Tuy rằng Bạch Thoái Hoán trông có vẻ tuổi già bất kham nhưng đôi mắt của lão vẫn sáng ngời như điện, sắc bén bức người, khí thế không thể xem thường. Hai ông cháu lão ta đứng ở cổng lớn, đối diện với mấy chục người bên phía Du Thanh Vi nhưng vẫn không hề tỏ vẻ yếu thế hơn chút nào.

Bạch Thái Hoán đối với chuyện bị oan nghiệt quấn thân hồn nhiên không thèm để ý, lão nói: "Họa kia biết đâu sau này lại là phúc, phúc kia biết đâu sau này lại là mầm tai họa. Phúc họa tương y, là phúc hay là họa khó mà nói trước được. Giống như cô Du Thanh Vi đây, nếu cô không đeo trên lưng oan nghiệt huyết chú do chém giết giao long tạo thành, thì làm sao bây giờ cô có thể có được một thân giao long yêu lực?"

Lão từ từ chậm rãi nói: "Nhưng lão đây lại sơ xuất xem thường vị Tiểu Lộ đại sư kia, không nghĩ tới cô ta là một con Quỷ Yêu mà lại có thể chạy thoát khỏi ngũ lôi oanh đỉnh." Ánh mắt lão ta như thiêu đốt nhìn chằm chằm Du Thanh Vi: "Nói vậy thì thân phận thật sự của vị Tiểu Lộ đại sư rất không tầm thường đi?"

Quỷ Nhị lên tiếng: "Du nha đầu, đừng phản ứng lão ta. Lão đang gài để cô nói lỡ lời đó."

Quỷ Nhất cười khặc khặc, nói: "Bạch Thái Hoán, là phúc hay là họa thì ông cứ chờ xem thì biết ngay ấy mà."

Quỷ Tam nói: "Bạch lão đầu, tuy ông có một thân bản lĩnh, nhưng con cháu ông thì chưa chắc có được bản lĩnh như ông a." Hắn âm hiểm cười cười rồi nói tiếp: "Con cháu của cả dòng họ nhà ông chỉ sợ đều có kết cục cuối cùng là rơi vào vạn quỷ phệ cắn, không được chết già đâu nha." Hắn khua tay múa chân chỉ chỉ về phía đám âm linh quỷ vật đang lượn lờ trên không trung, tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa, nói: "Này đó đều là do oan nghiệt triệu hồi tới, bọn chúng đang chờ gặm xương của các người, uống máu của các người, ăn thịt của các người, xé hồn của các người, nuốt phách của các người đó."

Bạch Thái Hoán hừ lạnh một tiếng, nói: "Oan có đầu, nợ có chủ, nếu chủ nợ chết thì không cần phải trả nợ nữa."

Ba người quỷ đạo giống như nghe được thiên đại chê cười, bọn hắn ôm bụng cười lăn lộn không ngừng.

Một lúc lâu sau, Quỷ Nhất trưng ra khuôn mặt so với quỷ còn giống quỷ hơn, hung tợn nói: "Họ Bạch, ông nghe cho kỹ đây. Mạng của Du nha đầu và giao long kia đã sớm thuộc về ba anh em chúng tôi, ông dám đoạt tạo hóa của ba anh em chúng tôi thì con cháu cả dòng họ nhà ông, một đứa tính một đứa, ba anh đây bảo đảm với ông sẽ không bỏ sót đứa nào. Ông muốn tu quỷ đạo hả? Có tin hay không ba anh đây đi tìm rồi quật mồ mả cùng cái xác ông lên!"

Bạch Thái Hoán hừ cười một tiếng, nói: "Tôi cũng thắc mắc tại sao ba anh em các người chạy theo đuôi làm tùy tùng giúp đỡ cho Du Đạo Pháp, thì ra là đánh cái chủ ý này. Được thôi, ba anh em các người muốn tạo hóa của giao long chứ gì, không phải là không thể! Nhưng hôm nay nhà tôi đã chọc phải oan nghiệt này, các người cũng nên cho nhà tôi đường sống, bằng không, dù sao đều là bị đoạn tử tuyệt tôn vĩnh thế không được siêu sinh, tôi đây cũng không có gì băn khoăn mà liều mạng một lần vậy."

Quỷ Tam âm trầm nói: "Ông muốn như thế nào?"

Bạch Thái Hoán đáp: "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, nếu Lộ Vô Quy quấn lên nhà tôi, bút nghiệt nợ này chúng tôi nhận, sau này nó sẽ về tay tôi, được không?" Giọng điệu của lão ta vô cùng kiên quyết, giống như thể ba người quỷ đạo mà nói không một tiếng liền sẽ đua cái ngươi chết ta sống.

Quỷ Nhị khẽ liếc mắt một cái, âm trầm cười cười: "Oan nghiệt huyết chú, ba anh đây không dám đụng tới đâu nha."

Bạch Thái Hoán chắp tay nói: "Nếu ba vị đã đáp ứng không nhúng tay vào chuyện của Lộ Vô Quy, Bạch mỗ đây đa tạ."

Ba người quỷ đạo ôm nhau cười to. Chuyện liên quan đến Lộ Vô Quy, ba anh em bọn họ một câu cũng sẽ không để lộ ra tới.

Du Thanh Vi lạnh mặt không nói một lời, chỉ đứng nhìn chằm chằm Bạch Thái Hoán. Nàng siết chặt quạt xếp trong tay, mu bàn tay hiện lên ánh sáng mờ mờ cùng với hoa văn long lân.

Quỷ Nhất hô: "Du nha đầu, đi về thôi!"

Quỷ Nhị nhìn thấy Du Thanh Vi có vẻ muốn xông lên liều mạng với Bạch Thái Hoán, hắn hô to "Du nha đầu", đợi đến khi Du Thanh Vi quay đầu nhìn về phía mình thì hắn mới nhếch miệng cười, nói: "Bản lĩnh của ông nội Tiểu Lộ so với Bạch Thái Hoán thì sao?"

Du Thanh Vi sửng sốt, không hiểu rõ lắm ý tứ trong câu hỏi của Quỷ Nhị. Nàng đáp: "Đương nhiên là Hứa gia gia lợi hại hơn."

Quỷ Nhị chỉ điểm cho Du Thanh Vi một câu như vậy, sau đó xoay người rời đi cùng Quỷ Nhất và Quỷ Tam.

Du Thanh Vi suy nghĩ một chút, đã hiểu. Ý của Quỷ Nhị hẳn là: Đạo hạnh của Hứa Đạo Công cao như vậy nhưng cũng chỉ có thể cung phụng nhang đèn hóa giải oán khí cho Lộ Vô Quy, lấy chút bản lĩnh này của Bạch Thái Hoán thì không thể nào thu phục được em ấy. Ba người quỷ đạo hiểu biết Lộ Vô Quy còn nhiều hơn nàng, tất nhiên không có khả năng để cho Bạch Thái Hoán tùy ý đối phó Lộ Vô Quy, bọn họ đáp ứng không nhúng tay vào chứng tỏ rằng Bạch Thái Hoán không có cửa làm gì được Lộ Vô Quy. Nhưng nàng vẫn lo lắng không thôi, tuy Hứa Đạo Công lợi hại nhưng ông ấy chỉ có một mình. Còn Bạch Thái Hoán thì có thể mời đến rất nhiều nhân thủ trợ giúp.

Nàng ngẩng đầu nhìn đám âm hồn quỷ vật đang chiếm cứ không trung phía trên rất lâu không tiêu tán kia, chúng nó chỉ bay vờn quanh ở ngoài mà không tiến vào tòa nhà, thực hiển nhiên là do bên trong tòa nhà có bố trí pháp trận, chúng nó không vào được.

Nàng rất rõ ràng nếu hiện tại nàng xông lên liều mạng cùng Bạch Thái Hoán rồi giết vào trong nhà, rất có thể tất cả mọi người đều phải bỏ mạng lại Bạch gia. Nàng biết Lộ Vô Quy sẽ không muốn như vậy.



Có chút thù oán, không phải cứ liều mạng là có thể báo.

Du Thanh Vi lạnh mặt xoay người đi về xe. Nàng đi vài bước bỗng nhiên cảm giác được gì đó, theo bản năng quay sang nhìn hàng cây ven đường, vừa liếc mắt liền thấy một đoàn huyết quang đang trốn trong đó. Trực giác nói với nàng đây chính là tiểu muộn ngốc đang ngồi xổm nơi đó nhìn nàng. Nàng vừa chua xót vừa có chút buồn cười, vội bước nhanh đến chỗ đó. Đoàn huyết quang kia nhanh chóng chui vào trong đất. Nàng đứng trước hàng cây, nói: "Lén lút làm cái gì?"

Bên trong không có chút động tĩnh nào.

Du Thanh Vi kêu: "Tiểu muộn ngốc, ra đây."

Một chút phản ứng cũng không có.

Du Thanh Vi cong ngón tay gõ gõ lên một thân cây, nói: "Dù gì thì em cũng nên ra đây bàn giao chút chuyện với chị chứ, không có em ở bên rất nhiều chuyện chị không hiểu rõ, không biết phải làm như thế nào nữa." Nàng nói xong, tập trung nhìn quanh bốn phía, trong nền đất ở hàng cây trước mặt có một đoàn sương máu bắt đầu chảy ra, đoàn sương máu nhanh chóng ngưng tụ thành một hình người trong suốt.

Lộ Vô Quy vẻ mặt cảnh giác nhìn Du Thanh Vi, nói: "Chị đừng có tới gần em nhen."

Du Thanh Vi "Ừm" một tiếng, nói: "Chị sẽ không tới gần em."

Lộ Vô Quy nhẹ nhàng thở ra, cô bay lên ngồi trên nhánh cây, thấy Du Thanh Vi vẫn còn đứng phía dưới, cô suy nghĩ một chút rồi bò trở xuống ngồi xếp bằng trong bụi cây gần đó, chống cằm nhìn Du Thanh Vi, nói: "Em cảm thấy đã lâu không gặp được chị, thật là nhớ chị, cho nên muốn trốn ở bên cạnh nhìn nhiều thêm mấy lần."

Du Thanh Vi nghe vậy liền mỉm cười, trong lòng có chút chua xót, nàng nói: "Em muốn nhìn chị thì cứ quang minh chính đại mà nhìn, không cần phải lén lút như vậy."

Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ rồi đáp: "Được rồi, sau này em sẽ quang minh chính đại nhìn chị."

Du Thanh Vi cười khẽ gật gật đầu. Nàng lại hỏi: "Chị nhìn thấy.... em bị bùa ngũ lôi oanh đỉnh... em....em có bị thương đến thần hồn không?"

Lộ Vô Quy vẻ mặt buồn rầu chống cằm, dẩu miệng nói: "Lúc ấy quá nguy hiểm, em không có biện pháp nào khác, chỉ có thể huyết tế độn thuật chạy trốn. Em tu hành nhiều năm như vậy, tất cả tinh huyết đều bị sét đánh tan bám vào người của những kẻ đến tấn công nhà chúng ta hôm đó, em phải đi tìm về từng chút một mới gom đủ lại được. Lão Bạch và lão Lý kia quá xấu rồi, tòa nhà xây kín mít làm em không vào được. Em bị sét đánh tan mất quỷ lực, đạo hạnh nhiều năm như vậy đều bị sét đánh không còn bao nhiêu, ban ngày em không dám ra ngoài, bọn chúng thì ban đêm đều chui vào trốn trong nhà.... Haizz!" Lộ Vô Quy vẻ mặt sầu trướng thở dài.

Du Thanh Vi hỏi: "Chị có thể giúp em làm gì không?"

Lô Vô Quy nghĩ nghĩ rồi lắc lắc tay, đáp: "Thôi, chị đừng nhúng tay vào, sẽ chết người đó."

Du Thanh Vi nói: "Nhưng bọn chúng vẫn luôn trốn trong nhà như vậy, em cũng không có biện pháp nào bắt được chúng...."

Lộ Vô Quy lấm la lấm lét nhìn trái nhìn phải, cô ngoắc ngoắc tay với Du Thanh Vi, bộ dáng kiểu như "em có chuyện muốn nói nhỏ nhỏ cho chị nghe".

Du Thanh Vi nhấc chân muốn bước vào trong bụi cây thì nghe Lộ Vô Quy kêu: "Chị đừng có tới đây a." Nàng tức giận trừng Lộ Vô Quy một cái: "Không phải em kêu chị tới nói nhỏ nhỏ cái gì sao?"

Lộ Vô Quy cong môi cười, đáp: "Em làm người nhiều năm quá nên quên mất mình là quỷ, làm quỷ không cần nói nhỏ nhỏ, nếu em không muốn người khác nghe thấy chúng ta nói chuyện thì bọn họ nhất định không cách nào nghe được a." Cô ngừng một lúc rồi hỏi: "Ủa, em vừa nói đến chỗ nào ấy nhỉ?"

Tim Du Thanh Vi rớt xuống dạ dày, nói thầm trong lòng: "Lại ném mất hồn." Nàng hỏi: "Em lại ném mất hồn ở chỗ nào rồi à?"

Lộ Vô Quy nói: "Đúng rồi, sao chị biết hay vậy?"

Du Thanh Vi hỏi: "Ném ở đâu?"



Lộ Vô Quy đáp: "Để xem, lúc em sử dụng huyết tế độn thuật thì phải đem bản thân hủy đi mới bỏ chạy được, những mảnh hồn kia có chút bị sét đánh không còn, có chút thì xen lẫn trong những giọt máu bám vào trên người kẻ khác, mà cũng đã thu lại gần đủ rồi, chỉ còn lại một ít trên người Bạch Lĩnh Khê, nhưng bị lão Bạch phong ấn không triệu về được, vậy nên tối nào em cũng tới đây kiếm chuyện cho vui."

Đôi mắt Du Thanh Vi đỏ ửng. Những mảnh hồn bị sét đánh sẽ không thể tìm lại được nữa.

Lộ Vô Quy nói đến chuyện ném hồn liền nghĩ tới một chuyện khác, cô nói: "Em ném mất hồn, phải ăn thật nhiều cơm cúng bồi bổ nha."

Du Thanh Vi nói: "Tối mai chị sẽ đưa cơm đến cho em."

Lộ Vô Quy nhanh nhẹn gật đầu, cười đến phá lệ xán lạn: "Tốt quá tốt quá, nhưng mà chị không cần bày bàn thờ pháp đàn gì đó đâu. À, ngày mai chị đến nhớ đem theo tiền Quỷ Thần và tiền Thần Tài cho em nha, tiền dưới tầng hầm còn chưa làm xong đâu. Tiền đã làm xong em giấu ở giá sách trong thư phòng nhỏ, chỗ được vải bùa che lên ấy."

Du Thanh Vi: "...." Hừm, em ấy cư nhiên học được cách giấu quỹ đen!

Tả Tiểu Thứ bước nhanh đến bên cạnh Du Thanh Vi, nhìn về phía Lộ Vô Quy đang xếp bằng ngồi trong bụi cây, cô hỏi: "Tiểu Quy Quy, em vẫn ổn chứ?" Cô tỉ mỉ đánh giá Lộ Vô Quy một lần, lấy kinh nghiệm duyệt quỷ vô số của mình, cô cư nhiên không nhìn ra Lộ Vô Quy là cái quỷ gì.

Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ rồi đáp: "Không ổn lắm. Buổi tối không thể trộm thơm thơm Du Thanh...." Cô nói xong liền hoảng hồn nhận ra mình lại lỡ miệng, cô che miệng lại, vội vàng đứng lên, nói: "Ai nha, em còn có việc." Nhanh như chớp chạy mất.

Du Thanh Vi kêu: "Tiểu muộn ngốc, tiểu muộn ngốc...." Kêu mấy tiếng cũng không thể nào kêu Lộ Vô Quy quay trở lại, nàng tức giận vung quạt xếp trong tay lên, thật muốn phang cho Tả Tiểu Thứ một cái.

Tả Tiểu Thứ dậm chân, la lên: "Mẹ nó, có phải tôi trộm thơm thơm gì em đâu." Cô la xong mới kinh ngạc phát hiện ra có chỗ không đúng: "Trộm thơm thơm à nha!"

Du Thanh Vi tức muốn ói máu! Nàng cả giận nói: "Trộm thơm thơm thì sao hả?"

Ngữ khí vô cùng đúng lý hợp tình làm cho Tả Tiểu Thứ không còn lời nào để nói.

Du Thanh Vi nói: "Tối mai cùng tôi đi đưa cơm cho tiểu muộn ngốc."

Tả Tiểu Thứ "Ờ" một tiếng rồi lấy di động ra gọi điện thoại cho Trang Hiểu Sanh.

Điện thoại rất nhanh có người bắt máy, giọng nói lạnh như băng của Trang Hiểu Sanh truyền đến: "Chuyện gì?"

Tả Tiểu Thứ nói: "Lộ Vô Quy không chết."

Trang Hiểu Sanh hỏi: "Cô nói cái gì? Không chết?"

Tả Tiểu Thứ đáp: "Không chết, em ấy còn đang đi kiếm chuyện với Bạch Thái Hoán đây nè! Để tôi đến nhà chị nói tỉ mỉ cho chị nghe."

Giọng nói của Trang Hiểu Sanh lúc này đã mềm mại hơn rất nhiều, nàng nói: "Được. Cô còn giữ chìa khóa căn nhà kế bên nhà tôi đúng không, gặp nhau bên đó đi."

Tả Tiểu Thứ "Ừm" một tiếng, nói: "Chút nữa gặp." Cô vui vẻ ngắt điện thoại, nói với Du Thanh Vi: "Thật tốt quá. Du lừa đảo, tôi phải đi hẹn hò, về trước đây." Sau đó phất tay chào tạm biệt Du Thanh Vi rồi chạy chậm ra xe.

Du Thanh Vi quay đầu nhìn thân ảnh chạy đi của Tả Tiểu Thứ, tức giận đến muốn lôi chị ta về đấm cho mấy cái. Nàng thấy Lộ Vô Quy đã đi mất không thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ đành quay trở về. Nàng đi vài bước rồi quay đầu nhìn lại, xác thực không còn bóng dáng Lộ Vô Quy ở quanh đây mới xoay người leo lên xe.

Mặc kệ như thế nào, biết được Lộ Vô Quy vẫn còn sống, tâm tình của nàng tốt lên rất nhiều. Nàng suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra gọi cho Tả Nhàn, thông báo tin tức Lộ Vô Quy không chết cho bà biết.

Lộ Vô Quy trốn ở trên cây núp vào trong bóng đêm, vẫn luôn nhìn theo đoàn người của Du Thanh Vi đi xa, đến khi không thấy nữa mới chui vào trong lòng đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play