Con ngươi Tạ Dĩ Vân run lên, không giống như vẻ đẹp lộng lẫy của Chu Diễm, diện mạo của nàng không có chỗ quá đặc biệt, điều duy nhất khiến người ta thích chính là đôi mắt tròn xoe, khi đuôi mày và đuôi mắt đồng thời đè xuống, có loại cảm giác vô tội nói không hết.
Mặc dù nàng không nói chuyện, nhưng đôi mắt đó là đang tranh cãi, tự chứng minh sự vô tội của mình, như thể nàng đang nhỏ giọng cầu xin tha thứ, nàng là một tên thái giám nhỏ, làm sao dám hai lòng với công chúa, thậm chí là giết công chúa đây?
Chu Diễm nheo mắt lại, thay vì nói thái giám này là chó, chi bằng nói giống nai con hơn, hoảng hốt làm cho hắn nhớ tới mùa thu năm ngoái, có một con nai con có đôi mắt tròn giống tên tiểu thái giám này, nhưng đã bị hắn bắn xuyên đầu.
Vào thời điểm đó, hắn mang theo xác chết cứng nhắc của nai con, và đáng tiếc là hắn nên đem về nuôi nó như một món đồ chơi.
Hắn nghiêng người, vạt áo buông xuống, bàn tay hư ấn nhẹ hai mắt tiểu thái giám, hắn có thể cảm giác được mí mắt dưới ngón tay vẫn run rẩy, ngoan ngoãn lại phục tùng, Chu Diễm thích cảm giác được hoàn toàn khống chế người khác.
Hắn cười cợt: “Ngươi tốt nhất là không nên có.”
Đoạn nhạc đệm này như mây mù che khuất ánh trăng, đợi mây mù bay đi, Chu Diễm nằm nghiêng xuống đối mặt với Tạ Dĩ Vân.
Đường nét trên người rõ ràng tao nhã, cho dù nhắm mắt lại, vẫn có phong thái cao quý của bậc quân tử, mặt mày nổi bật, lại diễm lệ mà không tầm thường, trên mũi tuấn thẳng có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người khác, hắn yên lặng như vậy, tựa như nét bút tinh tế của họa sĩ phác họa ra.
Dĩ Vân ngơ ngác nhìn hắn trong chốc lát, sau đó cứng ngắc cổ, chậm rãi xoay người lại cuộn mình thành một quả bóng.
Dĩ Vân giải thích với hệ thống: "Sao ta lại muốn giết hắn đây, ta chỉ muốn cắt đệ đệ của hắn thôi mà.”
Lời này nói ra nhẹ nhàng, hệ thống đen mặt lại: "Đủ rồi, lời này của ngươi còn chưa đủ tàn nhẫn sao?”
"Khụ khụ." Dĩ Vân che miệng ho khan một tiếng: “Nhưng mà, vì sao hắn lại biết ta nổi lên tâm tư này, chẳng lẽ hắn cũng có hệ thống?”
Hệ thống trình bày nam chủ thiết lập: "Ngươi cho rằng người muốn giết hắn rất ít sao? Hắn đây là hình thành phản xạ, có thể nhìn thấu bất cứ nguy hiểm nào muốn nhằm vào hắn, chính là giác quan thứ sáu mà nhân loại các ngươi thích nói.”
Dĩ Vân: "Nói thẳng bàn tay vàng là được rồi.”
Không hổ là nam chính, Dĩ Vân như có điều suy nghĩ: "Xem ra sau này ta phải cẩn thận hơn mới được.”
Hệ thống khinh bỉ nàng: "Ngươi ở bên cạnh phần tử nguy hiểm này có thể sống sót được là không tồi rồi, đừng nghĩ đến việc giở trò như thế giới trước, hai nam chủ này có tính cách hoàn toàn khác nhau, ngươi dám giở trò ở trước mặt Sở Thừa An, nhưng ngươi dám làm như vậy ở trước mặt Chu Diễm sao?”
"Ta không dám." Trả lời xong câu này, Dĩ Vân nghiêng đầu: "Không phải, thế giới trước không phải ta giở trò, mà ta chỉ đang làm nhiệm vụ thôi.”
