Cũng may Vân Châu Ngọc không thật sự ngu ngốc, trên mặt hắn chảy từng giọt nước mắt, hắn nằm sấp trên khung cửa cùng Dĩ Vân bốn mắt nhìn nhau.

Người tuyết nhỏ màu đen nhìn hắn chằm chằm một cách khó hiểu.

Giờ khắc này, ngay cả nước mắt nơi khóe mắt của Vân Châu Ngọc cũng không chảy xuôi như vậy.

Hắn nghẹn ngào, nhìn lớp tuyết đen trên mặt đất, lại nhìn người tuyết nhỏ bên khung cửa, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn lấy mu bàn tay lau mặt, lại nhìn sang.

Mặc dù hai mắt đỏ hoe, nhưng hắn vẫn nghiêm mặt làm bộ lạnh lùng: "Ngươi đã đi đâu?"

Dĩ Vân không hiểu: "..." Không phải vẫn luôn ở trong phòng hắn sao?

Khóe miệng Vân Châu Ngọc kéo thành một đường thẳng: "Lại đây.”

Dĩ Vân tiếp tục bối rối.

Thế nhưng, cửa có kết giới.

Ở nhà mình nhưng Vân Châu Ngọc đều luôn hạ kết giới, nên sau khi đi ra ngoài Dĩ Vân không vào được, nàng chỉ có thể đợi ở trong sảnh.

Ban đầu, Dĩ Vân không có ý định đi ra ngoài.

Mới một canh giờ trước, Vân Châu Ngọc đã hạ sốt, nàng bò ra từ trong lòng bàn tay của hắn, ngồi có chút buồn chán nhìn thời gian trôi qua, chợt nhớ ra tay mình cứng đến mức không viết được, nhưng nàng có thể nhân cơ hội này để vẽ chữ.

Dùng thân thể tròn trịa của nàng để vẽ chữ.

Giống như một đứa trẻ luôn viết những nét chữ thật to, chỉ cần nàng có thể vẽ nét và diễn đạt ý nghĩa, vậy thì có thể giao tiếp với Vân Châu Ngọc rồi.

Không cần phải giống như gã sai vặt nha hoàn bị chỉ tới chỉ lui nữa.

Nghĩ như vậy, Dĩ Vân đưa tay về phía thùng nước đá trong phòng, nàng đổ nước ra khỏi mặt đất, trên người vừa vặn có mực, mực trên người tan chảy, có thể vẽ chữ trong phòng này.

Cho nên người tuyết nhỏ màu đen nằm trong nước đá tắm rửa, vết mực rớt xuống rất nhiều cho đến khi nước đá trên mặt đất đều biến thành màu đen.

Tuy nhiên, bản thân nàng không hiểu được mực sử dụng trong thuật phù, nó có yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt về độ hòa tan trong nước, nếu có thêm một ly hoặc một giọt, sẽ không viết ra chữ, cho nên, dù cho vết mực rơi trên người có đậm bao nhiêu cũng không lộ sắc.

Dĩ Vân bận rộn nửa ngày, nhưng không thấy hiệu quả liền rũ sạch vết nước trên người, rời khỏi vũng nước tắm.

Nhất định sẽ tìm thấy mực tốt.

Nàng chủ động đi ra ngoài, bò lên bàn trong đại sảnh, người tuyết nhỏ màu đen cầm lọ mực kia do dự một chút, nhìn mình thật vất vả rửa sạch mới có thể nhìn thấy quả cầu tuyết màu trắng, nhưng cuối cùng lại không chút do dự đổ lên người.

Thừa dịp mực chưa khô, nàng nhảy một cái, lăn xuống đất.

Lăn đi, lăn.

Nhờ luyện kỹ thuật hoa mắt từ tối hôm qua, giờ đây, nàng căn cứ vào ý thức của mình, cuối cùng cũng vẽ xong điểm cuối cùng.

Nhưng hệ thống lại mệt chết.

Dĩ Vân ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, đúng lúc này, một tiếng "Ầm" đột ngột làm nàng tỉnh táo lại, tránh đi tác phẩm mình vất vả lắm mới hoàn thành, nàng chạy vọt ra cửa.

Nàng nhìn thấy Vân Châu Ngọc đang khóc, nhìn về phía của nàng khóc.

Dĩ Vân không hoảng hốt, không chỉ không hoảng hốt mà còn muốn cười.

Bỗng nhiên nhớ tới thật lâu trước đây, nàng đã từng che chắn cho Vân Châu Ngọc, kết quả hắn không tìm thấy nàng, gào thét nửa ngày, chớp mắt qua hai mươi năm sau, hắn vẫn như cũ không thay đổi.

Thấy Vân Châu Ngọc dùng cánh tay chống đỡ có vẻ hơi chật vật, sau khi ngồi trở lại xe lăn, hắn lại biến thành dáng vẻ lạnh lùng.

Hắn nâng tay lên, kết giới cấm chế biến mất, dưới sự thao túng của hắn, người tuyết nhỏ màu đen lại thân bất do kỷ bị bắt giữa không trung rồi rơi xuống xe lăn.

Nàng còn chưa kịp đứng lên tay vịn, bỗng nhiên sau lưng bị một ngón tay đẩy một cái, lảo đảo ngã vào lòng Vân Châu Ngọc.

"Bốp" một tiếng, người tuyết đau đến mức muốn hòa tan tại chỗ.

Vân Châu Ngọc cũng không đỡ, Dĩ Vân đành phải tự mình lắc lư đứng vững và đứng trên chân phải của Vân Châu Ngọc.

Nàng cảm giác hắn đang nhìn chằm chằm vào mình, vội vàng nhảy hai cái, hai bàn tay băng đồng thời chỉ ra bên ngoài.

Dĩ Vân: Con trai ngoan, mau ra ngoài xem một chút!

Vân Châu Ngọc mím môi, thản nhiên nói: "Sáng sớm muốn ra ngoài chơi?”

Dĩ Vân nhảy một lần nữa: Không, trong đại sảnh có điều bất ngờ!

Ánh mắt của Vân Châu Ngọc tối tăm, mặc kệ ánh mắt gì, trong mắt chỉ có một mảnh sâu thẳm, hắn nghiêng đầu, chống khuỷu tay lên tay vịn của xe lăn, ngón tay đặt ở bên hai má, lông mày hơi nhíu lại nhìn Dĩ Vân nhảy nhót.

Hắn vươn hai ngón tay, đè nàng lại nói: "Đừng nhảy nữa, dù có nhảy thế nào cũng không được..."

Vân Châu Ngọc ngậm miệng lại.

Mặc kệ người tuyết nhỏ có nhảy nhót thế nào đi nữa, hắn sẽ không thả nàng đi.

Vừa rồi, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần người tuyết không chủ động đề cập tới, hắn cũng sẽ không chủ động nhắc tới, cho dù tất cả những chuyện này có thể chỉ là ảo giác, chỉ vì duy trì mối liên hệ mong manh như một sợi nhện.

Hắn biết, nàng có thể kết nối tâm trí của mọi người, cho nên, nàng thích liên kết với người tuyết thì sẽ liên kết người tuyết.

Hắn sẽ không trách nàng.

Hắn sẽ không thể chịu nổi thêm một đả kích nào nữa, tràn đầy hy vọng nhưng lại bị hiện thực đánh tan.

Sắc mặt trầm xuống, hắn đẩy xe lăn đi tới cửa phòng, vén tấm vải nỉ màu xanh sẫm lên, ngước mắt lên nhưng chợt cứng đờ, hắn thấy bốn chữ lớn ở chính giữa phòng khách: "Ta là Dĩ Vân."

Chữ viết rất thô ráp, nét vẽ lớn nhỏ khác nhau, nét bút bị nhòe, chữ cũng rất xấu, nhưng mỗi chữ đều là thật, hắn sờ vào vết mực còn hơi ướt.

Không phải trong mơ.

Dĩ Vân... Hai từ này, ngoại trừ Lục Thanh và hắn ra, không ai biết nàng tên là Dĩ Vân, trừ phi chính nàng.

Vân Châu Ngọc chưa bao giờ nghĩ tới, vốn dĩ đã chuẩn bị tốt tinh thần nàng không chịu thừa nhận, kết quả nhìn thấy bốn chữ lớn này, trái tim mà hắn đã dày công gây dựng bỗng sụp đổ.

Người tuyết nhỏ màu đen vung cánh tay băng của mình để cố gắng thu hút sự chú ý của hắn.

Vân Châu Ngọc nhắm mắt lại, hắn vươn một ngón tay ấn cái đầu đang xao động của nàng, một lúc lâu sau mới nghe được yết hầu khô khốc của mình nói: "Là ngươi viết sao?”

Người tuyết gật đầu thật mạnh.

Chính nàng đã thừa nhận.

Vân Châu Ngọc liên tục thở ra hai hơi mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, hắn rũ mắt xuống, dang hai tay ra, người tuyết rất phối hợp chạy đến trên tay hắn, hắn nâng người tuyết nhỏ màu đen lên, hai mắt khẽ run.

Nàng rời đi nhiều năm như vậy, vậy mà lúc trở về lại là dùng phương thức này, ẩn núp bên cạnh hắn nhiều ngày mới bại lộ thân phận, giống hệt như nàng đột nhiên xông vào thế giới của hắn năm đó.

Không có biến cố lớn, không có sông cạn đá mòn, không phải đao to búa lớn, không phải cảm động lòng người, mà chính là đột nhiên một ngày đông bình thản như thường lệ, gió vẫn hiu hiu, nắng vẫn chưa gay gắt mà nàng đã trở về.

Biến thành một người tuyết nhỏ màu đen ngây ngốc.

Gặp lại như vậy, không giống như những gì hắn từng tưởng tượng hay từng nhìn thấy trong mơ, bình thường đến mức khiến người ta nghi ngờ.

Nhưng hắn lại cảm thấy...

Vân Châu Ngọc khép hai tay lại, ngón tay cái bấu chặt vào má người tuyết, đầu ngón tay tái nhợt, hắn nhắm mắt lại, cắn môi.

Dĩ Vân nghiêng đầu cọ vào lòng bàn tay hắn, trong lòng thở dài.

Nhìn kìa, cảnh tượng khiến người ta cảm động cỡ nào, cho nên, Vân Châu Ngọc đừng bắt nạt người ta nữa!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play