Dư Tương mím môi cười khẽ: "Cũng không phải, bình thường anh ấy đi ngang qua chợ bán thức ăn, chúng em đã thương lượng cả rồi."

Cô cũng không thể nói sự thật rằng cô đang dạy dỗ người đàn ông của mình, tạo hình tượng bị vợ quản nghiêm cho Ninh Miễn.

Chị Liêu nháy mắt: "Chị hiểu, nam nữ phối hợp làm việc mới không mệt!"

May mắn, đề tài của chị Liêu dừng lại ở đây, sau khi mọi người thỏa mãn lòng hiếu kỳ, không có ai thảo luận về bọn họ nữa, tiệc cưới náo nhiệt vui mừng, cũng là thời cơ tốt để nghe bát quái, ít nhất chị Liêu cho Dư Tương phổ cập khoa học không ít chuyện cẩu huyết khiên cho cô mở rộng tầm mắt.

Ứng phó tiệc cưới xong, lúc muốn rời đi khỏi đây mới phát hiện có người quen.

Là mẹ Kỳ gọi Dư Tương trước, Dư Tương mới chú ý tới bà và Kỳ Thao cũng tham gia tiệc cưới.

"Bác gái, bác cũng ở đây sao?"

Mẹ Kỳ cười gật đầu: “Đúng vậy, cô dâu là cháu gái họ bên nhà mẹ đẻ bác, này đôi trẻ này vẫn là nhờ cha Kỳ Thao tác hợp mới quen biết.”

Dư Tương giật mình: "Thì ra là như vậy."

Kỳ Thao ở bên cạnh mẹ Kỳ, hai bên gật đầu chào hỏi, trong biểu tình Ninh Miễn nhìn không ra cái gì khác thường, nhìn thẳng về phía Kỳ Thao, nói chuyện phiếm hai câu với anh ta. Tuy rằng Dư Tương không có ý định chào hỏi Kỳ Thao, nhưng nhìn tình hình trước mắt, nhà bọn họ đã có một người nói chuyện, cho dù cô có mở miệng hay không cũng sẽ không có ai nói cô không lễ phép.

Thoạt nhìn tinh thần mẹ Kỳ không tốt lắm, ở trong hôn lễ của cháu gái cố gắng thể hiện sự vui mừng, trên thực tế trong khoảng thời gian này Dư Tương ở trong đình viện ngẫu nhiên gặp bà hai ba lần, so với trước kia gầy đi rất nhiều, có lẽ vẫn không thể chấp nhận được việc cha Kỳ đã làm bạn với bà nhiều năm như vậy lại đột nhiên qua đời.

Dư Tương cũng chỉ biết cảm thán ở trong lòng, cô và mẹ Kỳ chỉ có quen biết hời hợt, mà mọi người đều có cuộc sống cá nhân của riêng mình.

Ra khỏi khách sạn, mẹ Kỳ thuận miệng hỏi: "Các cháu về nhà à?"

DTV

Ninh Miễn cười nói: "Không phải, đến chỗ mẹ cháu."

Có thể nói, người già luôn thuận miệng hỏi một câu phương hướng và địa chỉ, trí nhớ mẹ Kỳ không tệ, nghi hoặc hỏi: "Bác nhớ các cháu không phải đều đi về phía đông sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-399.html.]

Bà mặc định những gì mà Ninh Tịnh nói là nói về Chu Cầm Vận.

Dư Tương nghe hiểu lời tuyên thệ chủ quyền không giải thích được trong miệng của người đàn ông, giải thích nói: "Không phải, là nhà mẹ đẻ của cháu, ở gần đây."

Quả nhiên mẹ Kỳ nói: "Ồ, bác còn tưởng là nói mẹ chồng cháu."

Sau đó hai bên tách ra đi.

Kỳ Thao và mẹ Kỳ đi xe buýt, trên đường mẹ Kỳ quay đầu lại nhìn về phía hai vợ chồng trẻ rời đi, tràn đầy cảm thán: "Tiểu Miễn này rất thân thiết với nhà mẹ vợ, con nhìn xem người ta tốt ở chỗ nào, con không thể tích cực tìm đối tượng mang về nhà sao? Mẹ nhờ người giới thiệu cho con mấy người, con vẫn là một người cũng không đồng ý, rốt cuộc là con nghĩ cái gì vậy?"

"Mẹ, đừng vội vàng chứ?"

"Sao lại không vội, lúc cha con đi đã không yên tâm về hôn sự của con, ông ấy còn chờ con sinh con ôm đến trước mộ nhìn một cái, từ nhỏ con đã khiến chúng ta không bớt lo, sao lại chỉ có lúc này đây lại bướng bỉnh như thế?"

"Mẹ, mẹ và cha con đã cằn nhằn nhiều năm rồi, hai người cũng không để bụng chờ đợi lâu thêm một thời gian nữa chứ? Con muốn tìm một người có thể lọt vào mắt xanh của con."

"Được được được, tôi không nói chuyện với anh nữa, về nhà tôi và cha anh nói."

Kỳ Thao ảm đạm, nhớ tới bộ dáng của mẹ Kỳ lải nhải bên di ảnh của cha, không khỏi siết chặt tay, ngữ khí vừa rồi Ninh Miễn giống như đã nhìn ra cái gì, phải không?

Bên này.

Dư Tương và Ninh Miễn đạp xe qua một con phố vừa lúc đến nhà họ Dư. Ở nhà họ Dư, Lâm Bảo Chi đang phơi quần áo trong viện, thấy là bọn họ tới, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, nhưng lời đến bên miệng chỉ còn lại một câu: "Thế nào, ăn ngon không?"

Dư Tương bật cười: "Tiệc cưới mà, chỉ như vậy thôi."

Lâm Bảo Chi suy nghĩ một chút vẫn không đề cập đến chuyện lúc trước, nhìn thấy Ninh Miễn lấy một ít trái cây trên tay xe xuống, không khỏi trách cứ bọn họ lãng phí, bảo người vào trong phòng ngồi xuống, bà đi vào trong phòng lấy ra một chiếc áo len màu đỏ.

"À, hai ngày trước mẹ mới đan xong, vẫn không nhớ tới cho con, mẹ đan như đan áo len cũ của con, con thử xem có được không?"

Vẻ mặt của Lâm Bảo Chi không khỏi cẩn thận và lấy lòng, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là mồ hôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play