Mấy ngày nay bà không dám tìm Dư Tương, cũng không muốn để ý tới Dư Lộ. Bà là mẹ của hai cô gái, không phân được thành hai nửa để mỗi người một nửa. Dư Lộ để lộ tính cách ngoan độc như vậy, bà không còn mặt mũi đối mặt với Dư Tương và Ninh Miễn, càng không cách nào tưởng tượng nếu thật sự xảy ra chuyện, Dư Tương sẽ rơi vào tình cảnh thế nào?

Huống chi còn có Dư Kiến Kỳ, ông rất thiên vị Dư Lộ, Dư Tương lại chán ghét điều này, nói không chừng bởi vì chán ghét Dư Kiến Kỳ nên ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không muốn liên lạc nhiều, bà và Dư Kiến Kỳ cãi nhau cũng không gì khác ngoài những thứ này.

Lâm Bảo Chi vô cùng đau lòng về Dư Lộ, vừa nghĩ đến đây đã khó chịu không ngủ được. Dư Tương đến, bà cũng chỉ có thể dứt khoát làm bộ như không có chuyện đó, cứ sống như thường lệ, có lẽ qua một thời gian là tốt rồi.

Dư Tương nhận lấy áo len, phía trên còn mang theo mùi xà phòng mới giặt: "Rất đẹp, con đi thử xem."

"Được."

Trong phòng khách còn lại Lâm Bảo Chi và Ninh Miễn, nói chung Ninh Miễn đã hiểu được khúc mắc của cô, xưa nay anh không xen vào việc của người khác, càng không cần phải nói đến việc giải thích với người khác, nhưng mẹ vợ yêu thương Dư Tương như vậy, anh vẫn phải hiếu thuận.

Thường ngày đến nhà họ Dư, bầu không khí coi như vui vẻ, không cần tiểu bối bọn họ tìm đề tài, Lâm Bảo Chi và Dư Kiến Kỳ đã nói đủ loại chuyện tránh tẻ nhạt, nhưng hôm nay tâm tình của Lâm Bảo Chi không tốt.

Ninh Miễn dứt khoát chủ động nói về chuyện thú vị giữa anh và Dư Tương, bên cạnh chứng minh anh và nhà họ Ninh không vì chuyện này mà làm cho Dư Tương bất mãn hay thành kiến, khiến Lâm Bảo Chi yên tâm.

"... Một vài ngày trước, cô ấy bắt đầu đan áo len cho con, sau đó cảm thấy không công bằng, muốn con đan lại cho cô ấy một cái nữa, may mắn thay mẹ lại đan một chiếc áo len, bằng không con thực sự không biết làm thế nào để đối mặt với quá khứ."

DTV

Đây không phải là anh thuận miệng bịa ra lừa mẹ vợ vui vẻ, Dư Tương quả thật đã từng nói đùa như vậy.

Lâm Bảo Chi không nhịn được cười, cười mắng: "Con bé ngốc này, lại làm khó con, con không cần để ý tới nó."

Dư Tương cách cửa ra vào nghe được, mặc áo len mới ra thị uy: "Con cảm thấy con nói không sai nha, một người đan cho nhau một món rất công bằng mà, nếu không thì sẽ xem thường anh đúng không?"

Nói xong mở cửa phòng, nghênh ngang khoe áo len mới, màu đỏ tươi làm nổi bật làn da trắng của cô, hơn nữa cả khuôn mặt người đều là ý cười, tựa như một đóa mẫu đơn nhỏ kiều diễm.

Ninh Miễn nhìn chằm chằm cô, không phản bác: "Đan được áo len rồi nên ở trên mặt em thật sự đúng là không cần để ý đến anh."

Anh cũng đã vụng trộm thử qua, hai cây kim áo len cũng không biết cầm trong tay như thế nào mới có thể dệt áo len, càng đừng nói đến việc ngón tay tung bay như Dư Tương, liếc mắt một cái cũng cảm thấy vui mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-400.html.]

"Mẹ, đẹp không?"

Lâm Bảo Chi hài lòng: "Đẹp, đẹp!"

Dư Tương nâng cằm nhìn về phía Ninh Miễn, mang theo ba phần kiêu căng hỏi: "Thế nào?"

Ninh Miễn không tự nhiên gật đầu: "Khụ, rất… Đẹp."

Dư Tương tràn ngập cảm giác vô cùng thú vị, xem ra người này cũng là "ức h.i.ế.p người nhà" mà, ở trong nhà cái gì cũng có thể nói ra miệng, ở bên ngoài lại giống như một con thỏ trắng nhỏ, giống như cô muốn trêu chọc anh!

Ở chung đã lâu, Ninh Miễn sao có thể nhìn không ra tính toán rục rịch của cô, giống như né tránh, dời ánh mắt đi, nhìn về phía chân dung vĩ đại treo trong phòng khách.

"Áo len đẹp hay em đẹp?"

Lâm Bảo Chi đang quan sát kỹ áo len có gì không thích hợp hay không, nghe vậy nói: "Đều đẹp, sao con lại thích đẹp như vậy?"

Dư Tương bĩu môi: "Người yêu cái đẹp thì ai cũng có."

Lại trừng mắt nhìn Ninh Miễn một cái, anh vô tội sờ sờ mũi.

Áo len rất vừa người, Dư Tương cũng rất vui vẻ, Lâm Bảo Chi so với mình mặc quần áo mới còn vui vẻ hơn, bóc quýt cho bọn họ ăn, dần dần khôi phục sự tự nhiên, nói chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.

"Mẹ, có phải mẹ nên chuẩn bị hôn sự của anh trai con và Lạc Hải Đường không? Con nghe lời của Hải Đường nói, nhà bọn họ không biết lần trước là chuyện gì xảy ra, kế hoạch ban đầu vẫn không thay đổi."

Lâm Bảo Chi kinh ngạc hỏi: "Thật sao? Gia đình họ có thực sự không biết sao?"

Dư Tương nhún vai: "Con hỏi rồi, cha mẹ cô ấy cho rằng là người bạn kia Lý Song Song, đổi lại, Lý Song Song phải bồi thường tiền, đến khi trên mặt Hải Đường tốt lên thì không nói nữa."

Lâm Bảo Chi âm thầm thở dài một tiếng, hạ quyết tâm nói: "Tính tình của cô gái này rất tốt, nếu cô ấy chịu gả tới đây, mẹ nhất định sẽ coi cô ấy như con gái ruột!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play