Hệ thống thầm nghĩ đến cảnh tượng lúc rời đi, bởi vì Dĩ Vân không đi theo thuật toán giải pháp tối ưu, ràng buộc với Sở Thừa An chỉ sợ không thể tốt, chính là không biết phản hồi của thế giới trước có xuất hiện hay không, tuy rằng Dĩ Vân đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng phản hồi của thế giới sẽ chậm trễ, cho nên hệ thống và Dĩ Vân cũng không biết thế giới kia tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng hệ thống nghĩ, dù thế nào đi nữa, Dĩ Vân nhiều lắm cũng chỉ là danh tiếng bạch nguyệt quang, làm sao có thể so sánh được với chân nữ chủ do cục xuyên không lựa chọn kỹ càng, đây chính là có các loại buff cộng vào, cho nên cuối cùng chắc chắn nam chủ vẫn thích chân nữ chủ, đó là điều không thể nghi ngờ.
Hiện tại thế giới này, bởi vì nam chủ có độ nguy hiểm cao như vậy, cho nên Dĩ Vân không dám giở trò, chỉ có thể hy vọng Chu Diễm đại phát từ bi, đừng thật sự giết chết nàng, bằng không nhiệm vụ phải cưỡng chế chấm dứt.
Thay Dĩ Vân sửa sang lại tư duy hướng dẫn một chút, hệ thống chắc chắn Dĩ Vân không có cách nào giở trò, chỉ có thể tiếp tục ngoan ngoãn tuân theo thuật toán giải pháp tối ưu.
***
Làm chó tưởng chừng như sống một ngày bằng một năm, rõ ràng mới qua năm sáu ngày, nhưng Tạ Dĩ Vân lại cảm thấy mình đứng làm người hình như đó là chuyện của kiếp trước.
Nàng quỳ xuống đất.
Lúc này chính là giờ ăn trưa, cung nữ từ ngoài cửa nối đuôi nhau đi vào, bày ra từng đĩa thức ăn tinh xảo, mùi thơm tươi ngon từ trên bàn truyền đến, nhưng Dĩ Vân chỉ có thể nuốt nước miếng.
Nàng cảm thấy có hơi đau bụng, bởi vì mấy ngày nay ăn cơm không đúng giờ, mà đồ ăn lại lộn xộn, Chu Diễm thật đúng là ném xương cho nàng gặm, nếu không phải hàm răng không đủ sắc bén, thì nàng đã đói đến mức muốn nhai nát xương để ăn rồi.
Dĩ Vân gọi hệ thống: "Ta muốn xem phim.”
Hệ thống: "Lưu trữ không đủ, không có phim.”
Dĩ Vân: "A a a a.”
Hệ thống: "..."
Dĩ Vân: "Ô ô ô, ô ô ô ô!”
Hệ thống: "Phiền chết đi được, câm miệng ngay, ta cho ngươi xem một bộ được không?”
Khó trách có người từng nói nữ nhân bình thường làm nũng dễ dàng thành công hơn mỹ nữ làm nũng, bởi vì mỹ nữ làm nũng, làm cho người ta muốn nhẫn nại nhìn thêm vài lần, như vậy đúng là không dễ dàng thành công, còn người bình thường thì ngược lại, sở dĩ đáp ứng nhanh như vậy, là bởi vì mắt quá cay, chịu không nổi.
Hệ thống chọn ra một bộ phim lấy nước mắt của gia đình, cốt truyện nhẹ nhàng, diễn xuất của các nhân vật cũng vô cùng tốt, Dĩ Vân đắm chìm vào trong bộ phim, biểu tình trên mặt bi ai, chỉ chốc lát sau, khóe mắt đã bắt đầu ướt át.
Đôi mắt nàng ướt sũng, nếu nhìn vào mắt người khác, giống như đang phải chịu ủy khuất lớn.
Chu Diễm cụp mắt xuống và di chuyển đuôi mắt, tựa như nhìn thấy một mặt mới của đồ chơi, khơi dậy sự trêu chọc trong lòng hắn.
Hắn tùy ý kéo một cái chậu sứ, rồi nhìn thoáng qua trên mặt đất, nói: “Cho hắn.”
