Bị phát hiện, nhất định là bị phát hiện rồi.
Tạ Dĩ Vân đột nhiên ngẩng đầu lên, mặc dù Chu Diễm bảo Lục Liễu đi xuống hồ Bích Thủy tìm vòng tay, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn về phía nàng, hai gò má nàng căng thẳng, từng đợt sợ hãi.
Nàng cố gắng nhớ lại lần cuối cùng Lục Liễu đưa thư cho nàng là khi nào, hay là lúc nàng trốn ở dưới bậc thềm để đọc thư...
Không đúng, trong đầu có cái gì đó nhanh chóng lướt qua, tất cả trở lại lần đầu tiên tiếp xúc với Lục Liễu, lúc nàng lén lút lấy được túi giấy kia, cũng chỉ có lần đó, Chu Diễm mới đột nhiên ném một cái bát xuống.
Ngày hôm đó, cụ thể Chu Diễm nói cái gì, Tạ Dĩ Vân đã không thể nhớ rõ nữa, nhưng nàng còn nhớ rõ lúc đó hắn lạnh lùng nói muốn chặt tay nàng.
Phải, ngay từ đầu Chu Diễm đã biết nàng nhận được lá thư đó, nhưng vẫn không nói rõ ràng, thậm chí chắc chắn hắn biết rõ nội dung của bức thư, vì vậy chờ đợi cho đến ngày mùng sau tháng chín mới đột nhiên gây khó dễ!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Dĩ Vân trắng bệch, trong tai nàng ong ong, tim đập thình thịch như trống, Tạ Dĩ Vân chỉ là một người bình thường, vừa nghĩ đến hậu quả nhịn không được hoảng hốt, mà Lục Liễu đã đi ra, cung kính vái chào: "Vâng, thưa điện hạ.”
Lục Liễu là cung nữ lâu năm, thêm một năm nữa sẽ tròn hai mươi lăm tuổi, có thể rời khỏi hoàng cung, vốn dĩ nàng không cần phải vượt qua vũng lầy này, sở dĩ đáp ứng trợ giúp Tạ Dĩ Vân cùng Vương Kiếm Lâm, hoàn toàn là bởi vì từng có ân tình với sư phụ bọn họ, hơn nữa nàng ấy còn nguyện ý báo ân.
Tạ Dĩ Vân nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Liễu, chậm rãi thở ra một hơi, nàng phải nhanh chóng tỉnh táo lại, để ứng phó với chuyện kế tiếp.
Nàng biết Chu Diễm sẽ không buông tha cho nàng đơn giản như vậy.
Hơn nữa chân tướng của sự việc đại khái giống như những gì Tạ Dĩ Vân suy đoán, từ lúc các nàng làm động tác nhỏ, Chu Diễm đã biết, dù sao ở trong giấc ngủ hắn cũng có thể cảm giác được sát ý, vì vậy hai người này đã xem thường hắn rồi.
Lúc đầu phát hiện tên thái giám lén cất túi giấy, Chu Diễm đã nổi giận.
Trong lúc nhất thời, hắn thậm chí còn muốn làm rõ tình huống ngay tại chỗ, sau đó, chặt đứt tay của tên thái giám vượt quá khuôn phép này, chỉ là không biết vì cái gì, khi nhìn thấy vẻ mặt cầu xin của tên thái giám thì ý nghĩ này dần dần biến mất.
Tên thái giám này không nam không nữ, chỗ nào cũng không tốt, nhưng một đôi mắt lại đủ khiến hắn thích, như vậy là đủ rồi.
Bởi vì ánh mắt này, Chu Diễm mở một con mắt nhắm một con mắt, làm bộ mình bị lừa.
Hắn muốn xem bọn họ có thể làm được đến trình độ nào, dù sao ở dưới sự giám sát của hắn, tên thái giám này nhiều nhất cũng chỉ có thể nhận được tin tức từ người khác, mà không thể nào đem chuyện hắn là nam tử truyền ra ngoài.
Về phần muốn biết bọn họ đang làm cái gì, điều tra một chút, Chu Diễm đã hiểu rõ, tên thái giám đây là muốn chuẩn bị dùng đến chiêu kim thiền thoát xác*.
*Kim thiền thoát xác: lặng lẽ chuồn mất.
Chu Diễm cười lạnh không thôi, thật sự là chó nuôi không quen, Chu Diễm hắn không giết đã là ban ân rồi, lại còn muốn chạy trốn?
