Sở Thừa An nhìn xe ngựa của Bình Duệ Bá phủ, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ngươi từ Bình Duệ Bá phủ trở về?”
Đỗ Dĩ Vân nghiêng người nhìn xe ngựa Bá phủ, dấu hiệu treo ở bên ngoài lại một lần nữa làm đau mắt nàng, nàng mím môi, không nói một lời.
Sở Thừa An tiến lại gần nàng một bước, hắn có rất nhiều thứ muốn hỏi, muốn hỏi tiểu cô nương bảy năm trước có phải là nàng hay không, muốn hỏi nàng còn thiếu cái gì, hắn đều có thể cho.
Hắn muốn bồi thường, muốn đối xử tốt với nàng, nhưng kế hoạch trước mắt đã bị đánh đến vụn vặt.
Giọng nói của hắn có chút khô khốc, lại có vẻ đặc biệt nghiêm túc: "Ngươi..."
Lúc này, gã sai vặt nâng kiệu xen vào: "Gia, vị này sắp là Lục di nương của Bình Duệ Bá phủ, ngài còn có việc sao?” Gã sai vặt không nhận ra Sở Thừa An, hắn ta nhận được chỗ tốt của Ngũ di nương, lại thấy sắc mặt Sở Thừa An không đúng, mới thay Đỗ Dĩ Vân nói một câu.
Sở Thừa An kinh hãi, hắn nhìn về phía Đỗ Dĩ Vân, giống như đang chờ nàng đứng ra mắng gã sai vặt kia một câu cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Nhưng Đỗ Dĩ Vân lại cúi đầu, nàng không nhìn về phía hắn, mà là chấp nhận lời nói của gã sai vặt kia.
Trong nháy mắt này, Sở Thừa An nín thở.
Tựa như trong Thiết Mã Kim Qua*, một thanh trường kiếm bỗng nhiên tới gần cổ hắn, đã từng bao nhiêu lần ở trên sa trường, hắn nghĩ, không có chuyện nào khiến người ta còn có thể phẫn nộ hơn được nữa.
*Thiết Mã Kim Qua: hình dung tư thế anh hùng của các chiến sĩ cầm giáo cưỡi ngựa xông ra trận. Cũng dùng để hình dung chiến tranh.
Nhưng bây giờ hắn mới biết, loại chuyện này vẫn còn tồn tại.
Cả trái tim tựa như bị xoắn lại thành một vòng tròn, làm cho hô hấp của hắn có chút khó chịu, còn có lửa giận công kích lý trí của hắn, trong đầu chỉ có hai chữ không cho phép.
Không cho phép nàng tiến vào Bình Duệ Bá phủ, không cho phép nàng chà đạp chính mình.
Đỗ Dĩ Vân chọc giận Sở Thừa An nhiều lần, nàng chỉ biết người đàn ông này khi tức giận thích nhíu mày, bộ dáng giống như người khác nợ hắn ngàn lượng vàng, mà hôm nay, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn giận dữ như vậy.
Giống như một ngọn lửa sáng hừng hực thiêu đốt, người tới gần sẽ bị đốt đến không còn da thịt, làm cho người ta sợ hãi từ tận đáy lòng.
Đỗ Dĩ Vân nhanh chóng đè nén nỗi sợ hãi này xuống, nàng biết mình không đắc tội Sở Thừa An, liền nói: "Nếu như ngài không có chuyện gì, mời về cho.”
Nàng đang muốn lướt qua hắn, đột nhiên cổ tay bị Sở Thừa An nắm lấy, nàng lập tức hất tay ra, nhưng vô dụng, giọng nói như nghiến răng nghiến lợi của Sở Thừa An đã ở bên tai nàng: "Có việc."
Đỗ Dĩ Vân vội vàng nhìn về phía gã sai vặt kia, đám gã sai vặt đi ra khỏi Bá phủ như tên lưu manh, vừa nhìn Sở Thừa An giống người luyện võ, nên không ai dám đi lên, Đỗ Dĩ Vân chỉ có thể dựa vào mình đối phó Sở Thừa An.
Tay Sở Thừa An dùng quá sức, siết chặt cổ tay làm cho Đỗ Dĩ Vân bị đau, mặt nàng mang theo uất ức: "Buông ra, có chuyện gì không thể từ từ nói sao?”
"Được, vậy ta từ từ nói." Sở Thừa An hai mắt như đuốc, giọng nói lại lạnh như băng: "Bình Duệ Bá đã năm mươi tuổi, bên cạnh có ít nhất hơn mười nữ nhân, vì sao ngươi còn đi góp phần náo nhiệt nữa, muốn tự chà đạp mình?”
