Các bậc tiền bối thường nói, khổ tận cam lai.
Sau khi thử thuốc đau đớn xong, Tạ Dĩ Vân mơ thấy nàng mang theo một cái bưu kiện nho nhỏ, bên trong có hai ba bộ quần áo của mình, nàng đứng ở cửa cung, sư phụ cùng sư nương không cần tránh né Quý phi truy sát đến đón nàng, Tiểu Lâm Tử cùng Lục Liễu ra tiễn nàng, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ vui mừng.
Nàng hoàn toàn tách rời khỏi hoàng cung, đi theo sư phụ và sư nương đến sống trong một ngôi nhà nhỏ trên núi, nàng mặc một chiếc áo ngắn màu hồng, trên đầu có một bông hoa nhỏ, sư phụ đã sớm cho nàng cảm nhận được không khí của một gia đình...
Mới ngủ được một canh giờ, khi sắc trời vừa sáng, mí mắt của nàng có cảm giác, nàng lập tức mở mắt ra, khóe miệng còn có nụ cười mang đến từ giấc mơ đẹp.
Vừa nghĩ đến việc có thể rời đi, bất luận thân thể mệt mỏi như thế nào, nàng cũng rất phấn khích, kéo lê thân thể mới khôi phục, đứng dậy đi lên đi xuống.
Cung nữ tỷ tỷ nhìn thấy nàng hưng phấn như vậy, trêu ghẹo nói: "Ngươi nhặt được bao nhiêu bạc ở nhĩ phòng?”
Tạ Dĩ Vân ngượng ngùng cười cười: "Không có không có.”
Không phải nhặt được bao nhiêu bạc, mà thứ nàng nhận được chính là bảo vật vô giá.
Nàng ở trong đêm tối u ám quá lâu, cuối cùng cũng thấy được ánh trăng sáng.
Nhưng mà, loại hưng phấn này kéo dài đến trước mặt Thục phi, sau khi nàng nói xong yêu cầu nhỏ này của mình, Thục phi nhíu mày do dự, nàng tràn đầy chờ mong đợi Thục phi trả lời, chỉ chờ bà ta gật đầu một cái, thế nhưng, Thục phi lại giơ tay lên, nói với phía sau nàng: "Diễm nhi con đến rồi, vừa lúc, ta còn đang định cho người đi tìm con.”
Chu Diễm đến rồi.
Tạ Dĩ Vân thoáng nhìn về phía sau, lại rất nhanh thu hồi ánh mắt, nàng nghĩ, Thục phi đã đáp ứng nàng, dù thế nào, bà ta cũng không thể lật lọng được, nhưng nàng lại không biết, những lời thượng vị giả hứa hẹn với hạ nhân, thường được coi là vô nghĩa.
Cho nên, tròng mắt Chu Diễm liếc mắt xuống, nói với nàng: "Chuyện mẫu phi ta đáp ứng, cũng không phải chuyện ta đáp ứng.”
Thật vất vả mới nhìn thấy ánh trăng sáng, lại một lần nữa bị áp bức bởi những đám mây đen và bụi vô tận.
Tạ Dĩ Vân cũng bướng bỉnh.
Lần đầu tiên nàng không phục tùng Chu Diễm như một con chó, nàng muốn đứng dậy một lần nữa, mặc dù nàng bị đá xuống nhiều lần, có thể cả đời cũng không thể đứng lên được, nhưng cho dù là bò nàng cũng phải rời khỏi Tử Yên Cung.
Trong đầu nàng chỉ còn lại ba chữ: “Để ta đi.”
Sau khi Chu Diễm nghe thấy nàng nỉ non, hắn dừng lại.
Phát hiện Chu Diễm không có động tác gì tiếp theo, nàng kéo thân thể, một tay bò về phía trước, giống như một con bướm giãy giụa thoát khỏi kén, chỉ cần tránh thoát một thân trói buộc này, nàng có thể giương cánh mà bay.
Thế nhưng, khi nàng bò được hai bước, trước mặt lại xuất hiện một đôi giày lụa tơ tằm, nàng rất quen thuộc với những bông hoa trang trí trên mũi giày này, trước kia mỗi buổi sáng khi nàng hầu hạ Chu Diễm rời giường, nàng sẽ cầm đôi giày này đưa đến dưới chân hắn.
