Du Thanh Vi có một bụng muốn hỏi nhưng không dám làm trò hỏi trước mặt cả nhà đang ăn cơm như vậy.
Nàng cơm nước xong thì đột nhiên nhận được điện thoại của Khôi Tử Tuyển hẹn
nàng ra phố Thanh Liễu gặp mặt. Nàng hỏi: "Chuyện gì?"
Khôi Tử Tuyển tức giận nói: "Trưa nắng chang chang, cô còn sợ tôi làm gì cô không bằng?"
Du Thanh Vi lạnh lùng đáp lại: "Ai mà biết được cô và lão già Bạch Thái
Hoán kia có ngầm giao dịch xuống tay với tôi hay không." Hiện tại Đại
Bạch còn bị bùa ngũ lôi oanh đỉnh làm cho sợ tới mức bám dính trên cổ
nàng không dám ra tới.
Khôi Tử Tuyển cả giận nói: "Tôi quản lão ta đi tìm chết sao! Việc này có quan hệ đến Lộ Vô Quy."
Du Thanh Vi nói: "Có chuyện gì mà không thể nói trong điện thoại, một hai phải hẹn ra ngoài như vậy?"
Khôi Tử Tuyển đáp: "Tôi không nói rõ với cô được."
Trong điện thoại đột nhiên đổi thành giọng của Loạn Hoài: "Ngày Lộ Vô Quy xảy ra chuyện, ban đêm giờ Tý có oán khí nồng đậm và huyết quang ngập trời
từ trong sân nhà cô lao ra. Sau đó đám oán khí và huyết quang kia vẫn
luôn bồi hồi tụ lại bên ngoài tòa nhà của Bạch Thái Hoán và Lý Thái Hưng không tiêu tan, mỗi đêm giờ Tý liền có một cỗ lực lượng không rõ là gì
triệu tập các lộ âm linh qủy quái bay đến nhà họ Bạch và nhà họ Lý, cỗ
lực lượng này càng ngày càng cường đại, ngay cả tôi và Khôi Tử Tuyển có
cấp bậc Quỷ Yêu tự do hành tẩu ở dương gian cũng bị ảnh hưởng không
nhỏ."
Ả dừng một chút rồi nói tiếp: "Vạn quỷ quy tông, đây là một trong các loại bản lĩnh giữ nhà của Lộ Vô Quy."
Một ý niệm hiện lên trong đầu Du Thanh Vi: Tiểu muộn ngốc còn sống!
Du Thanh Vi gắt gao nắm chặt lấy điện thoại, tim nàng khó có thể ức chế mà đập nhanh hơn, vừa mừng vừa lo. Đến khi nước mắt lăn xuống, nàng mới có thể cảm thấy bản thân đang rơi lệ.
"Du Thanh Vi, alo, Du Thanh
Vi, cô đâu rồi?" Giọng nói của Loạn Hoài từ trong điện thoại truyền ra,
kéo lại suy nghĩ đang bay xa của Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi biết
đám người Khôi Tử Tuyển đây là đang gặp phiền toái lớn, muốn tìm nàng hỗ trợ. Nếu không có đám Yêu Linh này ở giữa tác loạn làm cho sự tình nháo đến nông nỗi kia, thì Bạch Thái Hoán cũng không có lá gan đánh tới cửa
dùng phù trận ngũ lôi oanh đỉnh đối phó tiểu muộn ngốc. Nàng không có
bất kỳ một lý do nào để vươn tay giúp các ả hết. Nàng chậm rãi nói từng
câu từng chữ: "Tiểu muộn ngốc vẫn luôn tin vào nhân quả báo ứng, em ấy
từng nói với tôi, thiếu nợ thì bắt buộc phải trả lại." Nàng nói xong,
ngắt điện thoại.
Ban đêm hơn mười giờ.
Du Thanh Vi ngồi ở
băng ghế sau, Đường Viễn lái xe, Tả Tiểu Thứ ngồi ở ghế phụ, phía sau xe các nàng là sáu chiếc xe hơi nhỏ và hai chiếc xe buýt, nhân thủ của nhà nàng và Đà gia đều được huy động.
