ nguyên nhân, nhưng hai chủ tử này tựa hồ bởi vì nàng mà ầm ĩ, trong lòng nàng kêu khổ không ngừng, cũng may Chu Diễm vung tay lên: "Ngươi đi xuống trước.”
Tạ Dĩ Vân vội vàng lui ra.
Thục phi nén giận khuyên nhủ: "Con cho rằng con đối tốt với tên thái giám này, hắn sẽ cảm tình sao? À, con đừng quên, hắn từng đề nghị muốn rời khỏi Tử Yên Cung.”
Thục phi nói thẳng vào vấn đề, Chu Diễm nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Dĩ Vân đã đi xa, hơi mím khóe miệng.
Nhưng Tạ Dĩ Vân nóng lòng muốn rời đi, hắn lại không phát hiện ra chút nào.
Kể từ đó, thời tiết càng nóng bức, Chu Diễm lại càng tức giận.
Bích Vân Hiên truyền đến âm thanh vỡ vụn, cung nữ quỳ trên mặt đất không dám lên tiếng.
Tạ Dĩ Vân vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy những cung nữ kia ném cho nàng ánh mắt cầu cứu, nàng nhẹ nhàng gật đầu, để cho các nàng đi xuống trước, một mình đi vào Bích Vân Hiên.
Sắc mặt Chu Diễm âm trầm.
Gần đây số lần tức giận của hắn càng ngày càng nhiều, mỗi lần nhìn thấy Thục phi trở về, nhất thời đều đen mặt.
Tạ Dĩ Vân không rõ nguyên nhân, nhưng cũng sẽ không hỏi, chỉ lo đẩy cửa sổ ra cho thoáng khí, sau đó khom người hỏi: "Điện hạ, thời tiết càng ngày càng nóng, điện hạ có muốn đi tắm không?”
Chu Diễm chống cằm, không nói không rằng.
Tạ Dĩ Vân sai người chuẩn bị nước ấm cho hắn tắm, nước ấm nhanh chóng được đưa tới, bóng dáng bận rộn ngược xuôi của nàng hiện rõ trong mắt Chu Diễm.
Trên thực tế, vì sự thay đổi thái độ của hắn đối với Tạ Dĩ Vân, khiến cho Thục phi bất mãn.
Cho nên mỗi lần Thục phi đều phải nhắc một chút, hoặc là đuổi Tạ Dĩ Vân đi, hoặc là bày kế để hắn nhanh chóng tiếp xúc với nữ nhân, trong mắt Thục phi, sở dĩ Chu Diễm bị một tiểu thái giám mê hoặc, là bởi vì chưa từng tiếp xúc qua nữ nhân.
Nhưng Chu Diễm biết rằng không phải như vậy.
Trời nắng như lửa đốt này vốn dễ dàng làm cho người ta phiền lòng ý loạn, hôm nay có một bữa tiệc nhỏ, vì ứng phó với Quý phi gian xảo, hắn đã uống một chút rượu, dưới tác dụng của rượu, hắn càng thêm phiền não.
Nhưng loại không vui này khi nhìn thấy Tạ Dĩ Vân ở bên cạnh hắn, lại chậm rãi biến mất.
Tạ Dĩ Vân xắn ống tay áo lên, nàng dùng ngón tay kiểm tra nhiệt độ nước, ngón trỏ vụng trộm búng nước, tạo thành từng vòng hoa nước, có chút vui vẻ, khóe miệng nàng nhếch lên ý cười, vừa ngẩng đầu, mới phát giác Chu Diễm đang nhìn mình, vì vậy nàng không khỏi vội vàng đứng lên nói: "Điện hạ, nước đã chuẩn bị xong rồi.”
Chu Diễm giang hai tay ra, Tạ Dĩ Vân thuần thục thay quần áo cho hắn, chờ hắn bước vào thùng nước, nàng lại cầm lấy khăn tắm và cẩn thận lau lưng cho hắn.
Nàng đã quen với loại hầu hạ này, nếu có cung nữ nào dám vọng tưởng Chu Diễm, nhìn thấy thân thể xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ có ý nghĩ kỳ quái, nhưng đối với Tạ Dĩ Vân mà nói, tất cả đều chỉ là công việc, nàng đã quen ròi.
Nhưng điều bất thường hôm nay là, khi nàng đang lau cổ cho Chu Diễm, hắn lại đột nhiên túm lấy tay nàng.
Tạ Dĩ Vân cả kinh, nàng còn tưởng rằng mình đã dùng quá nhiều lực, đang muốn thu tay lại, thì nghe Chu Diễm nói: "Đừng nhúc nhích.”
Tạ Dĩ Vân cứng đờ.
Hai má Chu Diễm tựa vào bàn tay nàng, đường cong sườn mặt hắn phập phồng, sau khi thoát ly nữ khí lại càng là một loại anh tuấn bức người, lông mày dài vào tóc mai, khóe mắt hơi nhướng lên mơ hồ không rõ trong hơi nước, nốt ruồi đỏ trên chóp mũi một nửa ẩn dưới hơi nóng, một nửa rõ ràng có thể thấy được, thật giống như muốn hút hồn người.
Ngón tay Tạ Dĩ Vân đặt bên tai hắn, làn da dưới ngón tay bóng loáng lại nhẵn nhụi, phảng phất có thể cảm giác được mạch máu khẽ đập.
Không biết vì sao, từ trong một bức tranh đẹp như tranh vẽ như vậy, nàng lại cảm giác được nguy hiểm.
Loại cảm giác này làm cho trong lòng nàng đập thình thịch, tuy rằng tim đập có trật tự, nhưng âm thanh lại càng lúc càng lớn, đánh vào tri giác của nàng, nàng muốn rút bàn tay đi, nhưng lại không dám cãi lời Chu Diễm.
Bỗng nhiên nghe Chu Diễm khẽ thở dài một tiếng: "Biết ta cùng mẫu phi ta đang cãi nhau vì cái gì không?”
Tạ Dĩ Vân cúi đầu, quy củ nói: "Chuyện của chủ tử, nô tài không dám tìm hiểu.”
Hắn im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên Chu Diễm dùng sức nắm chặt tay lấy tay nàng: "Cãi nhau vì ngươi.”
Tạ Dĩ Vân đau đớn ngước mắt lên, lại nhìn thấy vẻ mặt dò xét của Chu Diễm, nàng theo bản năng nhận tội: "Nô tài biết tội.”
Có lẽ rượu mạnh trêu người, Chu Diễm nói thẳng: "Mẫu phi ta nói, nếu ngươi là nữ, tương lai, còn có thể theo sở thích của ta mà trở thành phi tần của ta, đáng tiếc ngươi sinh ra là thân nam nhi, còn là một tên thái giám, một tên thái giám quyến rũ chủ tử.”
Mỗi chữ Tạ Dĩ Vân đều nghe hiểu, nhưng tổ hợp lại thành một câu, nàng lại không hiểu —— vì sao lại nói như vậy?
Nàng sửng sốt, mất một lúc lâu mới phản ứng lại, Thục phi nói nàng quyến rũ Chu Diễm? Không phải nàng ngu xuẩn, mà là loại lời này tựa như "Hoàng đế múa may trước mặt quần thần", đối với nàng mà nói buồn cười lại khó có thể tưởng tượng.
Nhưng cho dù hiểu ý tứ lời nói, nàng cũng không hiểu mình quyến rũ Chu Diễm khi nào, quả thực là oan uổng lớn, nàng sợ hãi trốn tránh hắn còn không kịp, nói gì đến câu dẫn? Là vội vàng tặng cho nàng trận tuyết đầu tiên vào tháng sáu sao?
Sự hoang mang của nàng rơi vào trong mắt Chu Diễm, đẩy sự bất hạnh và ham muốn / suy nghĩ bị kìm nén của hắn lên đến đỉnh điểm.
Quả nhiên, mặc kệ hắn khắc chế dục vọng của mình như thế nào, hoặc là thay đổi thái độ của mình đối với Tạ Dĩ Vân, nàng căn bản không thèm để ý, đối với nàng mà nói, hắn đối với nàng như thế nào, hình như không quan trọng.
