Long sư thúc không biết tại sao Kim Sa và Mục Mộ lại bị linh bài của Lộ
Vô Quy dọa cho sợ thành như vậy. Ông nhìn mặt trước của linh bài, thấy
trên đó chỉnh chỉnh tề tề khắc bốn cái ngày giỗ, tim của ông cũng bị đập trật hết hai nhịp, run lập cập. Ông ho khan một tiếng, nói: "Khắc bốn
cái ngày giỗ lên như vậy cũng thật dọa người." nói xong ông mới cảm thấy có chút không đúng, nào có ai mà chết tới tận bốn lần chứ?
Quỷ Yêu bị ngũ lôi oanh đỉnh đánh chết còn có thể phóng huyết khí tận trời như vậy sao?
Long sư thúc cẩn thận suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy việc này thật là quỷ dị. Ông nhớ đến Đại Bạch và Lộ Vô Quy đều là một ổ chui ra với nhau, Lộ Vô Quy thành như vậy nhưng Đại Bạch lại không hề có chút phản ứng nào.
Việc này thiệt là tà môn!
Long sư thúc đã sống hơn nửa đời người, chém chết vô số cương thi quỷ quái nhưng lúc này cũng không tránh khỏi
tay run chân mềm, cảm thấy sắp có việc lớn xảy ra. Ông nghĩ tới nghĩ lui nhưng không tài nào đoán được sẽ xảy ra chuyện gì kế tiếp, nên đơn giản không thèm nghĩ nữa. Dù cho có phát sinh chuyện gì thì cũng không xảy
đến trên đầu các ông được, nói cách khác, sớm tại lúc oán khí lao ra
khỏi tòa nhà này thì ở đây đã không có người ở nữa.
Du Thanh Vi
bị hai quải trượng của Lý Thái Hưng đánh ra nội thương, cộng thêm việc
cường chống khắc quỷ bài cho Lộ Vô Quy, cùng với hai tiếng đồng hồ làm
pháp sự triệu hồn, bị oán khí và sát khí va chạm một hồi nên đương
trường hôn mê.
Ban đêm trong lúc sốt cao, nàng luôn mơ mơ màng màng khẽ gọi "tiểu muộn ngốc".
Nàng thấy Lộ Vô Quy cả người máu tươi đầm đìa đứng ở một mảnh hắc ám, máu đỏ theo môi chảy xuống, dưới chân cũng có bãi máu loang lổ, em ấy cô độc
đứng một mình ở nơi đó, giống như đứa nhỏ bị lạc đường mờ mịt vô thố.
Nàng lớn tiếng gọi: "Tiểu muộn ngốc", muốn cho Lộ Vô Quy quay sang nhìn
nàng. Nàng vừa gọi vừa chạy về phía Lộ Vô Quy, nhưng là, vô luận nàng có chạy bao lâu cũng không thể chạy đến được bên người Lộ Vô Quy.
Trong lòng Du Thanh Vi tràn đầy bi thương, ngũ tạng đều đau muốn nát.
Nàng hôn hôn trầm trầm ngủ rất lâu rất lâu, ác mộng vẫn luôn quấn lấy nàng, dáng dấp khi chết của Lộ Vô Quy lấp đầy đầu óc.
Nàng không biết bản thân đã ngủ bao lâu, lúc mở mắt ra thì thấy mẹ nàng đang dùng khăn ướt lau cánh tay cho nàng. Bà Du từ trước đến nay luôn thích
trang điểm xinh đẹp, khuôn mặt phá lệ tinh xảo giờ phút này giống như
chỉ trong một đêm đã già đi vài tuổi, nếp nhăn nơi khóe mắt đều hiện ra
tới. Khuôn mặt của bà có chút tiều tụy, hiện lên vài phần già nua. Trong lòng Du Thanh Vi bỗng nhiên chua xót, nàng gọi: "Mẹ."
Tả Nhàn
nghe thấy tiếng gọi của Du Thanh Vi, ngẩng đầu lên nhìn nàng, bà nặn ra
một nụ cười, nói: "Tỉnh rồi à. Có đói bụng không?"
Du Thanh Vi
lắc đầu thật khẽ. Nàng cảm giác được bên cạnh còn có người, nghiêng đầu
nhìn sang thì thấy Trang Hiểu Sanh đang ngồi ở ghế sofa bên cạnh.