Chu Diễm lợi dụng thân phận trưởng công chúa dò xét Tây Cung môn, thì ra giờ sửu ngày mùng sáu tháng chín, có rất nhiều vật kiến trúc cũ trong cung cần phải đưa ra khỏi cung, Lục Liễu đã tính toán sắp xếp người tiếp ứng, để cho tên thái giám trốn trên đống phế liệu kia, nhưng xuất cung nào có dễ dàng như vậy, đại thái giám còn mua chuộc người chuyển phế liệu, hắn ta cũng ở ngoài cung chuẩn bị tiếp ứng... Cho nên, hắn còn biết rõ kế hoạch của bọn họ hơn Lục Liễu và Tạ Dĩ Vân.
Sau khi làm rõ tất cả, ngay từ đầu Chu Diễm rất tức giận, nhưng sau đó lại dần bình tĩnh lại, hắn chỉ cảm thấy thú vị.
Đã lâu rồi hắn không gặp phải loại chuyện có thể làm cho hắn lấy lại tinh thần ứng phó như này.
Rốt cuộc là cái gì đã khiến cho tên thái giám này cảm thấy mình có thể thoát khỏi sự khống chế của hắn đây?
Rất kỳ quái chính là, không giống như trước kia, hắn không có bạo ngược, mà là có thêm một ý niệm ác liệt hơn trong đầu, hắn muốn tên thái giám tràn đầy lòng tin cho rằng mình có thể rời khỏi Tử Yên Cung, sau đó ở phút cuối cùng, một đòn đánh nát ảo tưởng của hắn, để cho hắn biết muốn dễ dàng rời khỏi Tử Yên Cung là không có khả năng nào.
Đúng vậy, có cái gì thú vị hơn là nghiền nát hy vọng của một người dưới chân, hung hăng giẫm nát?
Dù bọn họ bận rộn như thế nào, dù có cẩn thận đến đâu cho rằng mình đã giấu giếm thành công, kỳ thật cũng chỉ là con kiến hôi, đều là tôn hầu tử nhảy không ra khỏi lòng bàn tay của Như Lai mà thôi.
Chu Diễm mang theo tâm tính xem kịch, nhìn ánh sáng trong mắt con chó càng ngày càng sáng, mà bây giờ ——
Chu Diễm nghiêng đầu, ngoắc ngoắc ngón tay với Tạ Dĩ Vân trên mặt đất, nói: "Lại đây, gần một chút.”
Tạ Dĩ Vân cắn hàm răng run rẩy, chậm rãi bò qua.
Chu Diễm nhướng mày: "Bổn công chúa cho phép ngươi đứng lên.”
Tạ Dĩ Vân giương mắt nhìn hắn, xác định hắn không phải đang đùa giỡn với nàng, vì thế nắm lấy hoa văn trên lan can, chậm rãi chống đầu gối mình lên, quỳ xuống lâu như vậy tới nay chỉ có buổi tối đầu gối nàng mới có thể nghỉ ngơi, đổi một tư thế duy trì lâu dài, khiến đầu gối nàng rất bủn rủn, cảm giác đã mất từ lâu dường như đã xa cả đời.
Vốn nàng cũng không cao, nhưng dù có thấp đến đâu, cũng sẽ không thấp đến tầm nhìn như chó, khi đứng lên lần nữa, tầm nhìn chợt trở nên rộng hơn, nàng mới phát hiện thì ra thế giới này lớn như vậy.
Thế giới này lớn như vậy, nhưng vì sao không có chỗ dung thân của nàng, vì sao nàng phải đối mặt với con người đáng sợ này.
Tạ Dĩ Vân không kịp oán giận, đã nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp trong hồ Bích Thủy đang vùng vẫy trên mặt nước, chính là Lục Liễu đã nhảy xuống hồ Bích Thủy.
Nàng ấy bơi tới bơi lui ở chỗ Chu Diễm vứt chiếc vòng tay, nhưng mặt hồ to như vậy nước chảy ngầm, hồ lại đặc biệt sâu, vòng tay đã sớm không thấy tung tích nữa rồi, tìm nó không khác gì mò kim đáy biển, cho dù là hút cạn toàn bộ hồ Bích Thủy, cũng nhất định không thể tìm được vòng tay!
Tạ Dĩ Vân nhìn chằm chằm bóng dáng Lục Liễu, đổ mồ hôi thay nàng.
Không tìm thấy vòng tay, lại không có mệnh lệnh của Chu Diễm, Lục Liễu chỉ có thể ngâm mình trong hồ nước, cho dù thể lực có tốt đến đâu, cũng không thể bơi trong nước quá lâu.
