Cuối cùng Sở Thừa An không đồng ý.
Hắn không biết mình trở về như thế nào, trong đầu vô tri vô giác, cho đến khi ngồi trong thư phòng, nghe Chu An báo: "Lần nào, Đỗ cô nương đến y quán lấy thuốc cũng sẽ mất năm đến mười lượng.”
Nàng bị bệnh nặng à? Sở Thừa An lấy lại tinh thần, hỏi: "Thuốc gì mà tốn nhiều tiền như vậy?”
Chu An nói: "Vú nuôi của nàng ta bị bệnh nặng.”
Thì ra Đỗ Dĩ Vân thiếu tiền như vậy, là vì chữa bệnh cho mẹ Mỗ sống nương tựa cùng mình.
Sở Thừa An rũ mắt xuống, che đi âm u dưới đáy mắt mình.
Kỳ thật những chuyện này, chỉ cần điều tra một chút là có thể biết, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới Đỗ Dĩ Vân có khổ tâm hay không, lại cho rằng nàng tham tiền, phải biết để đi Bá phủ nàng đã hạ quyết tâm bao nhiêu, hắn mở miệng là nói nàng chà đạp mình, không có lòng tự trọng, tính tình Đỗ Dĩ Vân như vậy nên nhẫn nhịn như thế nào.
Ngay cả hắn cũng muốn quay trở lại quá khứ và tát cho mình một cái.
Chỉ là, nàng nói không liên quan là không có khả năng, hắn quyết không cho phép.
Chu An biết Sở Thừa An hoàn toàn bận tâm, vì vậy hắn ta không khỏi có chút lo lắng: "Hầu gia ngài xem, kế tiếp là muốn?”
Sở Thừa An khẽ hít sâu một hơi: "Chuẩn bị bạc, đi Bách Dược Đường.”
Nói một câu như vậy, Dĩ Vân không hề có áp lực tâm lý. Nhưng thái độ của Sở Thừa An đã hoàn toàn khiến hệ thống rơi vào mê hoặc: "Chờ đã, hắn thích ngươi? Chuyện khi nào, tại sao, đây là có chuyện gì vậy!”
Dĩ Vân nghiêm túc trả lời: "Đã sớm nói hắn thích ta, ngươi lại không tin.”
Hệ thống: "Không thể, ta đã tận mắt chứng kiến ngươi chọc giận hắn, sao vẫn còn thích ngươi được cơ chứ.”
Dĩ Vân sửa sai cho hệ thống: "Bây giờ hắn thích ta, nhưng sau này chắc chắn không bao lâu nữa mới nhận ra.”
Hệ thống sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại: "Hứ, không biết xấu hổ.”
Nó nghĩ, Sở Thừa An thích Đỗ Dĩ Vân có thể là ảo giác, dù sao vị nam chủ của cục xuyên không này nhất định phải bảo trì tâm linh cùng thân thể thuần khiết, đời này hắn chính là chuẩn bị cho chân nữ chủ, làm sao có thể thật sự thích Dĩ Vân được?
Dĩ Vân không tranh luận với hệ thống nữa, nàng đang thảnh thơi trồng hoa, xới đất, gieo hạt, lấp đất, tưới nước, tất cả đều tốt, sau đó tiếp theo giao cho hệ thống, nàng bày ra một cử chỉ mời: "Nào, đã đến lúc thể hiện khoa học kỹ thuật chân chính rồi.”
Hệ thống: "..."
Mặc dù nó không thể can thiệp vào hệ thống tuần hoàn tài chính của thế giới, nhưng sinh ra một bông hoa vẫn rất đơn giản, và về nguyên tắc, miễn là nhân viên đưa ra yêu cầu không ảnh hưởng đến thế giới, hệ thống đều phải đồng ý.
Cho nên nó sửa đổi quy trình, trong chậu hoa thoáng cái xuất hiện ra mấy đóa hoa nhỏ màu trắng, chúng nó không có bao nhiêu đặc sắc, thân hoa hình như rất yếu ớt, không chịu nổi gấp một khúc, nhưng loại hoa này phát triển tốt nhất ở phía Tây Bắc, rực rỡ đầy đất.