Lúc xe của các nàng đi gần đến tòa nhà của Bạch Thái Hoán thì thấy ven đường đỗ đầy xe. Người của Hiệp Hội, Đạo Tử Đường và Thượng Thanh Cung đang tụm lại tốp năm tốp ba đứng trên vỉa hè hoặc ngồi trong xe chờ đợi. Nàng nhìn thấy Giả Chính Kinh,
Trịnh Kinh Nhân của Trần gia và Dịch thúc luôn đi theo bên cạnh Hạ Nhan
Hi đều tới, bọn họ đang đứng xa xa đánh giá tòa nhà của Bạch Thái Hoán.
Xe của nàng chạy dọc theo một con đường có hai làn xe hướng về phía trước, không bao lâu liền chạy đến trước một cánh cổng lớn vô cùng khí phái.
Phía trước cổng lớn là một hồ phun nước, hai bên trái phải là trấn trạch thú, tường viện cao ba mét, bên trong cây cối che phủ làm người ngoài
nhìn vào không thể thấy rõ tình huống bên trong.
Xe của Du Thanh
Vi vẫn luôn chạy thẳng tới cổng lớn mới dừng lại. Long sư thúc, Tiết
Nguyên Kiền, ba chị em Kim Sa và Đà gia lần lượt xuống xe, nhân thủ mà
Đà gia mang tới lưu lại trên xe buýt.
Chiếc xe tải nhỏ từ từ chạy tới rồi ngừng lại sau lưng Đường Viễn và Tiết Nguyên Kiền, người trên
xe khiêng xuống một cái bàn thờ và đồ cúng tế.
Du Thanh Vi cầm
một hộp cơm giữ ấm bước xuống xe, nàng vừa mở cửa liền bị gió âm ập vào
mặt. Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy toàn bộ tòa nhà của họ Bạch
bị quỷ khí dày đặc bao phủ, trên không trung ảm đạm là vô số âm hồn quỷ
vật bay lượn, so với lúc trước Lộ Vô Quy thi triển vạn quỷ quy tông chỉ
có hơn chứ không kém.
Cảnh tượng trước mắt làm cho Du Thanh Vi có thêm hai phân ý cười hiếm thấy: Này xác thật giống hệt bút tích của Lộ Vô Quy.
Đoàn người Tiết Nguyên Kiền lập đàn thờ tế bái Lộ Vô Quy ngay trước cổng lớn của Bạch gia.
Mấy rương tiền giấy được khiêng xuống từ xe tải nhỏ đặt cạnh nhau bắt đầu
thiêu đốt, ngọn lửa đốt tiền giấy cao cả mét bùng lên trước cổng lớn
Bạch gia.
Tả Tiểu Thứ tay trái cầm chuông chiêu hồn, tay phải cầm kiếm, khai đàn tố pháp triệu hồn.
Tiền giấy bị thiêu đốt, tàn tro bay lên cao, đám âm linh quỷ vật đang vờn
quanh trên không trung trước tòa nhà của họ Bạch nhìn thấy cung phụng
liền sôi trào, tiếng quỷ kêu thê lương vang vọng khắp bầu trời đêm hòa
cùng với gió âm gào thét, tầng tầng lớp lớp, giống như có vô ngần vô tận quỷ vật đang bồi hồi khóc than.
Hạ Nhan Hi, Trần Vũ, Quý Lưu
Quân, Yến hội trưởng, Đông Lai tiên sinh, Thanh Sơn đạo trưởng, Cẩm Trần đạo trưởng của Thượng Thanh Cung, Dực Di đại sư của Bồ Đề Tự đều đi về
phía cổng lớn, mỗi người đốt một nén nhang cho Lộ Vô Quy.
Khi bọn họ nhìn thấy linh bài hình thù kỳ lạ được chế tạo từ âm mộc, không khỏi nhìn nhiều mấy lần, vừa nhìn đến mặt trên có khắc ngày sinh và ngày
giỗ, tất cả đều vô cùng ngạc nhiên.
Phản ứng đầu tiên của bọn họ là: Làm gì có ai chết tới bốn lần!
Nhưng bọn họ rất rõ ràng, có thể khắc vào trên linh bài này thì thật sự là đã chết bốn lần! Bọn họ thắp nhang xong liền lập tức bấm đốt ngón tay suy
tính ngày sinh và ngày mất của Lộ Vô Quy, vừa tính xong, mồ hôi lạnh
toát ra đầy đầu.