Hai mắt Trang Hiểu Sanh phiếm hồng, ngồi trên ghế nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt kia có tia thê lương không nói nên lời. Một hàng nước mắt không tiếng động chảy ra khỏi khóe mắt của Trang Hiểu Sanh.
Trang Hiểu Sanh rất muốn hỏi Du Thanh Vi: Cô nói nhà chúng tôi không nuôi sống
được Nhị Nha, cô nói muốn chiếu cố cho Nhị Nha cả đời, cô nói muốn mang
con bé đi tìm hồn nhưng lại ném mệnh của con bé dưới lòng đất. Cô nói
muốn đưa Nhị Nha về nhà cô hưởng thụ cuộc sống, nhưng cô lại để con bé
đang sống sờ sờ bị lôi nổ nát ngay trong sân nhà cô.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Du Thanh Vi, nàng cũng không nói được nên lời.
Lúc này nàng đi nói những chuyện đó thì có ích gì. Nàng chất vấn Du Thanh Vi thì có ích gì cơ chứ!
Tả Tiểu Thứ đưa cơm tới, nhìn thấy Trang Hiểu Sanh rơi nước mắt bỏ đi liền vội vàng gọi: "Hiểu Sanh."
Cô nhanh chóng chạy về phòng đặt cơm lên bàn rồi đuổi theo Trang Hiểu Sanh.
Tả Tiểu Thứ chạy xuống tới dưới lầu mới đuổi kịp Trang Hiểu Sanh, cô nắm cánh tay nàng, kêu lên: "Chị làm sao vậy?"
Trang Hiểu Sanh hất tay Tả Tiểu Thứ ra, hét lên: "Cút." Nàng liên tiếp lui về sau mấy bước, vừa khóc vừa nói: "Tôi thà rằng em ấy là một đứa nhỏ ngốc nghếch, tôi nguyện ý nuôi em ấy cả đời, tôi chỉ cần em ấy có thể sống
sót thôi! Em ấy mới mười chín tuổi! Em ấy ăn cơm cúng ba mươi năm mới
đầu thai đến nhà chúng tôi! Tả Tiểu Thứ, cô kêu tôi phải nói với ba mẹ
tôi như thế nào đây, cô nói cho tôi biết làm sao tôi có thể nói cho bọn
họ rằng em gái của tôi đã bị ngũ lôi oanh đỉnh đánh cho hồn phi phách
tán đây hả!"
Tả Tiểu Thứ không thể nào nói rằng bởi vì Bạch Thái
Hoán bọn hắn muốn bắt Đại Bạch nhưng bị Lộ Vô Quy ngăn trở, chỉ có thể
tiêu diệt em ấy....
Nước mắt của Trang Hiểu Sanh rơi như mưa,
khóc không thành tiếng. Nàng quay đầu rời đi khỏi sân của bệnh viện,
bước nhanh đến bãi đỗ xe.
Tả Tiểu Thứ vẫn đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Trang Hiểu Sanh bỏ đi.
Tả Nhàn nhìn Trang Hiểu Sanh rời đi, nói với Du Thanh Vi: "Hiểu Sanh...."
bà thở dài một tiếng rồi nói tiếp: "Việc này, dù sao cũng phải nói cho
con bé biết."
Du Thanh Vi không lên tiếng.
Một hồi lâu qua đi nàng mới nhẹ nhàng nói một câu: "Mẹ, con không sao đâu."
Tả Nhàn vỗ vỗ tay Du Thanh Vi, không nói gì nữa.
Du Thanh Vi vừa tỉnh lại ngày hôm sau liền xuất viện. Thể chất hiện giờ
của nàng đã không còn giống người bình thường, hôn mê ba ngày thương thế đã khôi phục được bảy tám phần, ngay cả những vết ứ máu trên cơ thể
cũng tan gần hết, chỉ còn lại một mảnh xanh lá nhàn nhạt.
Nàng về đến nhà, nhìn thấy bàn pháp sự đặt ở trong sân lúc trước đã được dọn
dẹp. Cái hố do phù trận của bùa ngũ lôi oanh đỉnh tạo thành vẫn còn lưu
lại, cây xanh hoa cỏ trong sân đều chết héo, dòng suối phong thủy khô
cạn, cá bên trong chết sạch đang bốc mùi hôi thối. Bức tường phong thủy
mà nàng bỏ ra số tiền lớn để xây đã bị nứt ra, mặt tường loang lổ vết
rạn, một số vật phong thủy gắn trên tường cũng rơi rớt dưới đất.