Dĩ Vân ném hạt giống, tay kia nhào nặn cánh hoa mềm mại: "Hệ thống, bây giờ ta có một cảm giác.”
Hệ thống tự hào: "Có phải là những bông hoa ta làm ra rất đẹp không?”
Dĩ Vân: "Không, ta thấy làn da của ta mềm mại như cánh hoa này, ta thật là lợi hại nha.”
Hệ thống đã chọn cấm lời nói của chính nó, bởi vì nó sợ tự mình chửi thề.
Dĩ Vân thì cười ha ha, đùa giỡn hệ thống xong, nàng bước qua một cái giỏ, chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng nghe tiếng đập cửa, mở ra nhìn, chính là nữ y sư đến giúp nàng khám bệnh ngày đó.
Đỗ Dĩ Vân hỏi: "Đại phu, ngài..."
Nữ y sư khách khí nói: "Đỗ cô nương, lần trước ta nói với cô giải dược, hiện giờ Bách Dược Đường không thiếu, ta nghĩ cô cần nên đưa tới cho cô.”
Sau khi giằng chéo như "quyết liệt", Đỗ Dĩ Vân đang lo làm thế nào để chữa bệnh cho mẹ Mỗ, thế nào cũng không nghĩ tới nữ y sư lại tự mình tìm tới cửa, còn hai tay dâng thuốc lên.
Đỗ Dĩ Vân tạm thời bị kinh hỉ làm cho choáng váng đầu óc, không nghi ngờ có hắn: "Đúng là như thế, đa tạ đại phu!”
Nữ y sư nói thêm: "Đúng, thuốc sau này, Bách Dược Đường sẽ cung cấp miễn phí.”
Đỗ Dĩ Vân từ kinh hỉ đến hồ nghi, nàng cảm thấy có gì đó không đúng: "Những loại thuốc kia, cũng là thuốc các ngươi không thiếu?”
Có vẻ như nữ y sư không giỏi nói dối, lúc này gãi gãi má, nói: "Khụ khụ, đại khái là như vậy.”
Thiên hạ sẽ không ném xuống đĩa bánh ngon như vậy, Đỗ Dĩ Vân thoáng cái đoán được tất cả là Sở Thừa An ở sau lưng sai khiến, nàng hơi hơi nâng đuôi lông mày, cân nhắc thuốc trong tay, lạnh lùng cười.
Nàng biết nữ y sư chắc chắn lấy được không ít chỗ tốt từ Sở Thừa An, nên dứt khoát nói: "Đại phu, ta sợ dùng thuốc không tốt, ngài có thể hỗ trợ ta sắc thuốc không?”
Vừa rồi Đỗ Dĩ Vân cười, nữ y sư còn tưởng rằng Đỗ Dĩ Vân muốn lấy thuốc đập nàng ta, kết quả lại là câu này, liền thở phào nhẹ nhõm: "Được.”
Hệ thống chửi bới: "Ngươi phàm là có chút cốt khí, không cần đồ của nam chủ thì một phần cũng không lấy.”
Dĩ Vân thừa nhận không có gánh nặng tâm lý: "Ta không có cốt khí.”
Hệ thống: "..."
Dĩ Vân: "Dù sao không lấy không có việc gì.”
Hệ thống: Được rồi ta đóng mạch.
Loại thuốc này được chia làm sáu lần, mẹ Mỗ ăn một phần, bằng mắt thường có thể thấy được thân thể đã tốt hơn nhiều, giống như tinh thần đã trở lại, quá trình trị liệu còn chưa kết thúc, bà ấy thậm chí đã có thể ra ngoài.
Bà ấy bị ốm đã lâu, hiếm khi phục hồi tinh thần, cả người không rảnh rỗi bắt đầu bắt tay vào nấu ăn, Dĩ Vân được hưởng lộc ăn.
Mẹ Mỗ thúc giục nàng: "Ăn nhiều một chút, xem con gầy đi nhiều rồi.”
Dĩ Vân: "..."
Dáng người của nàng cân xứng, nhưng mẹ Mỗ chính là cảm thấy nàng gầy đi, ở trong mắt mẹ Mỗ, Dĩ Vân ăn bao nhiêu cũng đều là ít, mặc bao nhiêu cũng đều là mỏng, Dĩ Vân tính toán cảm nhận được tình mẫu tử bão hòa một lần.