Một cung nữ đáp lời, bước lên phía trước, chậu sứ chứa canh bổ rất nặng nề, cung nữ chậm rãi nâng lên, động tác cẩn thận đặt trên mặt đất.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện thứ gì đó khiến Tạ Dĩ Vân phục hồi lại tinh thần, nàng giương mắt lên, là một cung nữ mặt ôn hòa, cung nữ nhìn ánh mắt của nàng ẩn chứa thương hại, nói: "Ăn đi, đây là trưởng công chúa ban thưởng cho ngươi.”
Dĩ Vân chớp chớp mắt, nàng thận trọng vươn cổ, nhìn thấy trên bàn tròn cao cao, Chu Diễm đang kẹp một miếng thịt đưa vào miệng, rồi chậm rãi nhai.
Nhận thấy ánh mắt thăm dò của nàng, hắn gắp một miếng thịt ném vào trong chậu sứ kia, nước canh văng lên vài giọt, rơi trên môi Dĩ Vân, nàng theo bản năng liếm một ngụm ——
Trời ạ, là canh gà thơm nồng, lập tức đánh thức vị giác của nàng.
Giống như chó vươn đầu lưỡi, liếm liếm nước canh, ngon đến mức đầu lưỡi nàng đều muốn nuốt hết, mệt mỏi mấy ngày nay đã được chén canh này chữa khỏi.
Dĩ Vân uống từng ngụm canh và ăn thịt, nàng cảm động không chịu nổi, tìm hệ thống lải nhải: "Ô ô ô ngon quá.”
Hệ thống: "... Đừng để bị ngược đãi thành thói quen, người ta đột nhiên đối xử tốt với ngươi một chút, ngươi đừng mắc hội chứng Stockholm* luôn chứ?”
*Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.
Dĩ Vân ăn một cách rõ ràng và cảm thấy thoải mái: "Hội chứng Stockholm? Ta uống canh gà, nhưng ta vẫn còn muốn cắt tiểu đệ đệ của hắn, cái này có được tính là bị bệnh hay không?”
Hệ thống: "Không tính, xem ra là không bị bệnh.”
Tạ Dĩ Vân đã nhiều ngày không ăn uống nghiêm túc, nàng ngấu nghiến ăn bát canh gà như hùm như sói, cho dù là quả kỷ tử và hạt sen dùng để nấu canh cũng không lưu lại, nàng lè lưỡi ăn từng miếng một.
Nàng cọ đến nửa khuôn mặt đều là canh gà, không để ý di chuyển đáy chậu, loại chậu sứ này có đáy chậu rất cao, có thể giấu chút đồ nhỏ, cho nên Tạ Dĩ Vân nhìn thấy đáy chậu lộ ra một góc giấy trắng.
Trong lòng nàng nhảy dựng lên, một bên làm bộ giống như chó gặm xương gà, bên kia mười phần cẩn thận vươn ngón tay nâng chậu sứ lên, lại dùng tốc độ nhanh nhất giấu túi đồ màu trắng vào trong tay áo.
Làm xong tất cả, trên đầu nàng chảy ra mồ hôi lạnh, đang cho rằng mình nên tránh thoát ánh mắt của Chu Diễm, thì một cái chén "lướt qua" đập trước mặt nàng!
Nhịp tim của nàng đột nhiên tăng vọt đến điểm cao nhất, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Chu Diễm truyền đến: "Tự mình ngẫm lại xem một con chó đã làm sai điều gì.”
Chu Diễm đột nhiên gây khó dễ, có hai khả năng, thứ nhất là vừa rồi hắn nhìn thấy nàng dùng tay chạm vào bát, thứ hai là nhìn thấy nàng trộm lấy túi giấy màu trắng.
Không biết cái túi giấy đó là gì, nhưng nàng không bao giờ được để lộ túi giấy ra, bởi vì trực giác cho biết trong túi có thể giúp được nàng, và nếu nàng đưa túi giấy ra vậy người giúp nàng sẽ gặp rắc rối.
Nàng không thể làm hại người đã giúp mình.
Tạ Dĩ Vân không biết rốt cuộc Chu Diễm có thấy động tác của nàng hay không, vì vậy nàng chỉ có thể đánh cuộc một phen, lo lắng đề phòng vươn tay chạm vào chậu sứ kia, thấp giọng: "Gâu.”
