Chuyện mạng người quan trọng, Đỗ Dĩ Vân không chút do dự.

Nàng giẫm lên yên ngựa, Sở Thừa An đỡ nàng một tay, để nàng ngồi trước ngựa, còn hắn ở sau lưng nàng.

Đỗ Dĩ Vân vừa ngồi xuống, liền nghe phía sau truyền đến một tiếng hỏi: "Đi đâu vậy?”

Đỗ Dĩ Vân: "Y quán.”

Sở Thừa An vừa dẫn ngựa đi, vừa nhíu mày hỏi: "Sao lại muốn đi y quán?”

Đỗ Dĩ Vân nhớ tới bộ dáng mẹ Mỗ ngã xuống đất bất tỉnh, nhịn không được run rẩy, mẹ Mỗ và mình nương tựa lẫn nhau mười mấy năm, tuy rằng không có huyết thống nhưng hơn người thân, bà ấy có thể rời khỏi nhân gian bất cứ lúc nào, giọng Đỗ Dĩ Vân cũng run rẩy: "Mẹ Mỗ..."

Sở Thừa An hiểu rõ là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Sắc mặt Đỗ Dĩ Vân rất tái nhợt, nàng đi ra cũng vội vàng và không mặc thêm quần áo nữa, có vẻ thân thể rất đơn bạc.

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, một tay cởi dây đeo áo choàng trên vai, chiếc áo choàng được nâng lên, ôm lấy đầu Đỗ Dĩ Vân, bao lấy thân thể nàng.

Đỗ Dĩ Vân sửng sốt.

Dáng người nàng cao gầy, nhưng ngồi trước mặt Sở Thừa An cao lớn hơn, khiến nàng trông có vẻ rất nhỏ nhắn, một cái áo choàng đã có thể bọc kín nàng.

Áo choàng mang theo nhiệt độ của hắn, đặc biệt ấm áp, còn có mùi hương tùng mộc nhàn nhạt, rất là an ổn lòng người.

Nàng nhẹ nhàng ngửi mùi hương này, chậm rãi, cả người không còn hoảng hốt đến hoang mang lo sợ nữa, trên người cũng giống như lây nhiễm nhiệt độ của Sở Thừa An, cuối cùng cũng không run rẩy nữa.

"Ngồi vững." Giọng nói Sở Thừa An từ bên tai truyền đến, sau đó hắn đá bụng ngựa, thao túng dây cương, quát: "Đi!”

Con ngựa chạy rất nhanh, nhưng gió mạnh bên ngoài đều bị áo choàng chặn lại.

Nàng được bảo vệ.

Đỗ Dĩ Vân vươn tay, túm lấy một góc áo choàng, lại nhắm mắt lại, nếu... Nếu như hắn không phải thân phận cao cao tại thượng như vậy, nàng nhất định sẽ mơ màng đến cái không nên suy nghĩ kia, nhưng bọn họ chung quy không có khả năng.

Nàng không phải là tiểu thư khuê các, nên không thể trèo cao được.

Kỳ thật Đỗ Dĩ Vân cũng hiểu được, Sở Thừa An xuất phát từ tâm lý áy náy muốn bồi thường, tất cả những gì hắn làm là đủ rồi, nàng nên buông tha cho hắn, đồng thời cũng là buông tha cho chính mình.

Ngựa chạy rất nhanh, cuối cùng cũng đến y quán tìm được đại phu.

May mắn Đỗ Dĩ Vân phát hiện kịp thời, đại phu rót ba chén thuốc canh cho mẹ Mỗ, khó khăn lắm mới có thể kéo người từ Quỷ Môn Quan trở về, thì ra là độc tố còn sót lại trong cơ thể bà ấy chưa hết, dư độc đột nhiên cắn trả mới có thể nguy hiểm như vậy.

Sau lần này, thân thể mẹ Mỗ sẽ không có gì đáng ngại nữa, có điều vẫn cần điều trị thêm.

Đỗ Dĩ Vân cẩn thận nghe lời dặn dò của đại phu, một đường đưa người đến cửa, cho đến lúc này, tảng đá trong lòng nàng mới rơi xuống, rốt cục có thể phân ra tâm tư đi lo cho người khác.

Nàng đứng tại chỗ để sắp xếp tâm trạng của mình.

Dọc theo mảnh sân nhỏ nhà mình đi vào bên trong, đã có thể nhìn thấy Sở Thừa An nửa ngồi xổm trên mặt đất, nhìn cái gì đến xuất thần.

Vừa rồi không để ý, bây giờ Đỗ Dĩ Vân mới rõ ràng nhìn thấy hắn búi tóc cao trâm, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng, bên ngoài khoác sa bào, trên chân đi đôi giày da đen, nàng đoán hắn hẳn là vừa mới xuống triều trở về.

Đỗ Dĩ Vân trịnh trọng cúi đầu: "Dân nữ đa tạ Hầu gia.”

Sở Thừa An dừng một chút mới đứng lên, nàng đột nhiên khách khí làm cho hắn không quen, liền nói: "Không cần đa lễ, vừa vặn đụng phải.”

Cái gọi là trùng hợp ngẫu nhiên, đều là thiết kế cẩn thận. Từ hoàng cung đến Thành Tây, khoảng cách này không gần, cho nên hai người bọn họ gặp nhau cũng không phải ngẫu nhiên, chỉ có mỗi ngày Sở Thừa An đều đi về phía Thành Tây, mới có thể tạo ra trùng hợp như vậy.

Đỗ Dĩ Vân mím môi, ánh mắt nàng dời về phía chỗ Sở Thừa An vừa mới nhìn chằm chằm, trên mặt đất là hoa trắng nhỏ nàng trồng, là hạt giống hoa Tây Bắc còn lại, nàng mang chúng ra phơi nắng, chậu hoa còn đè một tờ giấy, giấy trắng tinh, ở trong sân suy tàn này đặc biệt nổi bật, cũng là của Sở Thừa An.

Sở Thừa An nói: "Ngươi trồng ra hoa.” Hắn hơi nheo mắt lại quan sát nàng, tựa hồ như muốn nhìn ra cảm xúc khác.

Đỗ Dĩ Vân dời ánh mắt, nói: "Bởi vì đẹp mắt.”

Nhưng trước khi hoa nở, nàng không biết nó có thể nở ra một bông hoa đáng yêu như vậy, vì vậy với tâm trạng như thế nào để trồng hoa, không cần phải nói cũng biết.

Sở Thừa An cười cười, nói: "Tây Bắc đất đai cằn cỗi, quanh năm không thấy cây xanh, nhưng vừa đến mùa nó nở hoa, vốn là đất màu nâu, nhưng trong một đêm mọc đầy màu trắng, gió thổi qua, cánh hoa tung bay, có thể thổi ra xa nửa dặm.”

Đỗ Dĩ Vân tưởng tượng hình ảnh kia, hoa như biển mây, trời xa mênh rộng, gió dài vạn dặm, không khỏi lộ ra một tia mê mẫn.

Sở Thừa An nói: "Lần sau dẫn ngươi đi xem một chút.”

Nói đến đây, Đỗ Dĩ Vân đột nhiên lấy lại tinh thần, nàng nhíu nhíu mày: "Ta mới không đi.”

Sở Thừa An không vạch trần chút ngụy trang của nàng, cười cười, nói: "Nếu người đã không có việc gì nữa, ta trở về trước.” Hắn còn muốn nói nếu nàng có việc gì thì đừng tự ý hành động, nàng có thể đến Hầu phủ bất cứ lúc nào. Nhưng vừa nghĩ đến tính tình này của nàng nhất định không nghe lọt tai, liền im miệng.

Chỉ là một mình dắt ngựa chậm rãi trở về, khó tránh khỏi cảm thấy trong lòng trống rỗng, lần này có thể bởi vì ngoài ý muốn gặp mặt, vậy lần sau lại phải đợi đến khi nào?

Đang suy nghĩ, đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng gọi của Đỗ Dĩ Vân: "Chờ đã!”

Sở Thừa An quay đầu lại, nhìn thấy trên tay nàng cầm áo choàng xếp chồng lên nhau, chạy về phía hắn.

Nàng chạy có chút gấp gáp, tóc trước trán lộn xộn, hơi thở hổn hển, nàng đưa áo choàng trên tay tới, đôi mắt hạnh nhi kia linh động lại xinh đẹp, đáy mắt hình như chỉ có một mình hắn.

Chỉ nghe thấy nàng nói: “Áo choàng của ngài.”

Cổ họng Sở Thừa An giật giật, hắn đã lâu không nhìn nàng gần như vậy.

Vốn tưởng rằng chỉ cần không tranh không ầm ĩ, nhìn từ xa là tốt rồi, nhưng ở chung ngắn ngủi nửa ngày, mới biết được có chút niệm tưởng là không cách nào lấp đầy khe rãnh.

Hắn muốn chạm vào nàng.

Hắn không nhịn được nữa, vươn ngón tay ra, nghiêng người về phía trước, vuốt tóc nàng rồi ghim những lọn tóc mảnh mai ra sau tai nàng, ngón tay lơ đãng lướt tới vành tai nàng, vành tai vừa trơn vừa mỏng, so với tay hắn, còn có chút mát mẻ.

Sở Thừa An sửng sốt, hàm răng cắn chặt da thịt mềm mại trên má, buộc chính mình rút ngón tay về.

Mà Đỗ Dĩ Vân cứng đờ tại chỗ.

Đột nhiên cảm giác tê dại tập kích nàng, nàng có thế nào cũng không nghĩ tới Sở Thừa An lại làm động tác này, ngay sau đó, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, nàng mạnh mẽ ném áo choàng lên người hắn: "Đăng đồ tử!”

Sở Thừa An đuối lý, đưa tay sờ sờ sau gáy.

Đỗ Dĩ Vân mắng xong câu này, trên mặt nóng bỏng, nàng vội vàng xoay người chạy về, nhưng lại thiếu chút nữa vấp phải tảng đá.

“Cẩn thận!” Sở Thừa An vươn tay ra, ôm lấy eo nhỏ của nàng, hắn ôm cả người nàng vào trong lòng.

Nên nói có phải là ông trời tác hợp cho hay không, thân thể của nàng nằm gọn vào trong ngực hắn, dĩ nhiên là vừa vặn như vậy, khó có thể hình dung được cảm giác thỏa mãn tràn ngập tâm trí hắn.

Hắn biết mình phải làm cái gì rồi.

Tim đập mạnh lên, Sở Thừa An ở bên tai nàng hỏi: "Dĩ Vân, nàng có nguyện ý trở thành chính phu nhân Hầu phủ không?”

Đỗ Dĩ Vân vốn đang bẻ tay hắn, đột nhiên thiếu chút nữa cắn đến đầu lưỡi mình, nàng bối rối một lúc lâu, mới sắp xếp được suy nghĩ: "Ngài điên rồi sao? Thả ta ra trước.”

"Không điên." Sở Thừa An nhẹ nhàng thở dài, thoáng buông tay ra.

Đỗ Dĩ Vân như cá bơi thoát khỏi sự kìm chế của hắn, nàng xoay người trợn mắt nhìn, hơi hơi nâng hàm: "Hầu gia, nếu ở trong lòng ngài áy náy cùng thông cảm với ta nên mới đưa ra yêu cầu này, vậy thì ta nói cho ngài biết, ngài bồi thường cho ta đã đủ rồi, không cần phải dùng cả đời để chơi đùa cùng ta.”

Sở Thừa An cười cười, hắn nhìn chằm chằm Đỗ Dĩ Vân, con ngươi cực đen giống như một dòng nước, khiến Đỗ Dĩ Vân thiếu chút nữa chết đuối trong đó, ánh mắt nàng hơi né tránh.

Hắn lắc đầu: "Nếu thực sự thông cảm và tội lỗi ... Ta sẽ không trìu mến như vậy, ta chưa bao giờ có cảm giác như thế với bất cứ ai khác.”

Hắn cũng từng thuyết phục mình đây là đồng tình cùng áy náy, nhưng nếu chỉ là loại tình cảm này, sau khi nhìn thấy nàng sống tốt, bồi thường cũng đã cho đủ thì lẽ ra hắn nên nguôi ngoai từ lâu rồi, nhưng vừa nghĩ đến nàng có thể đi Bình Duệ Bá phủ, vì sao hắn lại mất ăn mất ngủ, trong lòng bất an chứ?

Hắn tiến đến gần nàng hai bước, trong lòng như mây trôi thấy mặt trời sáng sủa, trịnh trọng nói: "Cuối cùng cả đời này của ta, chỉ cưới một mình nàng và cũng chỉ yêu một mình nàng mà thôi.”

Đỗ Dĩ Vân ngẩng đầu nhìn hắn, thật lâu không dời mắt ra được, giờ khắc này nàng có rất nhiều cảm xúc, hoài nghi, mừng thầm, kiêu ngạo, ngượng ngùng, nhưng cuối cùng, trong lòng vẫn chậm rãi lạnh đi.

Nàng lùi lại nửa bước, nói: "Là ta không xứng với ngài.”

Sở Thừa An nhíu mày: "Vì sao lại nói như vậy?”

Im lặng một lát, Đỗ Dĩ Vân nói: "Ngài là Hầu gia, mà ta chỉ là một nha hoàn.” Trong mắt nàng lóe lên: “Đạo lý này, là ngài dạy cho ta.”

Hy vọng xa vời bị giẫm nát, rốt cuộc không liều mạng nổi, nàng đã nhận rõ hiện thực, kiêu ngạo của nàng quyết không cho phép nàng tái phạm lại sai lầm như vậy nữa.

Sở Thừa An nắm chặt cổ tay nàng, hắn hít sâu một hơi, trong mắt nặng nề.

Bên ngoài ngõ nhỏ có người qua đường đi ngang qua, nhìn xung quanh trong ngõ nhỏ, Đỗ Dĩ Vân cố kỵ hình tượng, hạ thấp giọng nói: "Ngài như vậy cùng ta không rõ ràng, bảo người khác nhìn ta thế nào... Ta đếm ba tiếng, nếu ngài không buông tay, ta, ngày mai ta sẽ lập tức tìm gia đình gả đi!”

Lời này của nàng là vô trách nhiệm, lại mười phần tùy hứng, chỉ là ánh mắt Sở Thừa An làm cho nàng chột dạ.

"Một."

"Hai."

“...... Ba.” Đỗ Dĩ Vân nói rất nhanh, Sở Thừa An buông tay ra, hắn hỏi: "Nàng muốn gả cho người khác?”

"Ta gả cho ai, ngài quản được sao?" Đỗ Dĩ Vân giận dỗi nói xong, chạy về sân như chạy trốn.

Sở Thừa An đứng tại chỗ, giống như đang suy nghĩ cái gì, cũng giống như cái gì cũng không nghĩ tới, sợi dây trong lòng đã sụp đổ đến mức chặt chẽ nhất, chỉ có lúc ôm lấy Đỗ Dĩ Vân, hắn mới có thể buông lỏng tâm thần.

Nhưng nàng không có ở bên cạnh.

Hắn có chút không yên lòng, ngay cả khi Hoàng đế muốn chỉ hôn Công chúa cho hắn, hắn cũng không có cân nhắc từ ngữ mà trực tiếp từ chối, cũng may Hoàng đế không tức giận, chuyện này truyền ra trong triều thần, nói thẳng Hầu gia to gan.

Qua mấy ngày, hồn của Sở Thừa An hình như bị rơi vào ngõ nhỏ vẫn chưa trở về được, Chu An như trước đây đến bẩm báo, hôm nay lại ấp úng sắc mặt không đúng lắm, đầu ngón tay Sở Thừa An lấy bút lông, nói:

"Nói đi, xảy ra chuyện gì."

Chu An cẩn thận mở miệng: "Ám vệ đến báo, nói là Đỗ cô nương, sắp xuất giá..."

Rắc rắc, Sở Thừa An dùng sức bóp bút, bút bị gãy gấp khúc.

Huyệt thái dương của hắn đột nhiên nhảy dựng lên, dây đàn trong lòng hắn như sụp đổ đến cực điểm rồi đứt ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play