Sắc mặt Đỗ Dĩ Vân trắng bệch, đạo lý như vậy sao nàng không hiểu được chứ, chẳng lẽ còn cần hắn phải nhắc nhở sao?
Cái gai trên người nàng lại nhô ra: "Xin ngài chú ý đúng mực!”
Sở Thừa An hỏi: "Cái gì đúng mực, quấy nhiễu ngươi trở thành Lục di nương?”
Hốc mắt Đỗ Dĩ Vân có chút chua xót, từng câu từng chữ của hắn chọc thẳng vào tim nàng, khiến nàng tức giận đến mức môi đều run rẩy.
Sở Thừa An tiếp tục: "Ngươi không có lòng tự trọng, lại muốn đi làm Lục di nương của Bình Duệ Bá kia, không bằng đến..." Không bằng đến Vũ An Hầu phủ, Bá phủ cho ngươi cái gì, Hầu phủ ta cho ngươi cái đó, như vậy đã đủ chưa?
Lời nói đến bên miệng, nhưng phút cuối cùng, hắn nhìn thấy bộ dáng này của Đỗ Dĩ Vân, lại cắn đầu lưỡi, ngăn cản mình không thể tiếp tục nói nữa.
Lần đầu tiên hắn biết thì ra mình cũng sẽ nói ra những lời ác độc như vậy, biết rõ Đỗ Dĩ Vân kiêu ngạo, nhưng lại chọc vào điểm Lục di nương này, hết lần này đến lần khác kích thích nàng chà đạp mình.
Những lời nói phũ phàng khiến Lục Nguyệt Hàn tổn thương, nhưng hắn không thể như vậy, hắn không muốn làm tổn thương nàng thêm một lần nào nữa.
Nhưng Đỗ Dĩ Vân thông minh cỡ nào, thoáng cái đã biết câu hắn không nói ra miệng, mà hỏi ngược lại: "Ngài muốn ta đi Hầu phủ?”
Nàng trừng mắt nhìn hắn, cười lạnh châm chọc: "So với Hầu phủ, ta tình nguyện đi Bá phủ còn hơn, ít nhất ta đi Bình Duệ Bá phủ, sẽ không có ai vu khống ta lấy ngọc bội.”
Ngọc Bội. Sở Thừa An khựng lại.
Đỗ Dĩ Vân nhân cơ hội bùng lên sức lực, dùng sức tránh tay hắn ra: "Như thế nào, chờ ta vào Hầu phủ, có phải thỉnh thoảng Hầu phủ còn muốn ném đồ đạc, sau đó đánh ta một trận, rồi lại để cho đại phu đến xem thương thế thay ta, để ta mang ơn ngài?”
Sở Thừa An kinh ngạc: "Không phải, ta..."
Hắn muốn nói không phải như vậy, hắn mời đại phu đến, không phải vì để nàng biết ơn hắn, mà chỉ là hắn không đành lòng nhìn nàng bị thương như vậy, nhưng chuyện ngọc bội này, không phải chính hắn là người lan rộng ra ngoài, nhắm thẳng lời đồn vào nàng sao?
Ngày đó gieo hạt giống, cuối cùng nhận kết quả xấu.
Ở trong mắt Đỗ Dĩ Vân, hắn là một người độc ác như vậy sao?.
Tuy rằng Đỗ Dĩ Vân chưa từng nói qua cái gì, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, nàng đã không còn tin tưởng Sở Thừa An nữa.
Lúc hai người giương cung bạt kiếm, mấy gã sai vặt trong Bình Duệ Bá phủ vốn khoanh tay đứng nhìn, nhưng khi nghe được hai người tranh chấp, lại nghĩ đến tin đồn trong kinh đối với Vũ An Hầu, lúc này họ mới nhận ra Sở Thừa An, vì vậy vội vàng quỳ xuống: "Tiểu nhân tham kiến Hầu gia!” ( truyện trên app T𝕪T )
Sở Thừa An trách mắng: "Cút về!”
Hắn liếc mắt sang một bên, không nhìn Đỗ Dĩ Vân, lại cảnh cáo mấy gã sai vặt kia nói: "Mặc kệ Đỗ Dĩ Vân cùng Bá phủ đã có thỏa thuận gì đi chăng nữa thì cũng không được tính, nếu không tin, các ngươi có thể để cho Bá gia các ngươi tiếp tục nạp Đỗ Dĩ Vân làm thiếp.”
Đám gã sai vặt nhao nhao nói: "Vâng vâng, ước định cũng không tính.”
Đáp lại tiếng này, mỗi người đều chuồn mất.
Đỗ Dĩ Vân khó có thể tin nhìn Sở Thừa An.
Nam nhân này không biết, hắn thản nhiên mở miệng, phá hủy sự chuẩn bị của nàng bấy lâu nay, tôn nghiêm mà nàng nhẫn tâm vứt bỏ ở Bá phủ, ở chỗ hắn, lại một lần nữa bị nghiền nát dưới đất, giẫm nát vụn.
Đỗ Dĩ Vân: "Ngài làm cái gì vậy?"
Sở Thừa An nói chuyện với người của Bá phủ xong, hắn mới bình tĩnh được một chút, chỉ nói: "Bá phủ cho ngươi cái gì, ta cũng có thể cho.”
Đỗ Dĩ Vân vô cùng tức giận: "Ta không thèm!”
Hai tay nàng hung hăng đẩy về phía Sở Thừa An, nhưng Sở Thừa An giống như núi, chẳng những đẩy không nổi, còn làm cho chính mình không khống chế được lui về phía sau hai bước, giống như lấy trứng chọi đá.
Đây là ranh giới giữa bọn họ.
Hắn là Hầu gia cao cao tại thượng, chỉ cần một câu nói là có thể quyết định sinh tử của nàng, nhưng nàng không biết tự lượng sức mình.
Đỗ Dĩ Vân hung dữ nói: "Ta đi Bá phủ để thỏa thuận, nhưng ta và ngài thì sao? Ngài đừng tưởng rằng ngài bố thí cho ta, là có thể chiếm được nụ cười của ta, ta thà rằng đến Bá phủ bán rẻ tiếng cười, đi Bá phủ để chà đạp mình, cũng sẽ không cùng ngài... A!”
Một bàn tay đè môi Đỗ Dĩ Vân lại, chặn lời nói tiếp theo của nàng, mà Sở Thừa An vì phòng ngừa nàng lộn xộn, hơn nữa cố ý tránh vết thương trên lưng nàng, nên bàn tay còn lại đè ở sau gáy nàng.
Đỗ Dĩ Vân: "A!”
Tiếng hít thở của Sở Thừa An rất nặng, đôi môi mềm mại trong lòng bàn tay hắn không tha cho người khác như vậy, nếu tiếp tục nghe những lời này của nàng, chỉ có thể tranh cãi không ngừng.
Ánh mắt nàng mười phần hung ác, nhưng trong mắt hạnh nhi giống như ủ nước mắt, ướt sũng, giống như khi nàng nháy mắt, sẽ đột nhiên rơi xuống, bớt đi vài phần tức giận, lại thêm vài phần ủy khuất, Sở Thừa An đã từng thấy nước mắt như vậy, trong lòng hắn mềm nhũn.
Vì vậy, cho đến thời điểm này, cả hai bên im lặng, hắn mới thuận tiện nói: "Ta không phải bố thí cho ngươi.”
"Ta biết, bảy năm trước ngươi đã cứu ta." Sở Thừa An gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng, không buông tha bất kỳ thần sắc nào của nàng: "Lần này ta hồi Kinh lại nhận ngươi là Đỗ Như Nguyệt, nhưng bây giờ ta đã biết, cho nên, ngươi là ân nhân của Vũ An hầu, chỉ cần ngươi không đi Bá phủ nữa, ngươi muốn cái gì, ta đều sẽ đáp ứng ngươi.”
Đợi một lúc lâu, Sở Thừa An mới chậm rãi dời bàn tay ra, Đỗ Dĩ Vân lại đột nhiên hung hăng cắn lên.
Giống như mèo con tức giận gặm cắn, nàng lộ ra răng nanh của mình, Sở Thừa An nhìn nàng như vậy, còn sợ bàn tay mình quá cứng rắn sẽ đánh trúng nàng.
Quả nhiên, Đỗ Dĩ Vân một chút cũng gặm không nổi, nàng đẩy tay hắn ra, kéo dài khoảng cách giữa hai người, hỏi: "Ngài nói, chỉ cần ta không đi Bình Duệ Bá phủ nữa, ta muốn cái gì ngài cũng đều đáp ứng ta, phải không?”
Giọng nói của hắn trầm thấp: "Ừ.”
Đỗ Dĩ Vân cười xán lạn, trên khuôn mặt trắng nõn như sương mai, nói:
"Được, ta muốn ngài đồng ý với ta, ngài đi đại lộ ánh dương của ngài, ta đi cầu độc mộc của ta, sau này chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa."
Sở Thừa An bị nụ cười như vậy làm lay động, mãi một lát sau mới biết được nàng đang nói cái gì, huyệt thái dương của hắn nhảy dựng lên, chỉ có thể nhắm mắt lại.
Một lát sau, hắn chán nản mở mắt ra, trong mắt hắn mơ hồ phiếm hồng.
Bỏ qua ân oán trước kia, bây giờ mọi chuyện cũng đã không thể thay đổi được nữa, đến cuối cùng bọn họ cũng chỉ là người xa lạ.