Bạch Thái Hoán dẫn phát toàn bộ phong thủy cục trong sân nhà nàng tới đối
phó Lộ Vô Quy, Lộ Vô Quy chết đi, phong thủy nơi này cũng bị phá. Một
căn biệt thự rộng lớn xinh đẹp, chỉ qua một đêm liền trở nên rách nát
bất kham.
Du Thanh Vi giương mắt nhìn tòa nhà của mình, chỉ thấy cảnh sắc trước mắt thê lương cùng tiêu điều.
Tả Nhàn nói: "Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, sư thúc của con nói tạm thời không thể ở lại được nữa, mẹ đã cho dì Tiền và Tiểu Thất tạm nghỉ
việc rồi."
Du Thanh Vi đi vào trong nhà, nàng nói: "Mẹ, mẹ đến nhà cậu cả ở mấy ngày đi, để con giúp mẹ thu dọn quần áo."
Tả Nhàn không yên tâm Du Thanh Vi, bà hỏi: "Còn con thì sao?"
Du Thanh Vi dừng lại bước chân. Qua một hồi lâu nàng mới lên tiếng: "Mẹ, tiểu muộn ngốc bị chết thật thảm."
Tả Nhàn nặng nề thở dài, yên lặng đi lên lầu thu dọn quần áo.
Du Thanh Vi cũng lên lầu giúp Tả Nhàn thu dọn. Nàng nói: "Trong sân sát
khí rất nặng, phải mất một khoảng thời gian mới tan hết được, đợi sát
khí tan hết, trong sân cây cỏ trồng lại có thể sống thì mới dọn về ở
được."
Tả Nhàn đáp: "Con muốn làm cái gì thì cứ làm đi. Tiểu Quy
Quy là một đứa bé tốt, không nên rơi vào kết cục như vậy, không thể để
con bé bị người khác hại chết một cách vô lý như thế."
Du Thanh
Vi "dạ" một tiếng. Nàng giúp Tả Nhàn bỏ quần áo đã thu thập xong vào
vali rồi đem vali bỏ vào trong cốp xe, tự mình đưa Tả Nhàn đến nhà cậu
cả. Lúc nàng đến nhà cậu cả thì gọi điện thoại cho Tả Tiểu Thứ, kêu Tả
Tiểu Thứ dọn đồ về nhà cậu ở.
Điện thoại vừa vang lên một tiếng
liền có người bắt máy, giọng nói của Tả Tiểu Thứ từ trong điện thoại
truyền ra: "Du lừa đảo, nhà của Bạch Thái Hoán và Lý Thái Hưng xảy ra
chuyện lớn rồi."
Du Thanh Vi nghe thấy tên của hai lão già kia, giọng nói không tự chủ được lạnh xuống: "Chuyện gì vậy?"
Tả Tiểu Thứ nói: "Em đang ở đâu, tôi tới đón em." Giọng nói của cô không nén được sự kích động.
Du Thanh Vi đáp: "Nhà chị."
Tả Tiểu Thứ "Hở?" một tiếng, hỏi lại: "Nhà tôi?"
Du Thanh Vi nói: "Tôi đưa mẹ đến nhà cậu cả ở mấy ngày."
Tả Tiểu Thứ nói thầm trong bụng: "Cậu cả của em còn không phải là ba tôi
sao?" Cô đáp: "Được rồi, giờ tôi chạy về đón em. Mẹ nó, thiệt là quá
kích động lòng người đi, giờ tôi gửi ảnh qua cho em xem trước."
Mẹ Tả nói: "Là Tiểu Thứ sao? Kêu nó về nhà ăn một bữa cơm đi, cái con bé
này cả ngày cứ chạy đi đâu không thấy bóng dáng, sắp thành khỉ rồi hay
gì."
Du Thanh Vi đáp: "Chút nữa chị ấy về ngay ạ." Nàng nói xong
liền mở ảnh mà Tả Tiểu Thứ vừa gửi, thấy trong ảnh là mấy cái đầu lâu
khô quắt. Mấy cái đầu lâu này chỉ còn da bọc xương, ngay đến tóc cũng
khô quéo, gương mặt vặn vẹo vô cùng thống khổ, giống như trong nháy mắt
bị rút sạch hết tinh huyết mà chết. Nàng mở tấm ảnh thứ hai ra xem, cũng là một cái đầu lâu khô giống như tấm ảnh đầu. Tấm thứ ba, cũng như vậy. Tấm thứ tư và thứ năm, đều như thế.