Dần dần, dáng người Lục Liễu lộ ra vẻ mệt mỏi, Tạ Dĩ Vân nhìn thấy cả trái tim như bị thắt lại, Lục Liễu vì nàng nên mới bị liên lụy, đều trách nàng, lúc cầm thư quá tự cao tự đại, cho rằng có thể tránh thoát khỏi tầm mắt Chu Diễm, ngàn vạn lần không nghĩ tới Chu Diễm lại trù tính bọn họ như vậy.
Hồi tưởng lại ý cười ôn hòa của Lục Liễu, ánh mắt thương hại, động tác nhẹ nhàng, càng làm cho Tạ Dĩ Vân không thở nổi, người duy nhất đối tốt với nàng ở Tử Yên Cung, còn có một năm nữa là có thể xuất cung, làm sao có thể bị nàng hại chết được.
Nàng quay đầu lại nhìn Chu Diễm, ánh mắt lộ ra vẻ sốt ruột, Chu Diễm tựa vào lan can, cười híp mắt: "Muốn cầu xin tha thứ?”
Đuôi mắt hắn hơi nhướng lên, nếu là nữ tử thì quyến rũ mê người, nhưng mà làm nam tử, hắn không có mị sắc, chỉ có một loại lệ khí nồng đậm, khiến quanh thân hắn vây quanh uy hiếp không thể xua đi được.
Tạ Dĩ Vân bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, đầu gối sắp không chống đỡ được thân thể, hai chân nàng run rẩy, muốn quỳ xuống, nhưng nàng chỉ có thể dùng sức nắm lấy lan can, sức lực lớn đến mức mu bàn tay nhỏ gầy đều nổi lên gân xanh.
Giọng nói nàng khàn khàn, lời nói đứt quãng: "Cầu xin, van cầu trưởng công chúa, nô tài cầu xin trưởng công chúa buông tha cho Lục Liễu tỷ tỷ..."
Sắc mặt thay đổi như thế, giống như tâm thần đều nứt ra.
Chu Diễm nghĩ, nếu như hắn nhớ không lầm, từ khi hắn coi tên thái giám này làm chó tới nay, tên thái giám này đúng là rất có cốt khí, một chữ cầu xin cũng chưa từng nói qua, nhưng Lục Liễu này cùng lắm cũng chỉ là người giật dây, đáng để tên thái giám này mở miệng cầu xin tha thứ cho nàng ta hay sao?
Nói không chừng hai người này có tình ý với nhau.
Chu Diễm ác ý phỏng đoán quan hệ của bọn họ, chỉ là không giải thích được, lại có loại tình cảm khác thường đụng vào lồng ngực hắn.
Trước kia, hắn từng được người ta cầu xin rất nhiều lần, có người quỳ trên mặt đất hung hăng dập đầu, có nước mắt chảy giàn giụa, thậm chí còn có người tè ra quần ngay tại chỗ, nhưng hắn chưa từng có loại tình cảm này, chỉ cảm thấy buồn bực, không ngoại lệ đưa bọn họ đến hoàng tuyền.
Hiện giờ, đây hình như là lần đầu tiên khi được cầu xin, ngoại trừ ý muốn giết người ra, có thứ gì đó khác quấy nhiễu suy nghĩ của hắn, loại cảm giác xa lạ này khiến Chu Diễm phải nhíu mày.
Về sau, hắn mới biết loại tình cảm này gọi là "mềm lòng", chỉ là đến lúc đó, tất cả đã không còn kịp nữa. Đương nhiên đây là lời sau, lập tức, Chu Diễm nhếch khóe môi, nói: "Ngươi không muốn để cho nàng ta chết đuối sao? Vậy chỉ có một cách.”
Tạ Dĩ Vân mở to hai mắt nhìn hắn.
Vốn dĩ điều mà Chu Diễm nghĩ chính là, trò chơi mèo vờn chuột kết thúc vào ngày này, đã đến lúc lấy mạng của tiểu thái giám, trực tiếp dùng dao găm cắt cổ tiểu thái giám, để cho máu tươi nóng bỏng phun trên mặt đất và đây cũng là cảnh đẹp hắn yêu thích nhất.
Nhưng bây giờ, hắn đã thay đổi suy nghĩ của mình.
Khuỷu tay hắn đặt lên lan can, bàn tay chống cằm, ngón tay thon dài đặt hai má, đầu ngón tay chỉ trỏ, từ từ mở miệng: "Biện pháp thứ nhất, kết cục là Tử Yên Cung thả ngươi đi, không làm khó ngươi nữa.”
