Vì nghe nói đã đến lúc để hoán linh nên Vân Châu Ngọc bắt đầu chuẩn bị.
Vốn dĩ hắn có thể hoàn thành nghi thức mà không dựa vào thuật phù nhưng thuật hoán linh lại là một loại thuật pháp rất khó, nó yêu cầu hắn phải vận dụng tất cả các yếu tố về trận, thuật và linh. Trong gian nhà gỗ nhỏ bé này được dán vô số các thể vi phù, cả bên trong lẫn bên ngoài đều dán đầy các loại phù chú.
Chỉ cần một cơn gió thổi ngang cũng khiến cho các lá bùa phát ra âm thanh sột soạt, vô tình tạo nên một không khí u ám có thể khiến cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Ngay cả những bức tượng người bằng tuyết hoạt bát kia cũng cảm nhận được bầu không khí rợn người nên đã dừng toàn bộ hoạt động, không còn dám nhảy nhót lung tung nữa.
Bên trong gian nhà ấm áp, Vân Châu Ngọc đang dùng những ngón tay thon dài của mình lướt những đường bút trên giấy, chỉ thấy mỗi nét bút của hắn đều để lại những vết mực dài và hắn cứ tiếp tục đưa tay vẽ từng nét như thế cho đến nét cuối cùng khi mực trên viết đã khô lại.
Vân Châu Ngọc muốn chấm thêm nhưng nghiên mực đã cạn, chỉ thấy người tuyết nhỏ màu đen chịu trách nhiệm mài mực vẫn đang cầm thanh mài đứng đơ, rồi nhìn chằm chằm vào nghiên mực mà không có động tĩnh gì.
Bỗng dưng nàng lia mắt nhìn về phía cửa sổ và tập trung vào thứ gì đó không rõ ở bên ngoài.
Vân Châu Ngọc dùng đầu bút chọc vào người tuyết nhỏ màu đen mấy cái mới có thể làm cho nàng lấy lại được tinh thần, sau khi nhìn thấy thế thì hắn ngay lập tức hỏi: “Mực đâu? Ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy?”
Người tuyết thì không thể giao tiếp nên cũng không đáp lại lời của hắn, nàng chỉ cầm lấy thanh mài và tiếp tục mài mực.
Bỗng dưng một lát sau nàng cảm thấy chới với, cả người lảo đảo, bởi vì cái đế của bức tượng người tuyết bị ai đó gạt nên xém chút nữa nàng đã bổ nhào vào nghiên mực ở trước mặt, nàng chỉ có thể vừa cầm lấy nghiêng mực vừa đỡ lấy phần eo của mình, sau đó trợn mắt nhìn hắn một cái.
Dĩ Vân: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Vân Châu Ngọc chống chằm, bởi vì nãy giờ hắn vẽ ra quá nhiều bùa pháp nên đầu ngón tay có dính một chút mực, mặt của hắn vốn đã trắng còn cộng thêm việc hắn tựa cằm lên tay nhìn giống như một bông lan trắng bị vấy bẩn.
Hắn híp mắt cười mấy cái rồi mới chậm rãi nói: “Do động tác của ngươi quá chậm chạp.”
Dĩ Vân cạn lời.
Nhưng tên Vân Châu Ngọc vẫn không để yên, hắn vẫn tiếp tục khích đểu nàng: “Chậm quá đi, còn chậm hơn cả rùa, chậm hơn cả ốc sên.”
Dĩ Vân chỉ thầm nghĩ tên ngốc trước mặt rốt cuộc là do ai nuôi lớn nên mới thành ra như vậy thế.
Nàng nhìn chằm chằm vào nghiên mực, vừa nãy nhìn thấy vẻ mặt thiếu đòn của Vân Châu Ngọc nàng cũng chỉ gật gù mấy cái, chẳng phải là muốn nàng mài nhanh hơn sao, vậy thì nàng sẽ bắt đầu dùng hết sức để mài mực.
Vì mài quá nhanh nên mực bắn tung tóe khắp nơi, Vân Châu Ngọc vội đưa tay để che chắn, khắp nơi bao gồm cả nền nhà, quần áo của Vân Châu Ngọc, những tấm bùa pháp đều bị dính mực, chỗ nào cũng bẩn.
Bỗng dưng Vân Châu Ngọc nảy ra ý gì đó, hắn bỏ tay đang che mặt xuống, trên mặt hắn vẫn còn lấm tấm vài giọt mực, trông giống như những nốt ruồi nhỏ.
Vân Châu Ngọc sững người một hồi lâu rồi chạy vọt đến phòng của mình để vẽ vời mấy cái ký hiệu. Trong lúc đó thì Dĩ Vân đang dùng khăn để lau vết mực trên sàn nhà, nàng vừa lau vừa lén nhìn sang phòng của Vân Châu Ngọc, hắn vì đang tập trung vẽ bùa pháp nên không quan tâm đến những việc bên ngoài.
Nàng bỏ khăn xuống và dời ánh mắt sang một căn phòng khác. Nơi đó chắc chắn có chứa thân xác của nàng nhưng Vân Châu Ngọc lại rất hiếm khi bước vào căn phòng đó. À không, phải nói chính xác hơn là kể từ khi nàng bị biến thành người tuyết đến nay thì hắn chưa từng bước vào căn phòng đó.
Chỗ đấy giống như vùng cấm, chỉ cần nàng nhảy đến gần thì sẽ ngay lập tức bị Vân Châu Ngọc kéo đi.
Nhiệm vụ của hệ thống là phải xác nhận tình hình xung quanh cơ thể nhưng nàng cũng đang thắc mắc là tại sao nàng lại không thể lấy lại thân xác của mình.
Vậy nên bây giờ bằng bất cứ giá nào nàng cũng phải đến để xem tình hình của thân xác mình.
Nhưng nếu bây giờ nàng nhảy đến thì chắc chắn sẽ phát ra tiếng động lớn và thu hút sự chú ý của Vân Châu Ngọc, vậy nên nàng chọn cách khác là sẽ nằm xuống rồi lăn từng bước từng bước đến cửa phòng.
Đang lăn thì bỗng dưng vang lên một tiếng “Ầm” của sự va chạm, nàng vừa đụng phải thứ gì đó thì ngẩng đầu lên ngay lập tức, lúc này chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen lớn ở trước mặt nàng.
Bóng đen đó không phải ai khác mà là Vân Châu Ngọc đang ngồi trên xe lăn và nhìn chằm chằm về phía Dĩ Vân, thậm chí nàng còn nhìn thấy ánh nhìn của hắn như đang nhìn một thứ gì đó khá thú vị. Dĩ Vân nhanh chóng vọt lại chỗ cũ, cầm khăn lên và tiếp tục lau sàn.
Nàng đang cố gắng bày ra dáng vẻ như thể nàng là một bức tượng ngây ngô không làm điều gì xấu.
Vân Châu Ngọc nhếch nhếch khóe miệng, hắn nói: “Xem ra ngươi rất là gấp gáp đấy nhỉ, muốn nhìn thấy thân xác của mình đến vậy rồi sao.”
Dĩ Vân dừng mọi hành động đang làm lại, tuy rằng trong lòng nàng cảm thấy có gì đó sai sai nhưng suy nghĩ kỹ thì cũng không biết được sai chỗ nào, nên nàng chỉ có thể gật đầu.
Có lẽ bây giờ đã đến lúc để hoán linh. Lông mày của Vân Châu Ngọc dãn ra, hắn cúi người xuống rồi ngoắc tay ra hiệu cho nàng đến gần: “Nếu muốn thì lại đây, ta dẫn ngươi đi xem.”
Dĩ Vân nghe thấy thế cũng không nghĩ nhiều, ngay lập tức nhảy tọt lên tay của hắn.
Sau đó, Vân Châu Ngọc cầm bức tượng người tuyết trong tay rồi đẩy xe lăn đi khỏi căn phòng kia, hắn chỉ đi thẳng về phía phòng của hắn.
Dĩ Vân bỗng dưng cảm thấy hoang mang.
Nàng bị hắn lừa rồi!
Hắn cứ cầm nắm bức tượng người tuyết đen trên tay, hết xoa đầu rồi lại niết hết chỗ này đến chỗ kia, sau đó dùng ngón cái vuốt nhẹ trên người nàng rồi cười khẩy nói: “Có câu ‘nếu có những chuyện kỳ lạ xảy ra thì đều là những chuyện gian ác nhằm mê hoặc lòng người’, từng nghe qua chưa?”
Dĩ Vân cũng ngừng giãy dụa, nàng lấy hai mẫu băng che khuôn mặt của mình lại. Thì ra hắn vốn đã biết nàng có ý định muốn chạm vào thân xác.
Vân Châu Ngọc vẫn tiếp tục vẽ bùa, nhưng bây giờ hắn chỉ vẽ bằng một tay, tay còn lại dùng để xoa xoa người tuyết, hắn nói: “Ngươi cứ cố chấp muốn chạm vào thân xác của mình, xem ra là nhung nhớ thân thể của chính mình đến mức không chịu được.”
Vân Châu Ngọc cứ liên tục dùng móng tay gảy gảy vào bức tượng người tuyết.
Giọng nói của Vân Châu Ngọc vốn đã khàn khàn, bây giờ hắn còn hạ giọng khiến nàng tưởng chừng như mỗi câu nói của hắn đều là một nhát kiếm chém đang chém xuống, nhưng hắn vẫn không có ý định vạch trần tâm tư của nàng:
“Sao lại phải làm vậy?”
“Ngươi muốn sau khi có được thân xác của mình thì sẽ rời đi ngay lập tức sao?”
Bốn phía bây giờ đều như đang được bao quanh bởi một luồng khí lạnh vô hình.
Dĩ Vân bỗng chốc ngây người khi nghe thấy mấy lời hắn nói, tự dưng nàng cảm thấy chột dạ và hơi có lỗi.
Đây ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.