Chu Diễm hừ lạnh một tiếng: "Coi như ngươi thông minh.”
Chỉ là lời nói tiếp theo của hắn khiến toàn bộ lá gan của Tạ Dĩ Vân sắp bị dọa bay: "Chó làm sai đều phải phạt, như vậy đi, không phải ngươi thích dùng tay chạm vào đồ sao? Chặt tay của ngươi đi coi ngươi chạm bằng cái gì.”
Tạ Dĩ Vân vội vàng "Gâu Gâu" hai tiếng, tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa, nhưng Chu Diễm không hề động đậy, Tạ Dĩ Vân quỳ gối bò qua, dùng trán cọ chân bàn, tỏ vẻ thân thiết, trong miệng học tiếng nịnh nọt của chó con, vô cùng có khuôn mẫu và đáng thương.
Động tác của nàng làm cho tâm tình Chu Diễm thoải mái, đột nhiên cũng không muốn chặt tay nàng nữa, hắn giơ tay xoa xoa tóc, nói: "Ngoan.”
Ý tứ này có nghĩa là tạm thời buông tha cho Tạ Dĩ Vân, Tạ Dĩ Vân mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến buổi tối, nàng cuộn mình trên bậc thềm ngủ say, mãi đến tận đêm khuya, xác định Chu Diễm đã ngủ say, nàng mới nín thở, từ trong tay áo lấy ra cái túi giấy kia.
Lúc Chu Diễm ngủ đều thắp một ngọn đèn nhỏ, bởi vì khi còn bé hắn suýt nữa bị mưu sát lúc đang ngủ, mở mắt xung quanh là tối tăm, thiếu chút nữa làm cho hắn không tìm được đường thoát hiểm, cho nên từ đó về sau lúc hắn ngủ nhất định phải có ánh sáng.
Chút ánh sáng này bây giờ có lợi cho Tạ Dĩ Vân, nàng quan sát túi giấy, túi giấy hơi phồng lên, cỡ bằng lòng bàn tay, dọc theo lớp niêm phong, nàng rón rén mở túi giấy ra, bên trong là một thứ hình vuông dùng vải bọc lại, mở tờ giấy bên ngoài ra, bên trong có chữ viết:
“Xin lỗi Tiểu Vân Tử, là ta có lỗi với ngươi, là ta hại ngươi, sư phụ nghe nói ngươi bị trưởng công chúa mang đi, bây giờ đang sắp xếp cho chúng ta xuất cung, trong túi vải là thuốc trị bầm tím, trầy da, hy vọng có thể giúp ích cho ngươi..."
Chữ viết có chút non nớt, là chữ của Tiểu Lâm Tử.
Từ sau khi Vương Kiếm Lâm biết Tạ Dĩ Vân bị giam giữ ở Tử Yên Cung chỉ vì đi đưa phần điểm tâm kia thay mình, hắn ta ăn không ngon ngủ không yên, luôn nhờ người tìm quan hệ, cũng may thật sự liên lạc được với sư phụ Tiêu Dao đã xuất cung.
Sư phụ vận dụng một chút nhân tình cuối cùng của hắn ta ở trong cung, muốn đón hai đồ đệ này ra ngoài.
Đây là phúc họa nương tựa lẫn nhau, Tạ Dĩ Vân cho rằng vận may của mình đã hết, nhưng hóa ra biến cố này lại trở thành cơ hội để nàng xuất cung, nàng nhịn xuống kích động trong lòng, cởi bỏ túi vải, tay run rẩy rắc một ít thuốc lên vết thương đang nứt ra, cảm thấy có chút đau đớn.
Chút đau đớn này ngược lại nhắc nhở nàng sự thật mình đang còn sống, nàng bị nhốt ở Tử Yên Cung quá lâu, tri giác gần như bị tê liệt, nàng cần tìm lại chút cảm giác làm người.
Tạ Dĩ Vân rất quý trọng túi vải, nàng chỉ dùng một chút thuốc, rồi lại giấu túi vải đi.
