Sáng sớm, trên núi tràn đầy không khí lạnh và trong lành, những cành khô đã chìm vào trong tuyết, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu xuống những tán cây, tạo nên những tia nắng vàng nhẹ trên nền tuyết.

Một loạt người tuyết nhỏ đang đóng gói đồ đạc, nhảy tới nhảy lui, bọn chúng vượt qua lớp đất đã đóng băng trên núi, đi lên núi lễ Phật.

Ngôi nhà mới mà Vân Châu Ngọc đề cập đến nằm ở một nơi sâu hơn tại ngọn núi Bạch Cẩm.

Hắn lặng lẽ lấy ra một mảnh vải rồi ra hiệu cho Dĩ Vân đi đến, sau đó hắn bịt mắt nàng lại, còn cẩn thận buộc kỹ vài vòng, hắn nói: “Không được nhìn lén.”

Nhìn thấy Vân Châu Ngọc cố ý muốn tạo cảm giác bất ngờ như vậy khiến nàng cũng đành phải phối hợp với hắn.

Vân Châu Ngọc tự mình đẩy xe lăn và dẫn nàng đi đến phía trước.

Sau khi hai người đi được một lúc, còn chưa được mười bước thì hắn hỏi: “Sao nàng lại không hỏi xem còn bao lâu nữa thì tới nơi.”

Cho dù Dĩ Vân không sốt ruột nhưng nghe thấy Vân Châu Ngọc nói vậy thì nàng cũng hùa theo hỏi một câu: “Còn bao lâu nữa thế?”

“Sắp rồi” Hắn cười mấy tiếng rồi đưa tay véo ngón tay nàng: “Không cần phải vội như vậy.”

Dĩ Vân: “...”

Rốt cuộc thì ai mới là người đang vội?

Ngôi nhà mới ấy không quá xa so với gian nhà gỗ cũ của bọn họ, Dĩ Vân chỉ mới đi được một chút thì Vân Châu Ngọc đã nói: “Đến nơi rồi, nàng có thể nhìn qua.”

Nàng nghe thấy thì cởi bỏ mảnh vải và nhìn căn nhà từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên.

Đây là một tòa nhà được xây dựng dọc theo dốc núi, gồm mười hai tầng. Một nửa của nó là núi, nửa còn lại là nhà. Mái ngói đỏ rực, tượng gỗ tinh xảo và tuyết trắng rải rác khiến tòa nhà trông như một thiên đường dưới trần gian, tưởng chừng như nó còn mang theo một chút khí tiên.

Dĩ Vân ngớ người nhìn chằm chằm vào tòa nhà.

Đến tận lúc này nàng mới biết rõ Vân Châu Ngọc đã chuẩn bị cho nàng những gì.

Mười hai tầng, nếu mỗi năm xây một tầng thì mới có thể xây nên tòa nhà tráng lệ như thế này. Dĩ Vân đã hiểu tại sao Vân Châu Ngọc lại luôn muốn nàng nhìn thấy tòa nhà này như vậy, đây là nơi mà hắn đã đặt vào đó toàn bộ niềm hy vọng và khát vọng của chính mình, nhưng dù vậy cũng không thể nào chịu được gánh nặng của những nỗi nhớ quá lớn.

Mặc dù Dĩ Vân đã vắng mặt mười hai năm, nhưng chỗ nào cũng có hình bóng của nàng.

Bên trong tòa nhà đã có đầy đủ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play