Đôi tay Dư Tương ở sau lưng vặn thành chữ × thật to, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thiếp lập si tình lấp l.i.ế.m tương đối dễ dàng, tốt nhất thời điểm ly hôn hoà bình xong việc.
Ánh mắt Ninh Miễn không gợn sóng, quay đầu lại nhìn cô cười lạnh nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, có cô chắn cho tôi vô số phiền toái, tôi có thể bớt lo.”
Đôi mắt anh không còn ôn hòa lúc trước, không khác lắm với thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, xa lạ, lãnh đạm.
Dư Tương như trút được gánh nặng, lại không dám nhìn vào mắt anh, giọng điệu nhẹ nhàng mà nói: “Vậy là tốt rồi, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Ninh Miễn liếc cô một cái thật sâu, quay đầu về phía trước.
“Ninh Miễn, chúng ta không phải còn muốn tiếp tục đi chứ?”
Anh không trả lời, bước chân không ngừng.
Hai người một trước một sau cũng không nói chuyện, Ninh Miễn bước chân không dối gạt, không giống như đang ngắm cảnh, mà là đang hoàn thành nhiệm vụ, Dư Tương tận lực đuổi kịp bước chân của anh, nếu có thể, cô cũng muốn chạy nhanh tới phía trước chờ anh, nhưng hiện tại trước không thôn sau không tiệm, chỉ có thể đi về phía trước.
Hai người vững chắc đi dạo một vòng công viên, đầu thu công viên lá rụng rất nhiều, lá phong chưa đỏ, hoa cúc chưa nở, cái gì cũng thiếu một chút ý cảnh, chỉ có cuối thu mát mẻ trời xanh vạn dặm không mây, người xem thư thái.
Từ khi Ninh Miễn đi ra cổng lớn công viên, trong lòng Dư Tương cảm thán may mắn diện tích công viên có hạn, ngỡ đâu giống những công viên rừng rậm diện tích rộng lớn đất ướt, vậy hai chân cô chuẩn bị báo hỏng.
Lúc về nhà đã sắp đến giờ trưa cơm, Dư Tương lại lần nữa may mắn Chu Cầm Vận không dặn dò bọn họ ăn cơm cùng nhau, bằng không cô có lẽ sẽ không tiêu hóa được…
Ninh Miễn đưa cô đến nhà họ Bùi, lại là hình tượng người đàn ông ôn hòa lễ phép.
“Ninh Miễn, ở lại ăn cơm trưa đi?”
“Không được rồi, bà Lâm, ba mẹ cháu có lẽ đang ở nhà chờ cháu về thương lượng sự tình.”
Cũng phải, Bà ngoại Lâm không bắt ở lại.
Dư Tương lười suy nghĩ Ninh Miễn đang nghĩ gì, lòng cô đều đặt ở đồ ăn trên bàn, ăn xong một chén cơm, mới cảm thấy mình sống lại.
Bùi Thừa Quang trêu chọc: “Có phải bởi vì sự tình định ra, trong lòng thả lỏng mới có thể ăn nhiều như vậy hay không?”
Dư Tương may không bị sặc, nhưng lại lười tranh cãi tình cảnh hiện tại, có lệ nói: “Cậu nói thật đúng.”
Dư Kiến Kỳ không muốn nghe lời này, nhíu mày nhìn cô, nhưng Dư Tương không nhìn ông, chỉnh đốn cơm ăn xong cũng chưa liếc ông một cái.
Sau khi ăn xong, Dư Tương rốt cuộc mới đối thoại với hệ thống Trường Phong được.
Hệ thống Trường Phong: “Cô hoàn thành rất tốt.”
“Nếu tôi vẫn luôn không để ý tới cậu, cậu sẽ làm thế nào để tôi đáp lại?”
Hệ thống Trường Phong: “Lần này là bởi vì tôi sai lầm, tôi có thể chờ một khoảng thời gian, nhưng sau này cô không thể như vậy, chúng ta tuân thủ ước định, nếu không tôi sẽ không khách sáo sắp xếp trừng phạt từ hệ thống.”
Dư Tương lười biếng: “Được, như vậy sau khi kết hôn, cậu sắp xếp thế nào.”
Hệ thống Trường Phong: “Chờ, tạm thời không kích phát nhiệm vụ.”
Dư Tương rất nhanh hiểu rõ, nguyên văn Ninh Miễn là bạn trai thứ ba, đoạn trước anh dạo qua chiếm đa số, hơn nữa có một đoạn hôn nhân không xong với nguyên thân, lúc trước hệ thống chính là muốn lược qua khoảng thời gian này.
“Về sau cậu còn sẽ có sai lầm sao?”
Hệ thống Trường Phong: “…Tôi sẽ tận lực tránh.”
Nhiệm vụ thất bại bồi thường khen thưởng là năm mươi lượng hoàng kim cùng với không gian giới tử thăng cấp lần nữa, diện tích lớn gấp đôi, hệ thống an bài thực vật gieo trồng, Dư Tương muốn lương thực không cần mua từ trong tay hệ thống, nhờ hệ thống hỗ trợ thu hoạch là được.
Hệ thống Trường Phong vì bồi thường cho cô, giảm bớt cơ hội kiếm tiền, có thể thấy được đã hy sinh nhất định.
Buổi chiều, Ninh lão gia tử ủy thác Khương lão gia tử tới cửa đi lưu trình một lần, hôn sự bọn họ vội vàng, lễ nghĩa nên có vẫn không thể thiếu, vừa lúc người nhà gái đều ở đây, đi làm khách nhà họ Ninh trước, gia trưởng hai bên chính thức gặp mặt, miệng ước định hôn sự.
Ngày hôm sau là ngày lành số chẵn, vợ chồng Ninh Bồi Triều cùng Ninh Miễn chính thức đến nhà họ Dư bái phỏng.
Dư Tương cũng trở về nhà họ Dư một chuyến, phòng cô từ lúc về đến bây giờ đã ở mấy ngày, hiện tại ngược lại quét tước càng sạch sẽ, thời điểm cô về Dư Lộ không ở.
DTV
Lâm Bảo Chi nói: “Mấy ngày nay ta để nó đến ký túc xá ở rồi.”
Bà cảm thấy, nguyên nhân Dư Lộ ghen ghét Dư Tương rất có thể chính là Dư Lộ đối có ý gì đó với Ninh Miễn, hai chị em thích cùng một người đàn ông không phải chuyện đáng mừng gì, huống chi Dư Tương và Ninh Miễn tình đầu ý hợp, bà tuyệt đối không thể để Dư Lộ phá hư hôn sự này, nên tận lực giảm bớt cơ hội Dư Lộ nhìn thấy Ninh Miễn, cũng đỡ Dư Tương thấy Dư Lộ trong lòng lại không thoải mái.
“Tương, mẹ khẳng định sẽ không để người bắt nạt con, con đừng để ý cha con, để ổng hối hận đi.”