Trong lòng Chu Diễm co rút lại, hắn khinh thường ép buộc người không cam lòng, nhưng đôi khi cũng sẽ có ngoại lệ.
"Rầm" một tiếng, Chu Diễm đột nhiên đứng dậy khỏi mặt nước, dòng nước từ thân hình trắng nõn nhưng không mảnh khảnh của hắn tí tách rơi xuống đất, hắn nắm lấy tay Tạ Dĩ Vân, dùng sức kéo mạnh nàng đến trước mắt mình. ( truyện trên app T𝕪T )
Tạ Dĩ Vân đặt hai tay lên ngực hắn và trợn to hai mắt nhìn hắn.
Chu Diễm quan sát mặt nàng, ngoại trừ đôi mắt giống như nai con kia ra thì không có cái gì có thể gọi là "mỹ nhân", hắn lẩm bẩm: "Thái giám mê hoặc chủ tử sao? Ta cảm thấy dung mạo của ngươi không đủ tư cách.”
Bởi vì hai người cách quá gần, Tạ Dĩ Vân nhịn không được dời ánh mắt, thấp giọng cầu xin tha thứ: "Điện hạ, nô tài, nô tài tuyệt đối không có lòng muốn vượt..."
Nhưng mà nàng còn chưa dứt lời, bỗng nhiên cảm thấy môi đau xót, Chu Diễm cắn môi nàng.
"A!"
Tạ Dĩ Vân còn chưa giãy dụa, Chu Diễm đã ôm lấy nàng, vóc dáng hắn cao lớn, dễ dàng đặt nàng vào trong ngực mình, giọt nước trên da thịt cọ vào xiêm y Tạ Dĩ Vân, giống như nụ hôn không có quy luật, mùi rượu dính đầy môi hai người, trong khi đó, những giọt nước để lại vết nước sâu và nông trên chiếc áo choàng đỏ thẫm của Tạ Dĩ Vân.
Tạ Dĩ Vân hoàn toàn bị dọa cho choáng váng.
Chu Diễm lại nhẹ nhàng cắn môi nàng, dục vọng chiếm hữu trong mắt càng nhiều, giọng nói hắn khàn khàn: "Ngươi nói xem, vì sao ngươi không phải là nữ nhi? Vậy thì ta không cần phải do dự nữa.”
Do dự cái gì? Sắc mặt Tạ Dĩ Vân đột nhiên trắng bệch, cánh môi bị Chu Diễm mút đến tê dại, bả vai bị cánh tay Chu Diễm siết chặt, gắt gao dán vào lồng ngực Chu Diễm...
Tất cả dường như là một giấc mơ.
Giọng nói nàng run rẩy, kinh hoảng thất thố nói: "Điện hạ mau buông nô tài ra, cái này, cái này... Không hợp cung quy!”
"Cung quy?" Chu Diễm dùng lòng bàn tay kẹp cằm Tạ Dĩ Vân, ép nàng nhìn thẳng vào hắn, giọng nói của hắn lạnh lùng: “Chờ ta ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, cung quy chính là ta.”
Tạ Dĩ Vân sợ Chu Diễm lại mạnh mẽ hôn xuống, chỉ có thể nắm chặt một điểm: "Nhưng mà, thân thể nô tài không trọn vẹn, nô tài là thái giám, Thục phi nương nương tuyệt đối cũng sẽ không đồng ý..."
Chu Diễm tựa hồ nở nụ cười: "Ngươi là một nam nhi có thân thể không trọn vẹn thì sao, bổn điện hạ muốn ngươi, ngươi phải chịu.” Lại nói: “Tiền triều cũng không phải không có Hoàng đế nuôi sủng thái giám.”
Nói như vậy, Chu Diễm lại phủ lên hai cánh môi kia, vô sư tự thông, lần thứ hai hôn môi, đầu lưỡi liền câu mở răng nanh của nàng, xâm nhập vào lãnh địa ấm áp kia, không kiêng nể gì mà khi dễ, chiếm hữu.
Cho đến khi hắn nhận ra người trong ngực run rẩy không thôi.
Chu Diễm chậm rãi lấy lại tinh thần, lưu luyến không rời buông đôi môi ra, đã thấy Tạ Dĩ Vân nước mắt chảy dài trên mặt, mí mắt ướt sũng đến rối tinh rối mù, đuôi mắt cong xuống, trong nháy mắt, nước mắt Tạ Dĩ Vân giống như hạt trân châu bất ngờ rơi xuống.
Ngón tay cái của Chu Diễm đặt trên má nàng, lau đi từng giọt nước mắt.
Hắn không định thô lỗ với nàng như vậy, nhưng càng kìm nén lâu thì dục vọng không được thỏa mãn sẽ luôn bùng phát.
Nhìn xem, con nai con bị dọa thành bộ dạng gì rồi.
Trong lòng hắn thoáng chốc mềm mại, thấp giọng nói: "Sao, như vậy không vui?”
Tạ Dĩ Vân đâu chỉ không vui, là cực kỳ không muốn.
Nhưng có lẽ là sốt ruột quá mức, ngược lại làm cho đầu óc Tạ Dĩ Vân trở nên rõ ràng, nàng không thể một mực phản kháng, ngược lại sẽ khơi dậy dục vọng khống chế của Chu Diễm, điều này sẽ phản tác dụng, cho nên muốn cự tuyệt Chu Diễm, chỉ có thể dùng "xảo quyệt".
Nàng phải đánh cuộc, nếu Chu Diễm nhắc tới lời Thục phi nói, chứng tỏ hắn không phải không ngại, ít nhất, xuất phát từ nguyên nhân nào đó, hắn cũng có chút cố kỵ lời Thục phi nói, cho nên nàng nhất định phải bắt đầu từ điều kiện khách quan như vậy, mới dễ thoát thân.
Bởi vậy, khi Chu Diễm hỏi nàng, nàng run rẩy nhắm mắt lại: “Nô tài không dám, nô tài chỉ là thái giám, chỉ cầu đi theo bên cạnh hầu hạ điện hạ, tuyệt đối không dám vọng tiến.”
Nàng cố gắng hết sức để kìm nén sự run rẩy, nói thẳng những gì mình đã nghĩ: "Điện hạ không thể phong danh phận cho nô tài, nếu Thục phi nương nương cố ý trách tội... Trong cung này, điện hạ không bảo vệ được nô tài.”
Quả nhiên, Chu Diễm buông tay nàng ra.
Tạ Dĩ Vân thừa dịp khoảng trống này vội vàng lui về phía sau vài bước, quỳ trên mặt đất.
Chu Diễm nắm chặt mép thùng gỗ, mu bàn tay nổi lên gân xanh, giữa hai hàng lông mày đều lộ ra vẻ hung ác, tựa hồ tự nói, lại tựa hồ như đang hỏi nàng: "Vì sao không phải là nữ tử?”
Nếu như là nữ tử, sẽ không có nhiều rắc rối như vậy.
Chu Diễm hiểu được, Thục phi cản trở, đều là để mở đường cho hắn, nếu hắn khôi phục thân phận nam nhi, quần thần biết hắn sủng ái thái giám, sợ sẽ gây ra rất nhiều bất mãn, cũng không có lợi cho việc đoạt ngôi vị.
Cho nên Chu Diễm phải chịu đựng.
Hắn ấn mi, lạnh lùng nói: "Còn giữ lại làm gì, cút xuống đi.”
Tạ Dĩ Vân mang theo xiêm y nửa khô nửa ướt rời khỏi Bích Vân Hiên.
Nàng lau đôi môi sưng đỏ của mình và xóa đi cảm giác tê dại đó khỏi tâm trí.
Nguyên lai, nếu bại lộ thân phận nữ tử, không phải bị lầm tưởng là cố ý câu dẫn, thì sẽ bị tàn nhẫn bẻ gãy cánh chim, giam cầm ở hậu cung cả đời, hơn nữa, là cùng nam nhân này cả đời.
Không thấy ánh mặt trời.
Tạ Dĩ Vân rùng mình một cái, may mắn, nàng có thể che giấu nó thật chặt.