Nàng cắn răng, rẻ trái, đôi giày kia liền bước sang trái một bước, nàng hướng về bên phải, đôi giày lại di chuyển về phía phải, hoàn toàn ngăn cản đường đi của nàng.
Tạ Dĩ Vân giật giật ngón tay, chậm rãi nhắm mắt lại, nàng đang chờ Chu Diễm trừng phạt mình, cẩn thận ngẫm lại, hôm nay nàng thật sự là to gan lớn mật, thế mà lại hết lần này đến lần khác khiêu chiến tính khí của Chu Diễm.
Thủ đoạn tra tấn cung nhân của Chu Diễm tầng tầng lớp lớp, mỗi lần Tạ Dĩ Vân nhớ tới, đều cảm thấy lạnh thấu xương.
Nàng không khỏi rùng mình.
Nhưng qua một hồi lâu, nỗi đau trong tưởng tượng không rơi vào trên người nàng, nàng giãy dụa nâng mí mắt lên, trước mắt không biết từ lúc nào có một ngón tay trắng bệch, ngón tay đang nhẹ nhàng chạm vào mí mắt của nàng.
Mí mắt nàng co giật, lông mi run rẩy, nước mắt như sương sớm rơi xuống nhụy hoa, bởi vì ngưng tụ quá nhiều không chịu nổi, bất ngờ rơi xuống khuôn mặt trắng nõn.
Ngón tay Chu Diễm theo nước mắt dời xuống, rơi vào cằm nàng, hai ngón tay của hắn dùng sức, bức bách nàng ngẩng đầu lên.
Tạ Dĩ Vân rũ mắt xuống dưới, tránh ánh mắt của hắn.
Nhưng nàng lại nghe Chu Diễm ra lệnh: "Nhìn lại đây.”
Tạ Dĩ Vân cẩn thận nhìn qua.
Chu Diễm nghiêng đầu suy nghĩ, hình như đang nói cho nàng nghe, nhưng cũng giống như nói cho mình nghe: "Dựa theo thói quen trước kia của ta, bây giờ ngươi đáng lẽ phải chết mấy trăm lần rồi, không đúng, những người ngỗ nghịch với ta, làm ta phẫn nộ phiền não, ta sẽ làm cho bọn họ sống không bằng chết.”
Tạ Dĩ Vân sợ hãi đến phát run.
"Thế nhưng.” Chu Diễm chăm chú nhìn nàng: “Ta không muốn để cho ngươi chết, ngươi là người đầu tiên, hẳn cũng sẽ là người cuối cùng.”
Hắn nghiêng người, ánh nắng sáng sớm ngoài phòng mờ nhạt, cái nốt ruồi nhỏ màu đỏ sậm trên chóp mũi vừa vặn là điểm ngăn cách, một nửa ở trong u ám tối tăm không rõ, một nửa trong ánh mặt trời trong suốt vừa đẹp vừa sát.
Khoảnh khắc nàng ngước mắt lên, đám mây trắng che khuất mặt trời đã trôi đi, cả khuôn mặt hắn dung nhập vào ánh sáng trắng tinh, làn da mịn màng như ngọc, nàng chưa từng thấy qua ấm áp nhu hòa quanh quẩn trên người hắn, nếu như chưa từng chạm vào âm u chân thật nhất của hắn, có lẽ sẽ bị mê hoặc.
Tạ Dĩ Vân siết chặt ngón tay, nếu không phải trên mặt đất còn đống hỗn độn, nếu không phải cánh tay châm cứu vẫn còn đang đau đớn, nàng thậm chí hoài nghi người trước mắt này không phải là Chu Diễm.
Chu Diễm buông nàng ra, hắn đứng lên, trầm giọng nói: "Đứng lên đi, sau này ta không đá ngươi nữa", lại bổ sung thêm một câu: “Không đau, ngươi khóc rất xấu.”
Tạ Dĩ Vân chậm rãi cúi đầu, nàng nghiêng tai dán lên sàn nhà lạnh như băng, muốn chống tay đứng lên, lúc này mới phát hiện thân thể của mình căn bản không có chút sức lực nào, bởi vì mấy canh giờ trước vừa mới thử độc xong, vừa rồi còn khóc rất nhiều, giống như dồn tất cả tinh lực phát tiết ra ngoài, hiện giờ thân thể từng đợt tê dại.
Nàng nằm sấp trên mặt đất, một lúc lâu sau vẫn không nhúc nhích.
Chu Diễm nhíu mày: "Như thế nào, nghĩ đến một tấc tiến thêm một thước, là không muốn đứng lên?”
Trong lòng Tạ Dĩ Vân sợ hãi, khóe mắt lại chảy ra nước mắt: "Nô, nô tài không nhúc nhích được.”
Chu Diễm đột nhiên "phốc phốc" cười phá lên: "Không dậy được thì không dậy được, khóc cái gì, như con gái vậy.”
Tạ Dĩ Vân mím môi, nàng còn đang chờ Chu Diễm sai cung nhân đến đỡ nàng, nhưng lại thấy Chu Diễm đột nhiên ngồi xổm xuống, dáng người hắn cao lớn hơn nàng nhiều, cánh tay cẩn thận không chạm vào hai tay nàng, tay hắn đặt vòng qua bả vai nàng, tay kia xuyên qua eo nàng.
Đột nhiên ở gần Chu Diễm như vậy, Tạ Dĩ Vân thậm chí có thể nhìn thấy hàng mi rõ ràng dưới mí mắt hắn, nàng kinh hô một tiếng: "Điện hạ!”
Chu Diễm dùng sức, tự mình nhấc Tạ Dĩ Vân lên và đặt lên vai.
Cả người hắn rắn chắc, tuy rằng bả vai rộng lớn, nhưng vẫn là cực kỳ cứng rắn, cái bụng mềm mại gầy yếu của Tạ Dĩ Vân lăn qua lăn lại, quả thực như lấy trứng chọi đá, nhất thời cổ họng bắt đầu khởi động, phát ra âm thanh nôn khan.
Chu Diễm hoàn toàn không biết Tạ Dĩ Vân khó chịu, hắn đã giúp Tạ Dĩ Vân, chẳng lẽ nàng dám không cảm kích? Giọng nói không vui vẻ: "Nếu ngươi dám nôn ra, ta sẽ ném ngươi xuống.”
Tạ Dĩ Vân vội vàng bịt miệng lại.
Chu Diễm thử nhấc sức nặng trên vai, quá nhẹ, hắn hơi bĩu môi, hắn khiêng nàng đặt trên giường mình, Tạ Dĩ Vân vừa nằm trên giường, giống như cá sống trên than hồng nàng lập tức bật lên, Chu Diễm "chậc" một tiếng: "Bây giờ có sức rồi sao? Nằm xuống.”
Tuy rằng toàn thân Tạ Dĩ Vân tê dại, nhưng đầu óc nàng rất rõ ràng, kiên trì nói: "Điện hạ, nô tài đến đó ngủ là tốt rồi.”
Nàng chỉ vào một bậc thang dưới gầm giường chỉ cách vài bước chân, lấy vóc dáng của nàng ngủ ở trên đó nhất định phải cuộn cả người lại, đây cũng là nơi nàng vẫn ngủ sau khi vào Tử Yên Cung.
Chu Diễm hình như là lần đầu tiên nhìn thẳng vào bậc thang này.
Hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình và lạnh giọng nói: "Cho ngươi ngủ trên giường, thì ngươi cứ ngủ trên giường đi.”
Lại là loại ngữ khí giống như mệnh lệnh này, Tạ Dĩ Vân nghẹn lại, nàng thật cẩn thận nằm trên giường, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa bao giờ nằm trên giường thoải mái như vậy, ván giường ngăn cách bởi một tấm đệm dày vừa phải, bên trong gối vải bay tới mùi thảo dược nhàn nhạt, rất êm ái.