Mấy đầu lâu tuy rằng đã khô quắt nhưng vẫn có thể phân biệt ra tuổi tác. Này giống như là một nhà năm người.
Phía dưới còn mấy tấm ảnh nữa, hình ảnh bối cảnh không thay đổi, khác biệt
duy nhất chính là những bức ảnh này chụp toàn thân của mấy cái đầu lâu
kia, thân mình rữa nát, da của mấy cái xác này tróc ra từng mảng dính
vào trên khung xương, bên trong khung xương còn có nội tạng thối rữa....
Du Thanh Vi chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, nàng che miệng lại vọt vào trong toilet, ghé vào bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Nàng chưa ăn uống gì, trong bụng trống không, nôn ra ngoài chỉ toàn là dịch vàng.
Du Thanh Vi nôn xong, tức giận vô cùng nhắn tin cho Tả Tiểu Thứ: Chị gửi ảnh quỷ quái gì cho tôi vậy hả!
Tả Tiểu Thứ nhắn lại: Ảnh diệt môn một nhà năm người.
Theo sát là một cái tin nhắn khác: Lý Mân, cha mẹ và vợ con của hắn.
Thêm một cái tin nhắn nữa nhắn đến: Lý Mân là cháu họ xa của Lý Thái Hưng,
hôm bọn chúng giết đến nhà chúng ta hắn cũng có tham dự.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Du Thanh Vi, nàng nhắn lại: Tình huống như thế nào?
Tả Tiểu Thứ trả lời: Tôi đang lái xe, về nhà rồi nói.
Du Thanh Vi thật muốn nắm Tả Tiểu Thứ lại nhéo cho một trận. Nàng nghĩ
nghĩ, tránh đi cậu mợ, ra ban công gọi điện thoại cho Đường Viễn:
"Chuyện của cả nhà Lý Mân là như thế nào vậy?"
Đường Viễn đáp: "Cả nhà Lý Mân đều đã chết." Anh ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: "Mọi người đồn rằng có quan hệ với Tiểu Lộ."
Du Thanh Vi tức giận đến cắn răng, kêu lên: "Tiểu muộn ngốc đã.... vậy mà bọn chúng còn hắt nước bẩn lên người em ấy."
Đường Viễn thấp giọng nói: "Quỷ thúc nói.... Tiểu Lộ không chết, cần tìm hiểu lại.... ông ấy nói.... nói chuyện này thực sự có thể là do Tiểu Lộ
làm."
Du Thanh Vi hít một hơi thật sâu, bật thốt lên: "Sao có thể?"
Tiểu muộn ngốc làm sao có thể gây ra thảm án diệt môn cơ chứ! Nhưng ngay sau đó nàng lại nghĩ tới, nếu thật sự chuyện này do tiểu muộn ngốc gây ra,
vậy chứng tỏ em ấy không chết! Nàng nhớ tới ngày đó lúc nàng lập đàn
triệu hồn xảy ra dị tượng, bắt đầu có thêm hai phần tin tưởng. Nàng hỏi: "Chỉ có mỗi nhà của Lý Mân chết hết thôi sao?"
Đường Viễn đáp:
"Không. Theo bọn tôi kiểm chứng, từ đêm mà Tiểu Lộ xảy ra chuyện thì mỗi đêm đều có người chết, tất cả đều là.... những kẻ có quan hệ đến việc
Tiểu Lộ gặp nạn, những kẻ đó đều là người đã tham dự việc tấn công nhà
chúng ta và người nhà của bọn chúng. Những người này đều chết vào giờ
Tý, còn nữa, mỗi đêm đến giờ Tý, tòa nhà của Bạch Thái Hoán và Lý Thái
Hưng liền có....."
Du Thanh Vi hỏi: "Liền có cái gì?"
Đường Viễn đáp: "Sát khí rất nặng, huyết khí tận trời, cảnh tượng kia....
giống hệt như lúc em khai đàn làm phép triệu hồn cho Tiểu Lộ. Tôi nghe
nói Cẩm Trần đạo trưởng đã đến Hiệp Hội, tối nay ông ấy muốn đến nhà của Bạch Thái Hoán nhìn thử.
Du Thanh Vi đáp: "Tôi biết rồi. Tối nay chúng ta cũng đến đó xem sao."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT