Chu Diễm là người có ham muốn khống chế rất mạnh, hắn có thể tạm thời tha cho Tạ Dĩ Vân con đường sống, nhưng quyết không cho phép nàng sống mãi mãi.
Nói cách khác, trong lòng hắn vẫn muốn Tạ Dĩ Vân chết, mà Tạ Dĩ Vân hiểu rất rõ, tựa như một thanh đao sắc bén đang đặt trên cổ, nàng chỉ có thể lo lắng cầu nguyện con dao không rơi quá nhanh.
Chỗ ở của trưởng công chúa ở Bích Vân Hiên của Tử Yên Cung, từ chính điện đến Bích Vân Hiên, không phải là một con đường ngắn, Chu Diễm đứng ở cửa, hắn liếc mắt nhìn về phía sau, bỗng nhiên nhấc chân đạp Tạ Dĩ Vân một cái.
Lần này không nhẹ, trực tiếp đạp Tạ Dĩ Vân ngã xuống đất, Tạ Dĩ Vân nén đau bụng, cắn môi để mình không phát ra âm thanh, chỉ nghe Chu Diễm nói:
"Ngươi thấy chó đi bằng hai chân bao giờ chưa?"
Dĩ Vân hiểu, Chu Diễm nhìn nàng chỗ nào cũng cảm thấy khó chịu, nên tìm cách gây khó dễ đây mà.
Nàng chậm rãi nằm sấp xuống, hai khuỷu tay chạm đất, đầu gối chạm đất, từ góc nhìn này, nàng chỉ có thể nhìn thấy vạt áo và mũi giày của người khác, ngửi thấy mùi bùn khô trên mặt đất sau khi phơi nắng, muốn ngẩng đầu nhìn sắc mặt Chu Diễm phỏng đoán tâm tình của hắn, căn bản không làm được.
Chu Diễm cất bước, Tạ Dĩ Vân liền vội vàng đuổi theo.
Mặc dù cách một lớp quần áo, nhưng các khớp cọ xát trên mặt đất, và chống đỡ trọng lượng của bản thân rất tốn sức. Tạ Dĩ Vân vốn đã yếu ớt, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực xen lẫn với tiếng côn trùng rít gào trong mùa hè nóng nực, khiến màng nhĩ nàng xao động, mỗi lần hít một hơi đều cảm thấy ngực đau đớn, nàng cố gắng chống đỡ.
Thật vất vả mới đến được Bích Vân Hiên, chỉ là khi trèo qua ngưỡng cửa, nàng không để ý, nên bàn chân của nàng nhấc quá thấp đá vào ngưỡng cửa, cả người vừa mất lực, ngã xuống.
"Hô, Hô..." Một khi buông lỏng khí lực, toàn bộ thân thể Tạ Dĩ Vân tựa như muốn tan rã, lại không dậy nổi.
Nàng từ trong khe hở ánh mắt hơi mở ra, nhìn thấy Chu Diễm từ trên cao đang nhìn xuống nàng.
Hắn cúi đầu, trên mặt mang theo ý cười vui vẻ, nốt ruồi đỏ nho nhỏ trên chóp mũi đặc biệt chói mắt, làm cho ánh mắt Tạ Dĩ Vân nhoáng lên, thiếu chút nữa không phục hồi được tinh thần.
Chu Diễm dường như đang lẩm bẩm: "Con chó này thể lực không được rồi.”
Hắn nhấc chân lên, giẫm lên mặt nàng, đá hai cái: "Nếu ngươi không dậy nổi, vậy thì cả đời này sẽ làm chó, chỉ có thể đi bộ như thế này và cũng chỉ có thể ăn xương.”
Trong đầu Tạ Dĩ Vân giống như có tiếng chuông vang vọng, nàng ngược lại không để ý tới ác ý trong lời nói của Chu Diễm, mà là nghe ra ý tứ khác —— nàng sẽ không phải làm chó cả đời, chỉ cần tạm thời thỏa mãn hứng thú của trưởng công chúa, thì nàng có thể đứng lên, không cần bò như bây giờ nữa.
Tạ Dĩ Vân đẩy chân Chu Diễm ra và chống đỡ tứ chi hắn.
Chu Diễm nở nụ cười: "Thế mới đúng chứ, không phải là có thể đứng dậy được sao.”
Hắn bước một bước đi vào trong phòng, tiện tay cởi bỏ xiêm y bên ngoài của mình ném trên mặt đất, chỉ để lại một bộ áo ngoài màu trắng, bộ y phục kia dán sát vào thân thể hắn, lộ ra đường cong mềm dẻo gầy gò của thiếu niên, qua vài năm nữa, cơ thể này sẽ cao lớn và mạnh mẽ hơn, mà khi đó, cũng là lúc hắn đoạt lại tất cả những thứ thuộc về mình.
Vừa đến nơi này hắn hoàn toàn thả lỏng, xóa đi sự kiêu ngạo ương ngạnh của trưởng công chúa, chỉ còn lại sự lạnh lùng như gai nhọn chân thật nhất.
Bởi vì Chu Diễm phải giấu diếm thân phận, nên trong Bích Vân Hiên ngoại trừ cung nữ quét rác và đưa thức ăn duy trì hàng ngày, bình thường căn bản không có hạ nhân, hắn đã sớm thành thói quen, tự mình ngồi xuống, rót một tách trà, và từ từ nhấm nháp nó.
Thấy Tạ Dĩ Vân nằm sấp trên mặt đất bất động, Chu Diễm thầm nghĩ quả nhiên là thứ không nam không nữ, mới bò có một đoạn đường mà đã mệt thành như vậy, ngay cả một nữ tử cũng không bằng, nhưng cũng chính là một tên thái giám vô dụng biết rõ thân phận thật sự của hắn, mà hắn lại còn không thể giết.
Chu Diễm từ trong mũi cười lạnh một tiếng, tiện tay cầm bánh ngọt trên bàn lên, ném xuống đất, nói: "Thưởng cho ngươi, ăn đi.”
Tạ Dĩ Vân nghe được mệnh lệnh, không dám bất động, nàng gian nan di chuyển cơ thể, mặc cho mồ hôi lạnh rơi xuống mí mắt nàng, lại theo khóe mắt chậm rãi trượt xuống, cũng không thể đưa tay ra lau mồ hôi.
Cuối cùng khi nhìn thấy miếng bánh ngọt, Tạ Dĩ Vân theo bản năng đưa tay ra để lấy bánh ngọt, bỗng nhiên một chén trà đập vào tay nàng, những mảnh vỡ cắt vào mu bàn tay nàng, đau đớn làm cho nàng tỉnh táo từ trong mệt mỏi, chỉ nghe Chu Diễm nói: "Chó, sẽ dùng tay lấy đồ sao?”
Tạ Dĩ Vân sợ tới mức cúi đầu, sợ mình phạm sai lầm, giọng nói như muỗi kêu: "Hồi điện hạ, sẽ không.”
Lại một chén trà nữa mạnh mẽ đập lên đầu nàng, lập tức trán nàng bị rách ra vết thương, một vết máu từ trên trán nàng chậm rãi chảy xuống, nàng đau đến cả người đều run rẩy, chợt nghe Chu Diễm nói: "Nhắc nhở ngươi một lần nữa, chó không biết nói chuyện, ngươi hiểu chưa?”
Dòng máu nhỏ uốn khúc chảy xuống, rõ ràng là ấm áp, nhưng đối với Tạ Dĩ Vân mà nói, tựa như một con rắn độc lạnh lẽo từ cổ áo chui vào trong cơ thể, dán vào làn da của nàng, uy hiếp đến tính mạng của nàng, làm cho cả người nàng nổi da gà.
Ngay sau đó, còn có chén trà ném vào tay nàng, giọng nói của Chu Diễm ngầm hàm chứa uy hiếp: "Bổn điện hạ đang hỏi ngươi, ngươi là người câm sao?”
Không có gì ngạc nhiên khi nói tiềm năng của con người có thể được kích thích, trong tình huống nguy cấp như vậy, Tạ Dĩ Vân bỗng nhiên biết mình nên làm như thế nào, nàng há mồm kêu lên: "Gâu, gâu gâu gâu gâu.”
Lần này trả lời cuối cùng cũng đúng, Tạ Dĩ Vân nghe được Chu Diễm cười to, hắn dường như rất vui khi nàng học cách cư xử như một con chó, rất nhanh, trên mặt đất lại có thêm một miếng bánh ngọt từ trên cao ném xuống.
Chu Diễm: "Rất biết nghe lời, thưởng cho ngươi, ăn đi.”
Tạ Dĩ Vân cúi đầu, theo động tác của nàng, máu ở vết thương trên đầu rơi xuống mặt đất, trộn lẫn cùng một chỗ với miếng bánh ngọt kia, nàng không thể dùng tay, chỉ có thể ngậm bánh ngọt, chịu đựng cảm giác ghê tởm do mùi máu tươi mang đến, cắn từng miếng từng miếng nhỏ.
Bây giờ nàng rất nhớ khoảng thời gian có sư phụ ở bên cạnh, thật sự là không biết sư phụ mới rời đi có một ngày, mà nàng đã lưu lạc đến tình trạng này, còn phải sống dưới tay của người này nữa.
Nhưng nàng không muốn chết.
Nếu chỉ giả vờ như một con chó là có thể sống sót, nàng sẽ không ngần ngại bắt chước chó.
Nàng đã chán ngấy hoàng cung bẩn thỉu xấu xa này rồi, từ trước đến bây giờ, điều nàng muốn nhất chính là xuất cung, đến lúc đó nàng sẽ khôi phục thân phận nữ nhi, cùng người mình yêu sống trong một núi nhỏ, tự cung tự cấp, ăn no mặc ấm...
Trong lòng nàng tràn ngập dũng khí, mặc kệ như thế nào, nàng cũng không thể ngừng bước ở nơi này.
Bánh ngọt trộn với máu không còn ngọt ngào nữa, nhưng Tạ Dĩ Vân vẫn cố gắng nuốt vào.
Chu Diễm không coi Tạ Dĩ Vân là người, cho nên hắn cũng không để Tạ Dĩ Vân đi xử lý vết thương, may mắn thay, đây là những vết thương ngoài da, máu chảy ra sẽ đóng vảy.
Cứ như vậy, Tạ Dĩ Vân nằm sấp đến buổi tối, cả người tay chân hoàn toàn tê liệt, mà các cung nữ lục tục tiến vào chuẩn bị nước nóng, quần áo và hương thơm.
Tạ Dĩ Vân chỉ có thể nhìn thấy vạt áo tung bay của các nàng, tới tới lui lui, cuối cùng các cung nữ chuẩn bị xong, lại không ai ở lại, toàn bộ im lặng rời đi.
Đây chính là quy củ của Tử Yên Cung, công chúa không thích người khác hầu hạ mình.
Tâm tư Tạ Dĩ Vân bắt đầu bay xa —— công chúa sắp tắm rửa, vậy nàng có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi hay không?
Chẳng bao lâu, giọng nói của Chu Diễm đáp lại phỏng đoán của nàng: "Chó con, lại đây.”
Tạ Dĩ Vân đột nhiên hoàn hồn, nàng cẩn thận đứng thẳng lưng, thay đổi vị trí đầu gối trước, sau đó chậm rãi ngồi xuống đất, trong nháy mắt, đầu gối giống như có vô số con kiến gặm cắn, nằm sấp một ngày mệt mỏi biến thành đau đớn tập kích thân thể nàng.
Nàng cắn môi, dùng bàn tay không có khí lực để xoa đầu gối, một tay lại xoa khuỷu tay, hy vọng có thể nhanh chóng khôi phục khí huyết trong cơ thể.
Lại nghe giọng nói của Chu Diễm thúc giục: "Chó đâu?”
Tạ Dĩ Vân vội vàng trả lời: "Gâu.”
Chu Diễm ở trong thùng tắm, cách một tầng bình phong, từ bên ngoài nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng mơ hồ, Tạ Dĩ Vân buồn bực, nàng còn tưởng rằng mình có thể vụng trộm nghỉ ngơi một chút, nhưng vì sao công chúa lại gọi nàng đi vào?
Nàng chậm rãi lê bước chân, nhưng vừa mới đi qua bình phong, một cái khăn mặt ấm áp ẩm ướt "Bốp" một tiếng ném lên mặt nàng.
Nàng vội vàng lấy khăn mặt xuống, liền nghe thấy giọng nói lười biếng của Chu Diễm: "Lau lưng cho ta.”
Từ nhỏ đến lớn, Chu Diễm tắm rửa chưa bao giờ có ai lau lưng cho hắn, trừ phi hắn muốn tắm rửa một lần giết một cung nữ, nhưng cung nữ Tử Yên Cung không đủ để hắn giết, cho nên không có vui vẻ khi được người hầu hạ tắm rửa.
Nhưng hiện tại, một tên thái giám biết thân phận của hắn, hơn nữa tạm thời không thể giết, không phải là lúc nên tận dụng sao?
Tạ Dĩ Vân nghe được hai chữ "lau lưng", nàng có chút bối rối, phục hồi lại tinh thần, mới nhìn chằm chằm lưng Chu Diễm. Không giống như lúc hắn mặc áo khoác rộng che khuất, lúc này, cả lưng hắn lộ ra trên mặt nước, đường cong trên lưng mới xuất hiện sức dãn, cánh tay cũng có chút rộng rãi, làn da kia cực kỳ trắng nõn bóng loáng, phía trên có vài giọt nước tinh tế buông xuống, hấp dẫn ánh mắt của người khác, cuối cùng rơi xuống dưới mặt nước.
Rõ ràng dáng người tốt như vậy, làm sao tâm tư lại có thể xấu như thế được chứ...
Nàng bóp lòng bàn tay mình, cúi đầu đi tới phía sau Chu Diễm, nhịn đau nhức giơ tay lên, nhưng miệng vết thương trên mu bàn tay vừa đụng phải nước lại đau đớn, nàng chỉ có thể cắn răng, từng chút một xoa lưng cho Chu Diễm.
"Hô..." Chu Diễm tựa vào thùng tắm, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, hiếm thấy lộ ra vài phần hài lòng: “Cũng tạm được, ngươi cũng không phải hoàn toàn phế vật.”
Tạ Dĩ Vân không dám hé răng.
Rốt cục chịu đựng đến khi Chu Diễm đi ngủ, Tạ Dĩ Vân nghĩ thầm nàng cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi, lại nhìn Chu Diễm mặc trung y màu trắng rộng thùng thình, dựa vào trên giường, hắn chỉ vào chân giường chỉ đủ một người nằm cuộn mình xuống, nói: "Chó thì ngủ ở đó đi.”
Tạ Dĩ Vân cuộn mình thành một quả bóng, khó khăn lắm mới chen chúc ở trên bậc thang kia.
Nàng mở to hai mắt, đôi mắt trống rỗng.
Một ngày nàng ăn hai cái bánh ngọt, đói khát, đau đớn và mệt mỏi vòng quanh nàng không thoát khỏi, mà Chu Diễm lại yên lặng nằm thẳng, hô hấp kia kéo dài, giống như ngủ rất sâu, so với hắn, nàng thật sự có chút chua xót.
Cũng may Dĩ Vân còn có hệ thống, có thể trực tiếp che chắn thần kinh mệt mỏi và đau đớn, nhưng đói thật sự rất đói.
Dĩ Vân hỏi hệ thống trong đầu: "Thực sự ngủ thiếp đi rồi sao?”
Hệ thống nói: "Nhìn số liệu thân thể, hẳn là đang ngủ." Nói xong, hệ thống bóp cổ tay, cũng không khó nghe ra chút vui sướng khi người gặp họa: "Ôi chao, tuyệt đối không nghĩ tới ngươi lại rơi vào miệng hổ này, cứ giả bộ như vậy cho đến lúc hắn đăng cơ, thật sự là vất vả cho ngươi rồi..."
Dĩ Vân: "Ta có một ý tưởng táo bạo.”
Hệ thống: "?”
Dĩ Vân: "Chỉ cần biến hắn thành nữ nhân thật là được.”
Hệ thống: "Ngươi muốn làm gì!”
Dĩ Vân vuốt nhẹ ngón tay, hoài niệm cảm giác: "Ngươi yên tâm, ta Tạ Dĩ Vân hạ đao rất chuẩn, là cao thủ cắt gà, biết rõ làm thế nào để tránh được tình huống xuất huyết nhiều, đồng thời sau khi xong việc còn biết nên xử lý như thế nào, hơn nữa ta còn cắt trên mười tám người rồi, rất nhiều trường hợp thành công, chuyên nghiệp, đáng tin cậy, chỉ cần như vậy, để cho chúng ta trở thành tỷ muội..."
Hệ thống: "Tỉnh lại, nếu tiểu đệ đệ của nam chủ dễ dàng cắt như vậy, thì hắn sẽ không gọi là nam chủ nữa.”
Dĩ Vân tò mò: "Phải không?”
Hệ thống: "Ngươi ... Quên đi, ngươi tự xoay người lại mà xem.”
Dĩ Vân duỗi cái thắt lưng cứng ngắc, nàng vừa xoay người, quay đầu lại đột nhiên đối mặt với Chu Diễm.
Chỉ thấy Chu Diễm vốn nằm bằng phẳng trên giường, không biết từ lúc nào yên lặng ngồi dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Dĩ Vân: "Muốn giết ta?”