Tạ Dĩ Vân kinh ngạc nhìn hắn, phảng phất như nghe được chuyện gì không thể tưởng tượng nổi, nàng ở Tử Yên Cung quả thực là một cái tai họa, nằm mơ thấy rời khỏi Tử Yên Cung, cũng có thể làm cho nàng bật cười tỉnh lại, mà hiện tại, Chu Diễm lại tự mình nói như vậy!
Một câu nói trúng những gì nàng tha thiết mơ ước.
Nàng bình tĩnh suy nghĩ, kết quả này là quá tốt, nhưng nàng không hồ đồ, mở miệng hỏi: "Điều kiện là gì?”
Chu Diễm nở nụ cười: "Điều kiện sao, ngươi cứ như vậy nhìn cung nữ kia chết ở trong hồ Bích Thủy, khi nàng ta vừa chết, tự nhiên sẽ thực hiện những lời này.”
Nhưng nếu Dĩ Vân lựa chọn biện pháp thứ nhất, hắn vẫn sẽ để cho nàng chết, dù sao, hắn không giữ lời hứa, thì không ai có thể làm gì được hắn.
Trong cung này, người không thể tin nhất chính là lời hứa của thượng vị giả.
Tạ Dĩ Vân nhắm mắt lại, nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, lựa chọn thứ hai là cái gì..."
Chu Diễm sửng sốt, lại chậm rãi cười rộ lên, hắn còn tưởng rằng tên thái giám này sẽ không chút do dự chọn điều thứ nhất, tốt lắm, hắn cười nói: "Lựa chọn thứ hai, nàng ta đi lên, ngươi nhảy xuống tìm vòng tay thay nàng ta.”
Hoặc là Lục Liễu bị chết đuối, hoặc Tạ Dĩ Vân bị chết đuối.
Chỉ có kẻ ngốc mới có thể lựa chọn mình chết, Chu Diễm chắc chắn, sau khi tên thái giám này biết điều kiện ngang như nhau, cho dù trong lòng còn tồn tại một chút thiện ý, cũng sẽ bị tiêu diệt.
Dùng một mạng của người khác, đổi lấy tự do cả đời, đây không phải là mua bán rất có lợi sao?
Chu Diễm chưa từng tin tưởng người khác nguyện ý liều mạng, cái gọi là liều mạng, bất quá là trao đổi lợi ích, chính là nhà mẫu thân hắn liều mạng ở chiến trường, cũng vì giành được một vị trí trong triều đình.
Hắn quá rõ ràng, cho nên tự cho là có thể khống chế được lựa chọn của tiểu thái giám.
Nhưng lại không biết không phải tất cả mọi người cũng giống như hắn.
Loại lựa chọn vô nhân đạo này, làm cho hệ thống trong đầu Dĩ Vân cũng nổi giận: "Cục xuyên không lại có thể chọn nam chủ biến thái như vậy, Dĩ Vân ngươi đừng chọn, chúng ta cưỡng chế rời khỏi thế giới này, ta sẽ báo cáo với cục xuyên không bên kia về tình huống dị thường xuất hiện trên thế giới này, trách nhiệm sẽ không rơi vào trên người chúng ta.”
Chỉ là sau khi cưỡng chế rời khỏi, sẽ có rất nhiều di chứng, tình huống xấu nhất, có thể buộc một thế giới bị phong tỏa vĩnh viễn, tạo thành tổn thất không thể đo lường được.
Nếu thật sự phong tỏa thế giới, Dĩ Vân không quan tâm đến tổn thất đối với tổng hệ thống cục xuyên không, mà là tất cả mọi người sống ở thế giới này đều sẽ bị xóa bỏ.
Dĩ Vân là những người xuyên không, nhưng đối với thế giới, họ có hệ điều hành riêng, với hàng nghìn người và những khuôn mặt khác nhau, tất cả mọi người đều sống trên thế giới đó.
Nhận ra được ý nghĩ của Dĩ Vân, hệ thống nói: "Xác suất đạt được tình huống xấu nhất không đáng kể, ngươi không cần phải lo lắng.”
Rất nhỏ cũng sẽ xảy ra, cũng giống như lúc đầu bọn họ cho rằng có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ này, nhưng chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra.
Ánh mắt Dĩ Vân nặng trĩu, nàng bình tĩnh đáp lại hệ thống: "Không cần cưỡng chế rời khỏi.”
Hệ thống: "Tại sao, ngươi lại muốn làm gì, nếu ngươi thực sự chết ta sẽ rất vất vả!”
Dĩ Vân không giải thích với hệ thống, mà dùng hai tay đặt lên lan can, chống đỡ thân thể của mình, trong nháy mắt tiếp theo nàng trèo qua lan can, trực tiếp nhảy xuống mặt nước.
Tạ Dĩ Vân quả thật tiếc mạng, nhưng nàng sống ngay thẳng, nếu có người vì nàng mà chết, mà nàng lại đạt được tự do, vậy nàng sẽ không có cách nào nhìn thẳng vào lòng mình, thay vì sống ở nửa đời sau hối hận và áy náy, không bằng thản nhiên đối mặt với nội tâm của mình.
Bên tai có tiếng gió, nàng còn chưa kịp phản ứng đã bước xuống nước.
"Lẩm bẩm" một tiếng, nước hồ mát mẻ mạnh mẽ tràn vào khoang mũi, tai và miệng của nàng, thế giới dưới nước vô cùng tĩnh mịch, như thể nó có sức mạnh nuốt chửng mọi thứ.
Nàng dựa vào bản năng đem hai tay giãy lên trên, để cho mình nổi lên mặt nước, nhanh chóng hít một hơi không khí, nhưng rất nhanh, dường như có vô số bàn tay đang kéo nàng xuống nước, nàng lại sắp chìm xuống nữa rồi.
Không nói bản thân nàng không biết bơi, từ sau khi đến Tử Yên Cung nàng luôn phải quỳ, điều này cũng khiến tay chân nàng trong thời gian ngắn không thể cử động linh hoạt, dễ dàng bị nước khống chế.
Chu Diễm vốn lạnh nhạt dựa vào lan can, thẳng đến khi nàng rơi xuống nước, hắn mới chậm rãi nheo mắt lại, nội tâm vừa hoài nghi vừa buồn cười, thế nhưng thật sự có kẻ ngốc muốn dùng một mạng đổi lấy một mạng.
Hoàn toàn nằm ngoài tính toán của hắn.
Nhìn hai tay Tạ Dĩ Vân vỗ trên mặt nước, Chu Diễm nhíu mày, phất phất tay gọi hạ nhân: "Cứu đại cung nữ kia lên.”
Rất nhanh, Lục Liễu đã được người dìu đứng trên bờ, một cung nữ không đành lòng, nghĩ thầm nếu Lục Liễu có thể đi lên, chứng tỏ tâm tình công chúa coi như không tệ, liền hỏi: "Điện hạ, còn một người khác..."
Chu Diễm nhấc mắt lên: "Ngươi lo lắng cho hắn sao? Vậy ngươi xuống thay thế hắn đi.”
Cung nữ kia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: "Nô tỳ không dám.”
Tạ Dĩ Vân giãy giụa sức lực càng ngày càng yếu, sóng nước trên mặt hồ dần dần không thấy, cái bóng gầy yếu kia bị nước hồ bao phủ, lưu lại một chuỗi bong bóng trên mặt nước, vang lên tiếng ùng ục nhỏ.
Không đành lòng tận mắt nhìn thấy người khác chết đuối dưới nước, mấy cung nhân nghiêng đầu tránh đi.
Chu Diễm cười, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm mặt hồ.
Hắn dùng răng nhẹ nhàng cắn thịt mềm dưới môi mình, từng chút lại, rất nhanh, trong miệng liền có một mùi máu tươi nhàn nhạt, mùi vị này có thể làm cho hắn tỉnh táo lại một chút.
Vừa vặn, chuyện Quý phi nhìn thấy tên này đã trôi qua một khoảng thời gian, lúc này cũng không cần hắn thu xếp đã xảy ra "tai nạn" khiến tiểu thái giám chết đuối.
Có điều, rõ ràng biết để cho tiểu thái giám chết ở trong hồ là tốt nhất, người duy nhất nắm lấy nhược điểm của hắn đã sớm đáng chết, nhưng trong đầu hắn lại chợt nhớ tới con nai con bị hắn bắn một mũi tên xuyên đầu.
Nai con chết, cho dù lấy ra tròng mắt của nó, cũng không có bất kỳ hào quang nào nữa, không giống như tiểu thái giám này, trên mặt không có một ưu điểm nào, ngược lại có một đôi mắt tròn, nhất là khi cố nén nước mắt không chịu khóc, cái loại ý tứ này, vô số, nói không rõ.
Nếu tiểu thái giám chết, sẽ giống như hươu con, không còn nữa.
Cổ họng Chu Diễm giật giật, dùng sức nắm lấy những bông hoa điêu khắc quanh co trên lan can gỗ, đột nhiên bẻ gãy một khối, hắn bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, quát lớn các cung nữ: "Ngây ngốc ra đó làm cái gì, vớt hắn lên!”
Những cung nhân còn lại trong lòng kêu khổ không ngừng, trưởng công chúa thật sự là âm tình bất định, trong chốc lát lại có một ý nghĩ khác, bây giờ lại không muốn giết chết tiểu thái giám nữa.
Mấy cung nữ bơi giỏi lần lượt nhảy xuống nước.
Mãi đến khi nhìn thấy có mấy bóng người đang bơi về phía nàng, Dĩ Vân mới thở ra một hơi cuối cùng, rồi nhắm mắt lại.
Chuyện kế tiếp không còn trong kí ức, khi nàng mở mắt ra lần nữa, nàng đang nằm ở trên giường nhĩ phòng Thiên Điện của Tử Yên Cung, động một chút liền có loại tê tê dại dại phát tởm bò đầy cả người, nhiệt độ trên trán vô cùng nóng bỏng.
Nàng bị bệnh rồi.
Nàng chuyển động tròng mắt, một bóng người mơ hồ ở cách đó không xa đang vặn khăn tay, bóng người nhìn thấy nàng tỉnh lại, vội vàng đi tới, cẩn thận đắp khăn tay lên trán nàng, giọng nói không giấu được vẻ vui mừng: "Tỉnh là được rồi, tỉnh là tốt rồi, tỉnh là có thể tiếp tục chịu đựng..."
Dĩ Vân thấy rõ dung mạo của nữ nhân, nhất thời không nhớ tới nàng ấy là ai, chỉ có thể uể oải hỏi hệ thống: "Ta đây là đang ở thế giới tiếp theo sao?”
Hệ thống: "Ngươi sốt đến hồ đồ rồi sao, người chăm sóc ngươi là Lục Liễu.”
Dĩ Vân kéo tay mình: "Ta không hồ đồ, hiện tại cảm giác tay của ta rất tốt, nếu cắt đệ đệ vẫn rất chính xác và tàn nhẫn.”
Hệ thống chỉ có thể ho khan hai tiếng: "Bản thân khó bảo toàn, đừng làm bậy, bằng không ta sẽ cưỡng chế ngươi rời khỏi thế giới.”
Dĩ Vân giống như nở nụ cười, nàng quấn chặt chăn, Lục Liễu đã bưng thuốc nóng hổi tới, hốc mắt vị đại tỷ tỷ này có chút đỏ lên: "Ta nghe nói hết rồi, ngươi nói đi sao ngươi lại ngốc như vậy chứ! Ôi, hơn nữa ta chưa bao giờ biết, ngươi vậy mà lại là nữ nhi..."
Dĩ Vân bỗng dưng mở to hai mắt.
Lục Liễu hạ thấp giọng nói: "Ngươi yên tâm, quần áo của ngươi đều là do ta thay, ngoại trừ ta ra, không có ai khác biết.”
Dĩ Vân bị Chu Diễm nhắm vào, mặc dù Tử Yên Cung có người đồng tình, nhưng ngoại trừ Lục Liễu ra, tất cả mọi người đều không dám tới gần Tạ Dĩ Vân, sợ sẽ bị liên lụy như Lục Liễu.
"Cảm ơn, cám ơn..." Cổ họng Dĩ Vân rất khô khốc, giọng nói tựa như bị sỏi mài qua, nói xong mấy chữ, lại cảm thấy trong miệng có một mùi tanh.
Lục Liễu cười cười: "Chúng ta đều là bằng hữu cả đời, nói cảm ơn làm cái gì.”
Nàng ấy vừa đút thuốc cho Tạ Dĩ Vân, vừa nói kế hoạch của nàng ấy và Tiểu Lâm Tử còn có sư phụ bọn họ: "Hôm nay ngày 8 tháng 9, chúng ta đã bỏ lỡ một cơ hội xuất cung, trước mắt tạm thời không có cơ hội khác, tuy nói trong cung mỗi ngày đều vận chuyển nước gạo, nhưng nơi đó kiểm tra quá nghiêm ngặt, không có cách nào để dàn xếp cả, căn bản không có khả năng..."
Nàng ấy cầm một chiếc khăn tay khác lau khóe miệng cho Tạ Dĩ Vân, giọng nói Lục Liễu cực thấp: "Nhưng Tiểu Lâm Tử nói hắn sẽ nghĩ biện pháp, ngươi ngàn vạn lần phải nhịn xuống.”
Ánh sáng trong mắt Dĩ Vân lóe lên, nàng giơ tay đè tay Lục Liễu lại, ý bảo có người ngoài cửa.
Lục Liễu hiểu ý, đột nhiên thay đổi giọng điệu, bén nhọn nói: "Cho ngươi uống thuốc, coi như tính hết một chút tình cảm cuối cùng của ta, về sau, chúng ta không còn ân oán, nếu ngươi không phục tùng trưởng công chúa, xảy ra chuyện gì, ta sẽ không giúp ngươi nữa!”
Nàng ấy "cạch" một tiếng đặt bát xuống, vội vàng quay đầu lại, vừa mới đi ra khỏi nhĩ phòng, đã nhìn thấy trưởng công chúa đang đứng ở cửa, thiếu niên tuấn mỹ ung dung nhìn nàng ấy.
Trong lòng Lục Liễu đột nhiên nhảy dựng lên, nói thẳng thật nguy hiểm, nàng ấy quỳ xuống hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an công chúa.”
Chu Diễm tiện tay vẫy một cái, lướt qua nàng ấy đi vào nhĩ phòng.
Chu Diễm không nhất thời hứng thú đến thăm Tạ Dĩ Vân, bởi vì chỉ hai ngày, hắn đã nói với không khí ba lần: "Lại đây.”
Lần cuối cùng, hắn còn đang nói chuyện với Thục phi, trên tay cầm chứng cứ về phe Quý phi tham ô cứu trợ thiên tai, đang suy nghĩ nên làm thế nào để bày đồ này lên triều đình, mạnh mẽ đánh Chu Mân một lần, bỗng nhiên, hắn muốn xoa xoa đầu lông xù, vì thế theo bản năng hướng bên chân hắn cách đó không xa vẫy tay: "Lại đây.”
Nhưng đáp lại hắn là một sự yên tĩnh, Thục phi hoang mang nhìn hắn, hắn mới phục hồi lại tinh thần.
Thói quen thực sự không phải là một điều tốt.
Trong lòng hắn có chút không thoải mái, thật giống như đầu óc không nghe theo sai khiến, làm một ít suy nghĩ dư thừa.
Thục phi hiểu được, khẽ nhấp một ngụm trà, nói: "Nếu như con muốn nuôi một con chó, vậy để ta cho người ra ngoài cung chọn một con, con nhất định phải đem một tên thái giám làm chó nuôi, chắc chắn sẽ sinh ra chút tình cảm.”
Chu Diễm nghĩ thầm có đạo lý, vốn dĩ hắn không nên coi người như chó nuôi, nếu từ đầu đến cuối hắn coi tên tiểu thái giám là người, hiện tại giết cũng sẽ không có bất kỳ do dự nào.
Sau khi tiễn Thục phi đi, bước chân hắn vừa chuyển, lại hướng về phía nhĩ phòng, ở ngoài cửa đã nghe được lời nói dứt khoát của cung nữ đối với tiểu thái giám.
Rất tốt, cũng chỉ có kẻ ngốc như tên thái giám này, mới có thể vì người khác mà vứt bỏ mạng sống của mình.
Hắn thong dong đi vào nhĩ phòng, trong nhĩ phòng rất tối tăm, có một mùi thuốc nồng nặc, thời tiết còn đang là mùa nóng, nhưng nơi này lại vô cùng râm mát, tròng mắt Chu Diễm từ trái sang phải, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng, rơi vào Tạ Dĩ Vân đang nằm trên giường.
Trên trán Tạ Dĩ Vân phủ một chiếc khăn vải trắng xếp gọn gàng, nhưng sắc mặt của nàng còn trắng hơn khăn vải, nàng nhắm mắt lại, mi mắt rơi xuống bóng tối mơ hồ, không giống người bị sốt, lại giống như một ánh nến thiêu đốt sinh mệnh của một người đến tận phần cuối cùng.
Chu Diễm dừng bước.
Một lúc lâu sau, hắn nhìn thấy trên bàn còn có nửa chén thuốc chưa đút xong, hơi nhíu mày, trịch thượng vén vạt áo lên, ngồi ở mép giường, hắn bưng chén thuốc lên, dùng thìa chậm rãi khuấy động.
Hắn mớm thuốc cho Tạ Dĩ Vân là hứng thú bất thình lình, tựa như hắn lấy đồ trêu chọc chó, vốn không phải vì để cho chó vui vẻ, mà là sung sướng thể xác và tinh thần của mình.
Chỉ là xưa nay hắn tôn quý, chưa từng làm chuyện hầu hạ người khác, đút một ngụm căn bản không đợi Tạ Dĩ Vân nuốt xuống, lại múc một ngụm khác, cho nên Tạ Dĩ Vân sặc đến mức nước thuốc dọc theo khóe miệng nàng chảy xuống, nàng ho khan dữ dội, vừa ho khan vừa cong thân thể lên, cuộn mình thành một quả bóng và ngậm chặt miệng kháng cự.
Chu Diễm không vui, hắn muốn cho người ta ăn cái gì, bao nhiêu hạ nhân cũng đều phải quỳ xuống nhận lấy, ngược lại người trước mắt này còn dám tránh đi.
Còn không đợi hắn nổi giận, Tạ Dĩ Vân đã mở mắt ra.
Nàng vừa nhìn thấy hắn, khả năng đầu óc bị nóng đến hồ đồ, lại không ức chế được chính mình, đột nhiên run lên, giống như có một con rắn độc và dã thú đang ngồi trước mặt mình.
Chu Diễm nặng nề đặt chén xuống, dập nát đáy chén, nước thuốc còn lại chảy ra bàn, dọc theo bàn tích tắc rơi xuống đất.
Trong lòng hắn có một đám lửa, bắt đầu từ lúc Tạ Dĩ Vân tình nguyện nhảy xuống đổi mạng, hắn thật sự chán ghét loại cảm giác thoát ly khống chế này.
Tên thái giám này, từ lúc ban đầu lộ diện ở trước mặt Quý phi còn sống sót, nhảy xuống hồ nằm ngoài dự đoán của hắn, đến cuối cùng làm cho hắn nhịn không được cúi người đến nhĩ phòng này, sao dám nhiều lần thách thức sự khống chế của hắn?
Chu Diễm lạnh lùng nói: "Làm sao, bây giờ biết sợ ta rồi à?”
Tạ Dĩ Vân mở to đôi mắt tròn trịa, mép chăn vừa vặn ở cằm nhọn của nàng, bởi vì sinh bệnh ở trên giường nên tóc nàng không cài trâm, mà là xõa tung trên vai, làm nổi bật cả khuôn mặt vừa nhỏ vừa mềm mại, không nhúc nhích, giống như một con búp bê vải.
Đầu ngón tay Chu Diễm khẽ động, đưa tay vuốt ve mái tóc của nàng, hắn trở mặt như bầu trời tháng sáu, mới vừa rồi còn giận dữ không thôi, hiện giờ lại nở nụ cười, hắn tới gần nàng, thấp giọng hỏi: "Hận ta sao?”
Trong mắt Tạ Dĩ Vân không có gợn sóng, cũng không né tránh, môi nàng giật giật, từ đáy cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn: "Gâu, Gâu.”
Giống như một con chó hoàn toàn trung thành.
Nàng không nói không hận, nhưng Chu Diễm có thể nhìn ra từ ánh mắt của nàng, tuy rằng nàng sợ hắn, nhưng quả thật chưa nói đến hận, giống như hắn làm ra chuyện gì quá phận với nàng, nàng cũng không có nổi giận, mặc cho người khác dẫm nát.
"Haha.” Chu Diễm cười khẽ một tiếng, đầu ngón tay hắn đùa giỡn với tóc nàng, nói: “Thôi, bắt đầu từ hôm nay, ngươi không cần phải giả bộ làm chó nữa, bổn điện hạ cho phép ngươi làm người.”
Hắn đứng lên, lui về phía sau hai bước, nhưng sau đó đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt sắc bén như lưỡi dao: "Nhưng ngươi nhớ cho kĩ, khi làm chó ngươi là chó của Chu Diễm ta, còn khi làm người, ngươi cũng là chó của Chu Diễm ta.”
"Bất cứ khi nào ngươi quên điều này, cái mạng này cũng đừng cần nữa."
Tạ Dĩ Vân gian nan thở dốc một hơi, đầu óc nàng chậm rãi trở nên rõ ràng, nàng nghe hiểu những gì Chu Diễm nói, chỉ là, mặc kệ làm người hay làm chó, ở chỗ của Chu Diễm có gì khác nhau đây?
Một ngày nào đó, nàng sẽ trốn thoát ra ngoài.
Trong lòng nàng chua xót, vươn đầu lưỡi nhuận môi, đáp lại: "Vâng, công chúa điện hạ.”