Không đến hai ngày, cung nữ có nét mặt ôn hòa kia lại xuất hiện, nhưng vẫn không có cơ hội tiếp xúc với Tạ Dĩ Vân, cho đến khi Chu Diễm lại một lần nữa "đại phát từ bi" ban thưởng cho nàng một đĩa thức ăn.
Cung nữ làm theo và đưa cho Tạ Dĩ Vân một tờ giấy.
Tạ Dĩ Vân giống như ăn thuốc an thần, trên tay nắm chặt tờ giấy kia, đợi đến ban đêm, nàng lại mở tờ giấy ra xem, lời ít mà ý nhiều—— ngày 7 tháng 9, giờ sửu, ở Tây Cung môn, không cần lo lắng không ra được Tử Yên Cung, đến lúc đó Lục Liễu sẽ giúp ngươi.
Lục Liễu chính là cung nữ giúp nàng hai lần trước, nàng đã quen mặt cung nữ này, vào giờ sửu, khi đó Chu Diễm đã ngủ say, Tạ Dĩ Vân có thể có được tự do ngắn ngủi, muốn chạy ra khỏi hoàng cung thì phải thừa dịp đó.
Tạ Dĩ Vân bẻ ngón tay tính toán, không đến mười ngày, nàng có thể thoát khỏi con người đáng sợ này.
Một khi con người có hy vọng, thì dù ngày hôm nay có khó khăn đến đâu cũng có thể chịu đựng được, Tạ Dĩ Vân tiếp tục nhịn, rất nhanh đã đến ngày 6 tháng 9.
Chiều hôm nay, Chu Diễm đột nhiên nói: "Thừa dịp mùa hè chưa hết, đi ngắm hoa sen đi.”
Chu Diễm nói đi là đi, một đám người hầu vây quanh hắn, đi hồ Bích Thủy của Tử Yên Cung.
Hồ Bích Thủy cách Bích Vân Các không xa, trong tiểu đình treo đầy màn che mỏng nhẹ, gió mùa hè thổi tới, rèm sa cọ xát vào nhau khiến không khí rất mát mẻ, trên mặt hồ có hai ba đóa sen, Chu Diễm đứng trên lan can hướng ra hồ, hắn mặc xiêm y nữ tính, ống tay áo rộng bồng bềnh, khuôn mặt xinh đẹp kia rất dễ lừa người, ai không biết còn tưởng rằng hắn là người tốt lành gì.
Tạ Dĩ Vân yên lặng thu hồi ánh mắt.
Nàng không hận Chu Diễm, Chu Diễm có thân phận gì chứ, nàng hận không nổi, từ trước đến nay nàng đều thỏa mãn, có thể sống nhìn thấy hy vọng là tốt rồi, hoặc là nói, nàng là người rất keo kiệt, ai đối tốt với nàng nàng vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, giống như sư phụ cùng Tiểu Lâm Tử, ai đối xử với nàng không tốt, nàng keo kiệt không muốn chia sẽ tình cảm.
Nàng sẽ phàn nàn về xui xẻo của mình, sẽ tức giận với hoàn cảnh của mình, nhưng sẽ không bày tỏ bất kỳ cảm xúc nào khác với Chu Diễm.
Đột nhiên, Chu Diễm rút ra một chiếc vòng ngọc trên tay hắn, rồi ném xuống hồ, khiến mặt hồ yên tĩnh chợt gợn sóng lăn tăn.
Hắn dựa vào lan can và nói: “Vòng tay của bản công chúa bị rơi mất, người nào xuống lấy nó lên đi.”
Bọn hạ nhân không ai dám nói chuyện, ai mà không biết hồ Bích Thủy này sâu đến mức nào? Huống chi vòng tay là do công chúa tự mình ném xuống, rõ ràng chính là công chúa muốn tìm việc.
Đột nhiên trong lúc đó, mí mắt của Tạ Dĩ Vân nhảy dựng lên, nàng có dự cảm không tốt lắm, to gan ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thấy Lục Liễu đứng cách đó không xa, dự cảm trong lòng nàng càng sâu.
Quả nhiên, ngay sau đó, Chu Diễm chỉ vào một cung nữ, ra lệnh: "Ngươi, đi xuống nhặt lên.”
Tạ Dĩ Vân nắm chặt tay, cung nữ Chu Diễm chỉ định chính là Lục Liễu!