Giải quyết đại họa trong lòng, Đỗ Dĩ Vân cũng không muốn vào thế gia làm việc, dứt khoát ở ven đường nâng sạp, bán một ít đồ chơi nhỏ, bao gồm cả mẫu thêu nàng tiện tay làm.
Đa phần đều bán hết sạch, nhưng thỉnh thoảng một vài lần bán không hết, sẽ có tất cả các loại người, với tất cả các loại lý do để mua đồ đạc của nàng.
Ngay từ đầu Đỗ Dĩ Vân còn không nghi ngờ, nhưng sau này, liền biết là ai giở trò quỷ.
Nàng vén mí mắt lên, nhìn về phía kiệu vừa nhấc cách đó không xa, kiệu rất khiêm tốn, nhưng nếu nàng đoán không sai, chắc là Sở Thừa An đã tới nơi này khi hắn vừa xuống triều.
Cách rèm kiệu, một người ở bên ngoài, một người ở bên trong, hai người mỗi ngày cách nhau như vậy, nhưng lại không ai chịu gặp ai.
"Cô nương, cô nương?" Người đàn ông đứng trước sạp Đỗ Dĩ Vân hỏi Đỗ Dĩ Vân.
Đỗ Dĩ Vân lấy lại tinh thần, hỏi: "Ngài muốn mua gì?”
Người đàn ông nói: "Ta nhìn thấy cô thêu rất tốt, ông chủ nhà ta đang thiếu những mẫu thêu độc đáo, nên muốn mua tất cả, cô nương muốn bao nhiêu bạc?”
Đến rồi, người Sở Thừa An xắp xếp lại tới.
Đỗ Dĩ Vân đã đặt những mẫu thêu này mấy ngày rồi, người khác đến hỏi cũng không bán, là vì tạo ra ảo giác không bán được, vì thế người Sở Thừa An xắp xếp lại đến, Đỗ Dĩ Vân chính là chờ lúc này.
Thấy hắn ta đã mắc câu, Đỗ Dĩ Vân hỏi: "Khách quan muốn bỏ ra bao nhiêu tiền để mua cái này?”
Nam khách hàng do dự một chút, nhớ tới Sở Thừa An phân phó mặc kệ bao nhiêu cũng mua, nên trực tiếp ra giá cao: "Mười lượng bạc.”
Đỗ Dĩ Vân lắc đầu: "Không được, ta thêu hai mặt, không chỉ có giá này.”
Nàng loay hoay thêu hoa văn, chính diện thêu là một con khỉ nhỏ trộm đào, lật qua, mặt trái lại là đồ án màu đen, người nam nhân kia là thị vệ Hầu phủ, liếc mắt một cái nhận ra đây là chữ, ngụ ý có vẻ không tốt lắm.
Trên mặt thị vệ do dự.
Đỗ Dĩ Vân nhìn thấy, đuổi hắn ta rời đi, nhưng thị vệ không nghe, nói: "Cô nương muốn bao nhiêu tiền, ta cũng sẽ trả!”
Đỗ Dĩ Vân nói: "Như vậy đi, ngươi đem mẫu thêu này cho gia gia ngươi xem, liền biết đáng giá bao nhiêu tiền.”
Thị vệ lại nghĩ đến lời dặn dò của Hầu gia, nếu Đỗ cô nương này muốn đưa cái gì cho Hầu gia, quyết không thể trì hoãn, không cách nào để ý đến chữ thêu ngược không tốt, chỉ có thể nói: "Chủ tử nhà ta ở gần đây, đợi ta cầm đi cho hắn xem một chút.”
Sương thị vệ này vội vàng đi đến gần kiệu, kể lại toàn bộ mọi chuyện và đưa mẫu thêu lên.
Sở Thừa An khẽ nhướng mày, hắn cầm lấy mẫu thêu, chính diện mẫu thêu là một con khỉ ngây thơ đáng yêu, động vật nàng thêu luôn đáng yêu như vậy, hắn cười, lật mẫu thêu lại, rõ ràng là một chữ "Cút" vuông vắn chính trực.
