Lâm Bảo Chi nghe đến thống khoái, thuận thế làm người hòa giải: “Mẹ, ông là tính tình quật lừa vậy đó, ngài đừng nói nữa, mình tự vui vẻ, đừng để ý ông.”

DTV

“Hừ, đúng vậy, mẹ rất vui vẻ!”

Dư Kiến Kỳ không chỗ dung thân, Bùi lão gia tử làm một người hòa giải khác, lôi kéo ông đi thư phòng nói chuyện.

Phòng khách thanh tịnh lại, Lâm Bảo Chi cùng Bà ngoại Lâm nhìn nhau cười, rồi sau đó nhớ tới một người, nhìn cửa phòng đóng chặt, những lời vừa rồi cũng là đang gõ sơn chấn hổ.

Dư Lộ đúng lúc mở ra cửa phòng, cúi đầu ra hô một tiếng mẹ cùng bà ngoại.

Đáy mắt Lâm Bảo Chi hiện lên thất vọng nồng đậm, tươi cười nhạt xuống: “Dư Lộ, bà ngoại con cũng ở đây, mẹ nói với con, lần này mẹ không so đo với con, nếu lại để mẹ phát hiện con có ý xấu với chị con, mẹ khẳng định sẽ không tha cho con.”

Nếu vừa rồi bà vạch trần buổi sáng Dư Lộ nói chuyện với Dư Kiến Kỳ, mà không phải tối hôm qua uống say, như vậy mâu thuẫn hai chị em càng thêm không thể điều hòa, lòng bàn tay mu bàn tay hai đứa nhỏ đều là thịt, Lâm Bảo Chi thật sự không muốn tin tưởng con của mình rắp tâm hại người, cũng luyến tiếc phủ định toàn bộ với Dư Lộ, lại nói, Dư Tương sắp xuất giá kết hôn, hai chị em cách xa, xa thơm gần thối, có lẽ qua mấy năm nữa con cái càng hiểu chuyện, những việc này liền qua.

Dư Lộ thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn nói: “Con đã biết, mẹ.”

Lâm Bảo Chi nghiêm mặt như cũ: “Không phải con nói muốn thi Dạ đại sao, đừng nhàn rỗi, về nhà đọc sách đi.”

“Dạ.”

Dư Lộ từ biệt Bà ngoại Lâm xong đi ra ngoài, vừa lúc gặp phải Bùi Thừa Quang về nhà, cô ta tươi cười kêu một tiếng biểu ca.

Bùi Thừa Quang ừm một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Dư Lộ mơ hồ không rõ, cũng không hỏi cô ta vì sao không ở lại Bùi gia ăn cơm trưa, hai người gặp thoáng qua, cậu ta thở dài.

Trong phòng khách, Lâm Bảo Chi cùng Bà ngoại Lâm thương lượng của hồi môn của Dư Tương.

“Cha mẹ chồng con trước khi qua đời đã để lại một tòa nhà cho Dư Kiến Kỳ, còn có chút tiền nói là tương lai cưới vợ cho Dư Uy, con không đồng ý, đã sớm nói với Dư Kiến Kỳ chia cho ba đứa nhỏ, mấy năm nay Dư Lộ không kết hôn, của hồi môn của nó để cho Tương Tương dùng đi, cho dù kết hôn vội vàng cũng không thể ủy khuất con bé, bên nhà họ Ninh … Cho nhiều của hồi môn chút con mới yên tâm.”

Bà ngoại Lâm tán đồng: “Không sợ, chờ tương lai Tương Tương tốt nghiệp đại học Yến Thành, liền hết khổ, con bé tự có bản lĩnh, khẳng định có thể lập trụ chân.”

Lâm Bảo Chi như đang suy tư: “Cũng phải, con bé hẳn là có thể cùng Ninh Miễn trôi qua thật tốt, đứa nhỏ này, con cũng không nhìn thấu, cũng không biết bây giờ đi đâu rồi.”

“Người ta còn có thể mang con gái con chạy đi mất chắc?”

Hai người đều cười.

Dư Tương bị hai người nghị luận lúc này sống một ngày bằng một năm, ra khỏi nhà họ Bùi hai người sóng vai đi ra ngoài, ngẫu nhiên gặp người quen đều sẽ đánh giá hai người, dường như là tò mò quan hệ của bọn họ.

“Dư Tương, đi ra ngoài chơi a?”

“Đúng vậy, Lý thẩm.”

Lại nhìn Ninh Miễn, cho dù là tình cờ gặp phải cũng không thể vẫn luôn sóng vai đi cùng nhau?

Đi ra viện người nhà, Dư Tương thử thanh thanh giọng nói: “Ninh Miễn… Ca ca?”

Ninh Miễn hơi dừng lại, mặt không biểu tình nói: “Cô gọi tôi Ninh Miễn là được.”

“Được rồi, Ninh Miễn, chúng ta đi chỗ nào…”

“Mua văn phòng phẩm cho cô.”

Dư Tương không đoán được cảm xúc người này, hệ thống từ trước đến nay không ở lúc này lên tiếng, cô đành phải tự cân nhắc, khéo léo nói: “Văn phòng phẩm của em đều đủ dùng, không phải làm phiền anh.”

Ninh Miễn không nói, tiếp tục mang cô đi cửa hàng bách hoá, anh mang phiếu bên người, phiếu công nghiệp các loại đều có, mua hai cái notebook một cái bút máy, Dư Tương không dễ ngăn lại, chỉ có thể để anh mua.

Dường như anh muốn làm một lần theo như Chu Cầm Vận dặn dò, từ cửa hàng bách hoá ra cho đến công viên đi dạo, thời tiết đầu thu, người trong công viên không nhiều lắm, Dư Tương nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau anh, tổ hợp hai người kỳ lạ như cũ.

Dạo nửa cái công viên, chân Dư Tương cũng tê luôn rồi.

Không được, không thể cứ tiếp tục như vậy, Dư Tương cảm thấy không thể bị anh nắm mũi dắt đi.

“Khụ, Ninh Miễn, chúng ta có thể nói chuyện không?”

Dư Tương vốn tưởng anh sẽ không phản ứng, nhưng anh dừng lại bước chân, chờ cô mở miệng.

“Đêm qua em uống say, nhưng mà em thật sự không phải cố ý, em không biết cha mẹ anh sẽ đến, cũng không biết bà ngoại em và Dư Lộ vì sao lại đây, em biết tối hôm qua hơi làm càn chút… Nhưng em thật sự thích anh, Ninh Miễn, em biết nhà anh đang thúc giục anh kết hôn, chúng ta như bây giờ cũng khá tốt, có thể làm vợ chồng hữu danh vô thực, được không? Em cam tâm tình nguyện…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play