Ninh Miễn liên tục né tránh tay cô, khi cô nhắm mắt liền hôn lên mắt cô, vừa dịu dàng vừa kiềm chế, bên ngoài hời hợt, nhưng với tác phong bình thường của người này, thì anh tuyệt đối sẽ không dừng lại ở đó.
Dư Tương mở mắt ra: "Vậy làm sao —"
Phải nói cái gì đây?
Ninh Miễn không muốn nghe cô nói, hôn lên ngăn lại: "Có phải em ăn kẹo sữa rồi không? Anh ăn cam, rất ngọt đó."
"Này, anh –"
Ninh Miễn cắn môi môi, ngăn cản lời nói tiếp theo của cô, sau khi hôn xong, hơi hơi lùi ra xa, nhẹ giọng nói: "Không cần phải nghi ngờ, anh chính là Ninh Miễn."
Ninh Miễn của em.
Dư Tương đọc hiểu được, tránh đi ánh mắt kiên định của anh, nhỏ giọng oán trách: "Em như vậy còn không được à, anh không phải cầm thú đâu nhỉ?"
"Vậy như thế có tính không?"
"..."
Ninh Miễn nhếch khóe môi: "Anh thấy không tính, cho nên có thể làm lại một lần."
Anh nắm lấy tay cô và đặt lên vai mình, là tư thế mở rộng vòng tay để ôm, lại lần nữa không ngừng hôn cô.
Sáng hôm sau, phải ứng đầu tiên khi Dư Tương mở mắt ra chính là sờ lên môi, may mà nó không sưng, lại nhìn đến người đang ngủ bên cạnh, liền dùng hết sức lực toàn thân đẩy anh ra xa.
Ninh Miễn nhắm mắt cười, khóe mắt gương mặt đều tràn đầy vui sướng, mặc cho cô đẩy, thuận theo cô trượt ra khỏi giường, còn chưa kịp ngã xuống giường thì mở mắt ra, ngây thơ hỏi: "Làm sao? Có phải em rất thích –"
"Dừng! Em không có thích cái gì hết!"
Dư Tương không muốn nghe những lời nói không thể nghe nghe từ anh nữa.
Ninh Miễn nhịn cười, lại từ trên giường bò qua, rồi bị cô đá qua lần nữa, vẻ mặt đau khổ cúi xuống: "Dư Tương Tương!"
DTV
Không biết từ lúc nào anh đã bắt đầu thích gọi cô là Dư Tương Tương, như vậy sẽ không giống với những người khác, có cảm giác khác biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-398.html.]
Dư Tương ngập ngừng rút chân: "Em không đá trúng đâu nhỉ?"
Tỷ lệ trúng không cao.
Lúc cô đến gần, Ninh Miễn liền vươn tay kéo cô vào lòng, cắn răng nói: "Em còn thật sự dám động thủ, may mà anh trốn nhanh."
Nói xong anh hôn cô trả thù, hận không thể cứ ôm cô vào lòng như thế.
Dư Tương và Ninh Miễn tham gia tiệc cưới bị một đám trêu ghẹo, đồng nghiệp ngồi ở một bàn cơ bản là đã từng tham gia hôn lễ của bọn họ, chỉ gặp qua một lần, ấn tượng Dư Tương lưu lại với bọn họ là một cô gái nhỏ xinh đẹp trẻ tuổi.
Một năm sau, đặc biệt là khi lãnh đạo của Ninh Miễn đến bàn này để cảm ơn đồng nghiệp, cố ý bắt tay với Dư Tương.
"Đồng chí Tiểu Dư, may mà cô tìm được quyển sổ tay kia, nếu không phải là cô tìm ra thì tâm huyết của lão Lâm đã bị lãng quên, Tiểu Ninh là một người vợ nội trợ tốt!"
"Ngài đã quá khen rồi."
Lãnh đạo vui vẻ hớn hở nói: "Đồng chí Tiểu Dư không cần khiêm tốn, tôi cũng không có gì tốt để cảm ơn cô, vẫn là câu nói của năm trước, chúc các cô trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử! ”
Mặt Dư Tương đỏ lên, Ninh Miễn thì thoải mái cảm ơn người ta.
Sau khi ngồi xuống, mọi người mồm năm miệng mười hỏi về việc tìm được bút ký lúc đó, nghe Dư Tương nói đơn giản, chỉ là tiện tay tìm được trong đống sách phế phẩm, sôi nổi gọi cô có vận may tốt.
Chị Liêu ngồi cùng bàn nói: "Năm ngoái Tiểu Miễn mang chữ viết tay đến đơn vị, bọn chị đều hỏi cậu ấy lấy ở đâu ra, lúc đó cậu ấy chỉ nói là bạn bè tìm được, tuyệt đối không ngờ, người bạn này lại trực tiếp biến thành con dâu, có phải vì sổ tay này mà kết duyên không?"
Dư Tương suy nghĩ một chút: "Cũng không phải vậy, trước đó đã có quen biết."
Ninh Miễn giật giật môi, không mở miệng phủ định đáp án của Dư Tương, anh cũng không thích nói chuyện riêng tư của mình cho người ngoài nghe.
Chị Liêu đuổi theo hỏi: "Vậy làm thế nào mà gặp được?"
"Nhà bà ngoại em ở rất gần nhà bà nội của anh ấy, hai người già cũng quen biết nhau."
Chị Liêu vỗ tay cười to: "Thì ra là thanh mai trúc mã, tình cảm của hai người nhất định là rất tốt. Bọn chị đều thấy Tiểu Miễn sau khi kết hôn trưởng thành hơn rất nhiều. Trước kia có đi công tác hay tăng ca cần cậu ấy giúp đỡ, cậu ấy đều tỏ vẻ độc thân nên có thể một mình đi xa, còn bây giờ thì lại ở nhà chăm sóc gia đình."
Cô ấy sợ các đồng nghiệp nam khác nghe được sẽ không tốt nên lặng lẽ thì thầm với Dư Tương.
"Không gạt em, trước kia chị còn định giới thiệu đối tượng cho Tiểu Miễn, kết quả hai người đột nhiên kết hôn, chị có tham gia hôn lễ hai người đấy, em còn nhớ chị không? Lúc ấy vừa nhìn thấy em là chị đã biết tại sao Tiểu Miễn nguyện ý kết hôn nhanh như vậy, nói thật, em thật sự rất biết dạy dỗ người khác, chị còn ở chợ gặp Tiểu Miễn đi mua đồ ăn, một người đàn ông như vậy rất hiếm thấy trong đơn vị!"