Được lắm là một mẫu thêu tinh tế.
Hắn không chỉ không tức giận, còn nói với thị vệ: "Ngươi đi hỏi, năm mươi lượng bán hay không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thị vệ lại đi chạy việc vặt, lát nữa trở về, có chút khó mở miệng: "Cô nương nói, bức thêu này nhiều nhất thu hai mươi lượng, nàng nói... nàng không lừa dối mọi người.”
Sở Thừa An mặt mày cong lên, lại nở nụ cười: "Biết rồi.”
Một hình thêu như vậy là do nàng đối phó với hắn, giá trị một lượng bạc là nhiều nhất, nàng nói nàng không lừa người, nhưng lại hãm hại hắn, âm thầm mắng hắn một câu không phải là người.
Mặc kệ Đỗ Dĩ Vân mắng Sở Thừa An cái gì, hắn đều cảm thấy rất vui mừng. Hắn không sợ nàng mắng mình, mà sợ nàng thật sự không để ý tới hắn nữa. Sở Thừa An nhìn mẫu thêu, giống như nhìn thấy nhan sắc nàng ngồi dưới ánh đèn thêu đồ, yên tĩnh lại dịu dàng, đáy mắt không khỏi hiện lên ý cười.
Mấy thị vệ còn lại hai mặt nhìn nhau.
Một mẫu thêu với giá trên trời hai mươi lượng, Hầu gia mua liền một lúc cả năm bộ, như vậy không đủ, còn phải lần lượt đóng khung, treo ở đại sảnh trưng bày.
Khách ra vào Hầu phủ vốn chỉ cho rằng những mẫu thêu này cũng được, nhưng vừa nghe một bộ hai mươi lượng, nhao nhao đổi giọng thổi phồng đến mức trên trời không có dưới đất, Sở Thừa An thay Đỗ Dĩ Vân nghe lời khen ngợi đầy lỗ tai, quay đầu lại viết một phong thư.
Ngày hôm sau Đỗ Dĩ Vân bán đồ chơi nhỏ trở về, mới phát hiện trong túi vải có thêm một phong thư, mở ra chỉ có hai chữ cứng nhắc:
"Thiện tai."
Hệ thống tự hỏi đến sắp chán nản: "Ngươi mắng hắn nói tốt, thế giới của con người ta không hiểu, ta sinh ra là hệ thống, thực xin lỗi.”
Dĩ Vân lắc đầu, nàng gấp lá thư lại, đồng thời đặt nó ở đóa hoa trắng Tây Bắc kia.
Nàng lại đưa tay nhéo nhéo cánh hoa trắng nhỏ, có chút xuất thần.
Chợt phòng bếp truyền đến tiếng vật nặng "phanh" rơi xuống đất, Đỗ Dĩ Vân cả kinh, nhớ tới phòng bếp chỉ có mình mẹ Mỗ, nàng vội vàng chạy vào trong, chỉ thấy mẹ Mỗ nằm trên mặt đất, môi tím tái, không nhúc nhích.
Trên bàn còn có những món ăn mà mẹ Mỗ chuẩn bị cho nàng.
Dĩ Vân đỡ bà ấy dậy, sốt ruột hét lên: "Mẹ Mỗ!”
Hệ thống nói: “... Không cứu được, bà ấy vốn chỉ là NPC, đáng lẽ bà ấy đã chết từ rất lâu rồi, có thể sống đến bây giờ đã là kết quả nỗ lực của ngươi, từ bỏ đi.”
Dĩ Vân không trả lời hệ thống, nàng im lặng chống đỡ, hoảng hốt chạy ra ngoài mời đại phu. Nhưng đoạn đường này có chút dài, từng giọt mồ hôi rơi vào đáy mắt nàng, hô hấp càng lúc càng dồn dập khiến nàng nghiến răng nghiến lợi.
Đột nhiên, bên cạnh có một con ngựa dừng lại, Đỗ Dĩ Vân ngẩng đầu lên, là Sở Thừa An nhiều ngày không gặp, Sở Thừa An cau mày, hắn nhìn ra lo lắng của nàng, chỉ nói: "Lên đi.”