Nhưng ngoại trừ thân thể thoải mái ra, đối với Tạ Dĩ Vân mà nói, cái giường này tựa như mũi đao, nếu nàng không cẩn thận, sẽ đột ngột lột ra một lớp da của nàng.
Nàng sợ.
Hô hấp của nàng đứt quãng, không biết có nên nhắm mắt hay không, lại nhìn thấy Chu Diễm vén vạt áo ngồi ở mép giường, ánh mắt của hắn từ trán lướt qua cằm nàng, rồi đến trên người nàng, tựa như một sợi lông vũ nhẹ nhàng trượt tới trượt lui, cuối cùng, rơi vào trên mắt nàng, cùng nàng nhìn nhau.
Trong lòng Tạ Dĩ Vân đập thình thịch, nàng nhỏ giọng phá vỡ sự yên tĩnh quỷ dị này: "Điện hạ..."
Chu Diễm thở dài và nói: “Ngươi biết tính tình của ta.”
Tạ Dĩ Vân im lặng.
Chu Diễm nhướng đôi lông mày tuấn tú: "Ngươi thử thuốc cứu ta, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”
"Muốn vàng bạc châu báu hay quyền lực địa vị, ta toàn bộ đều có thể cho ngươi, chỉ là,..” Ánh mắt Chu Diễm đột nhiên trở nên tàn nhẫn, rất nhanh đã biến mất không thấy, hắn mở môi mỏng, nói: “Chỉ là, ngươi phải là người của ta.”
"Từ giờ trở đi, ngươi không phải là chó của ta, mà ngươi là người của ta, đừng động một chút lại học tiếng chó sủa nữa."
Chu Diễm chỉ vào một người bắt hắn ta làm chó, sẽ không có cung nhân nào dám dị nghị, nhưng hiện tại, hắn thu hồi lời hắn nói trước kia, đây vẫn là lần đầu tiên.
Vẻ mặt của hắn không quá tự nhiên, rốt cục cũng không ép Tạ Dĩ Vân trả lời, hắn thu tay đứng lên rồi đi ra cửa.
Dĩ Vân nằm cứng đơ trên giường.
Dĩ Vân: "Ta rất muốn tặng cho hắn một quyển ngôn tình.”
Hệ thống: "Làm gì.”
Dĩ Vân: "Dạy hắn tư thế ôm công chúa cho đúng, ngươi xem tay hắn duỗi ra, ôm công chúa không được sao, vì sao nhất định phải khiêng ta lên, buồn nôn sắp chết rồi.”
Hệ thống: "..."
Mặc dù vẫn không hiểu tại sao Chu Diễm đột nhiên thỏa hiệp với Dĩ Vân, tên ác bá này còn có thể có mặt tốt sao, nhưng dù sao thế giới trước cũng không hiểu, nó đã từ bỏ việc nghiên cứu sâu, chỉ nói: "Bằng không ngươi để cho hắn làm chân nữ chủ? Dù sao ngươi cũng là Bạch Nguyệt Quang, trước tiên hãy nhận hình phạt này thay chân nữ chủ đi.”
Dĩ Vân nhẹ nhàng cười, từ chối cho ý kiến.
Mà Tạ Dĩ Vân nằm trên giường, nghĩ lại từng câu từng chữ Chu Diễm đã nói ra, xem như là phẩm ra đạo lý.
Chu Diễm không chịu thả nàng đi.
Nàng nghĩ, ở Tử Yên Cung, ở bên cạnh Chu Diễm, làm người hay là làm chó, có khác nhau không? Chu Diễm chính là không chịu thả nàng đi. Nhưng mà nghe những lời này của Chu Diễm phát ra từ bi cỡ nào, hắn tuyên bố, nàng cuối cùng cũng có thể trở về làm "người".
Mặc dù bản thân nàng là con người.
Nhưng nàng còn phải biết ơn.
Chu Diễm chỉ đi ra ngoài một lát, rồi trở về, một thái y đi theo sau hắn, thái y cẩn thận băng bó những lỗ kim còn sót lại trên tay Tạ Dĩ Vân, hai tay Tạ Dĩ Vân quấn băng gạc trắng muốt, siết chặt đường cong mềm mại của khuỷu tay.
Thái y bắt mạch xong, làm bộ không biết Tạ Dĩ Vân thân là một thái giám lại nằm trên giường trưởng công chúa, để lại lời dặn rồi lập tức rời đi, lại có bốn năm cung nhân cầm vàng bạc châu báu vào Bích Vân Hiên, cứ như vậy chất đống trước mặt Tạ Dĩ Vân. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Chu Diễm ngồi ở mép giường: "Ngươi còn muốn gì nữa, cứ việc nói thẳng đi.”
Tạ Dĩ Vân khóe miệng chua xót, nàng lộ ra vẻ phục tùng, chỉ nói: "Hồi bẩm điện hạ, nô tài muốn đi nơi khác nghỉ ngơi.”
Chu Diễm nhướng mắt: "Làm sao, giường trong điện của ta không thoải mái?”
Ngón tay Tạ Dĩ Vân vuốt ga giường, nói: "Nô tài, nô tài sợ có lời đàm tiếu gì.”
Chu Diễm rất nhanh phản ứng lại, thân phận hiện tại của hắn vẫn là trưởng công chúa, ngay cả ở thủ phủ cũng không thể mang thái giám lên giường, quả thật không tốt cho thanh danh lắm, có điều, hắn cũng biết Tạ Dĩ Vân đang lo lắng cho thanh danh của mình ở Tử Yên Cung.
Hắn lồng tay áo đứng lên: "Bổn điện hạ cũng không quan tâm thanh danh, ngươi ngược lại còn để tâm hơn ta.”
Nói là nói như vậy, nhưng hắn vẫn thỏa mãn yêu cầu này của Tạ Dĩ Vân. Tạ Dĩ Vân không có chỗ ở khác ở Tử Yên Cung, Chu Diễm nhìn trái nhìn phải một lượt, không muốn để Tạ Dĩ Vân ở quá xa, vì vậy hắn sắp xếp cho nàng ở nhĩ phòng.
Chu Diễm nói một câu, không quá nửa ngày, sau khi sửa chữa xong nhĩ phòng hoàn toàn trở nên mới mẻ, đồ đạc đều đổi thành mới, ngoại trừ Tạ Dĩ Vân vào ở, còn có cả những vàng bạc châu báu được ban thưởng nữa.
Mọi người đều nói lần này Tạ Dĩ Vân thăng chức rất nhanh, thử độc cứu Chu Diễm, hoàn toàn trở thành nô tài độc nhất vô nhị bên cạnh Chu Diễm, được Chu Diễm yêu thích.
Chỉ có Tạ Dĩ Vân biết, khi nàng cầm lấy châu báu ban thưởng, vẻ mặt của nàng đã xuất thần trong giây lát.
Nghe nói nuốt vàng tự sát chết vừa nhanh vừa danh giá.
Trước kia, Tạ Dĩ Vân từng thấy phi tần ở lãnh cung nuốt vàng tự sát, sắc mặt phi tần trắng bệch, môi tím tái, không có một chút khí thế đối nghịch với Quý phi khi còn sống, sau khi chết thi thể vứt bỏ loạn táng cương*, ngay cả một nắm cát vàng cũng không xứng có.
*Loạn táng cương: Bãi tha ma
“Cạch cạch cạch cạch”, Tạ Dĩ Vân nhẹ nhàng buông tay, một chuỗi hạt châu rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh đánh thức tâm trí nàng tỉnh lại.
Nàng đột nhiên giấu hết vàng bạc vào trong tủ, ngón tay run rẩy khóa chúng lại, người khác coi đó là mạng sống, còn nàng lại coi chúng là mãnh thú hồng thủy.
Sau khi khóa xong, nàng ném chìa khóa vào một chậu hoa bên ngoài cửa sổ.
Đầu nàng có chút mơ màng, cả người quấn chăn run lẩy bẩy nằm trên giường, hai tay nắm chặt, nàng không muốn chết, nàng còn chưa rời khỏi Tử Yên Cung.
Nghĩ đến đây, nàng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tạ Dĩ Vân lại ngã bệnh.
Trận bệnh này, thiếu chút nữa lấy đi cái mạng nhỏ của nàng.