Yến hội trưởng âm thầm lau một phen mồ hôi lạnh, cảm kích nhìn Cẩm Trần đạo trưởng. May mà Cẩm Trần đạo trưởng viết lá
thư kia cho ông ta, nể mặt Cẩm Trần đạo trưởng và Dực Di đại sư nên ông
ta mới nhiều lần nhường nhịn Du Thanh Vi, không trêu chọc tới Lộ Vô Quy.
Du Thanh Vi lấy thân phận người nhà đáp lễ với những người đến thắp nhang. Thấy giờ Tý đã đến, nàng mở hộp cơm giữ nhiệt ra, tháo bùa phong ấn,
rưới máu gà trống bảy năm lên phần cơm rồi đặt trên bàn thờ. Nàng đốt ba nén nhang thơm, tay chắp nhang cúng bái, trong miệng thầm mặc niệm pháp quyết, sau đó bước lên ba bước cắm nhang vào trong bát cơm, hô to:
"Tiểu muộn ngốc, ăn cơm."
Mọi người thấy thế liền vô cùng ngạc
nhiên và khó hiểu: Gà trống thuần dương chuyên khắc âm tà, nào có ai
dùng máu gà trống đi tế quỷ.
Đám âm linh quỷ vật đang bay lượn
xung quanh vốn dĩ đang ầm ĩ không thôi, đột nhiên tất cả đều yên tĩnh,
một cỗ oán khí phóng lên cao, mây đen âm trầm kéo đến giăng đầy khắp
trời, trong phút chốc tầng mây nổi lên huyết quang đỏ tươi, sát khí hôi
hổi chặt chẽ bao phủ lấy không trung phía trên tòa nhà của Bạch gia.
Bầu trời đêm vốn dĩ tĩnh lặng nhưng giờ phút này lại bắt đầu nổi gió, gió
càng lúc càng lớn, mây đen pha lẫn huyết quang quay cuồng, thiên địa
dường như cũng muốn biến sắc theo.
Phía trước bàn thờ khoảng hai
mét, một đoàn sương máu nhàn nhạt từ dưới đất bay lên dần dần ngưng tụ
thành một bóng người mơ hồ, một lúc sau, đoàn sương máu kia ngưng tụ ra
hình dạng rõ ràng hơn, đầu tiên là tứ chi, sau đó là ngũ quan và thân
hình, cuối cùng hoàn toàn biến thành một cô gái chừng mười tám, mười
chín tuổi, cả người như vừa mới tắm máu.
Cô gái này mặt mày thanh tú, tóc ngắn gần đến vai, toàn thân bao phủ bởi một tầng huyết quang
nồng đậm, trên người máu tươi ướt đẫm, máu trên người cô tựa hồ như còn
đang chảy xuôi. Cô chép miệng, ủy ủy khuất khuất nhìn Du Thanh Vi, ngay
sau đó biểu tình liền biến thành kinh ngạc, hỏi: "Du Thanh Vi, sao chị
lại khóc nhè nữa rồi?'
Khi cô nói chuyện không hề có âm thanh truyền ra, nhưng giọng nói của cô lại rõ ràng xuất hiện trong đầu của mọi người.
Du Thanh Vi nhanh chóng lau đi nước mắt, lắc đầu nói: "Không có khóc." Lúc trước nàng từng nằm mơ thấy cả người Lộ Vô Quy đều là máu. Nước mắt bị
lau đi lại tiếp tục chảy ra, nàng vội vàng đổi đề tài, nói: "Chị mang
cơm cúng đến cho em đây."
Lộ Vô Quy vui vẻ cong môi cười, dùng
sức "dạ" một tiếng rồi tiến đến gần bàn thờ. Cô nhìn cống phẩm đặt đầy
trên bàn thờ, lại nhìn sang mấy rương tiền giấy còn chưa đốt hết sau đó
vung tay lên, cống phẩm và tiền giấy bị cuốn hết lên bầu trời, đám âm
linh quỷ vật thấy thế như ong vỡ tổ nhào lên tranh cướp với nhau. Lộ Vô
Quy sung sướng híp mắt đi đến trước bát cơm cúng, dùng sức hút một cái,
bát cơm cúng có rưới máu gà trống bảy năm nháy mắt hóa thành một làn
khói bị cô hút vào trong bụng, trong bát chỉ còn lại một ít cặn tro bám
dưới đáy, ba nén nhang đã cháy sạch xiêu vẹo cắm trong bát.
Du
Thanh Vi thấy Lộ Vô Quy nghiêng đầu nhìn nàng cười đến vui vẻ ngây ngốc, bỗng chốc cảm giác cái mũi chua xót, vành mắt phát nhiệt, nàng theo bản năng vươn tay ra xoa xoa đầu cô nhưng tay nàng lại xuyên thấu qua đầu
Lộ Vô Quy. Ngay khi tay nàng chạm đến Lộ Vô Quy, một cảm giác lạnh lẽo
truyền từ ngón tay ra khắp cánh tay nàng.
Lộ Vô Quy "A" một tiếng la lên: "Đừng có sờ em!" sau đó nôn nóng nhìn chằm chằm tay Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi cúi đầu nhìn xuống tay mình, chỉ thấy một tầng huyết quang nổi lên trong lòng bàn tay, bắt đầu khuếch tán ra ngoài, từ bàn tay lan lên tới cánh tay, trong giây lát đã lên tới bả vai. Nơi huyết quang lan tới truyền đến cảm giác âm lãnh thấm vào tận trong cốt tủy.
Du Thanh Vi đột nhiên cảm thấy nơi xương sống sau lưng có chút đau xót, một cỗ
lực lượng nóng rực từ xương sống truyền ra khắp toàn thân. Khi cỗ lực
lượng nóng rực truyền tới tay phải thì sương máu bắt đầu theo lỗ chân
lông chui ra ngoài, cánh tay của nàng bị một trận băng hỏa đan xen làm
cho nàng phải hét lên đau đớn, toàn bộ cánh tay đều tê rần. Nàng nắm lấy cánh tay đau nhức, nước mắt chảy ra.
Sương máu chui ra từ trong cánh tay nàng nhanh chóng ngưng tụ thành một giọt máu bay về phía cái trán của Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy nhìn thấy Du Thanh Vi vẫn còn có thể giữ lại được cánh tay,
không tàn không phế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô nhìn về
phía Du Thanh Vi, dẩu dẩu miệng chán nản cúi đầu, thân mình bắt đầu hóa
thành một đoàn sương máu.
Du Thanh Vi lớn tiếng kêu: "Tiểu muộn ngốc."
Lộ Vô Quy một lần nữa ngưng tụ lại thành hình người, dẩu miệng buồn bực
nhìn Du Thanh Vi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Em không muốn làm hại
người khác." Cô nói xong, hóa thành một đoàn sương máu chui xuống đất
không thấy bóng dáng.
Du Thanh Vi hai mắt rưng rưng nhìn nơi Lộ
Vô Quy vừa biến mất, nước mắt đọng lại trong khóe mắt, nàng kiên cường
chống đỡ nhưng vẫn không nhịn được rơi lệ.
Rốt cuộc nàng đã hiểu
ra tại sao Lộ Vô Quy vẫn còn sống nhưng nàng lại không triệu hồn em ấy
về được. Lộ Vô Quy bị chết quá thảm, quá oan, oán khí quá nặng, em ấy
không muốn gây trở ngại cho nàng nên chỉ quấn lấy những kẻ đã hại chết
em ấy, thà rằng phiêu đãng ở bên ngoài cũng không về nhà.
Cổng lớn trước mặt bỗng mở ra.
Bạch Thái Hoán tay cầm quải trượng đứng trước cổng, Bạch Lĩnh Khê đỡ lấy
lão. Mới mấy ngày không gặp, vẻ già nua đã hiện rõ trên mặt của Bạch
Thái Hoán. Mặt mày lúc trước vốn dĩ hồng hào nay chỉ còn lại vẻ u ám,
đầy đồi mồi và nếp nhăn. Trên ấn đường của lão lượn lờ một sợi huyết
quang kỳ lạ. Sợi huyết quang này không chỉ hiện trên trán của Bạch Thái
Hoán, mà Bạch Lĩnh Khê cũng có, chẳng qua sợi huyết quang trên trán của
Bạch Lĩnh Khê đã được một bút bùa chu sa che giấu đi, bút bùa chu sa này còn che giấu tướng mạo và khí cơ trên người của nàng ta.
Du
Thanh Vi tức khắc minh bạch vì sao Bạch gia và Lý gia lại chết nhiều
người như vậy. Nàng cười lạnh một tiếng, nói: "Oan nghiệt quấn thân, nợ
máu phải trả bằng máu, họa lụy con cháu, không chết không ngừng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT