Dư Lộ vẫn luôn tránh ở trong phòng không thể đi ra ngoài, bên ngoài đều là thanh âm người lớn nói chuyện, Chu Cầm Vận nhiệt tình mà thảo luận nên chuẩn bị những gì cho hai người sắp tân hôn, nghe thấy Dư Tương ngượng ngùng trả lời các loại vấn đề.

Còn nghe thấy Chu Cầm Vận phân phó: “Hôm nay thời tiết bên ngoài không nóng, Ninh Miễn, con đi ra ngoài với Tương Tương một chút, chuẩn bị một ít đồ dùng văn phòng phẩm khai giảng phải dùng, đến công viên đi một chút cũng được.”

Sau đó đôi vợ chồng chưa cưới đi ra ngoài, trưởng bối trong phòng khách khen không ngừng, mũi Dư Tương nhọn phảng phất như không ai có thể ngăn.

Dư Lộ nhìn chằm chằm ảnh chụp trên tường, nghiến răng nghiến lợi.

Ảnh chụp Trên tường là một tấm ảnh chụp chung thời thơ ấu trân quý nhà họ Bùi, năm người bọn họ tuổi tác tương đương, ngồi trên một chiếc xe ba bánh, dựa theo lớn nhỏ bài sắp xếp, Dư Lộ dựa gần Dư Tương, trong ảnh chụp Dư Tương rất bá đạo, dựa vào trên người Dư Lộ, chen cô ta sang bên cạnh.

Hiện giờ cũng thế.

Dư Tương đứa âm hiểm này sao có thể còn phong quang hơn cô ta? Hơn nữa còn leo lên Ninh Miễn.

Tối hôm qua Dư Lộ bản năng hoài nghi là giả, có vết xe đổ trong trí nhớ, cô ta không thể ra mặt ngăn cản việc hôn nhân này, nhưng có rất nhiều người có thể ra mặt, Dư Kiến Kỳ vừa lúc đi công tác trở về, buổi tối cô ta nói với cha mẹ Dư Tương cùng Ninh Miễn ôm hôn, hai người khiếp sợ không thôi.

Dư Kiến Kỳ vô cùng có chủ nghĩa đại nam tử, lòng tự trọng cực mạnh, buổi sáng lại tới hỏi cô ta, Dư Tương cùng Ninh Miễn phát triển bao lâu rồi.

Dư Lộ biết rõ sẽ có nguy hiểm bại lộ, vẫn ám chỉ cho Dư Kiến Kỳ, có lẽ sự hoài nghi của ông có thể ngưng hẳn hôn sự này.

Nhưng không ngờ Dư Tương ương ngạnh như vậy, cô vốn không nghe Dư Kiến Kỳ nói, còn có Lâm Bảo Chi và bà ngoại đối với việc này vui mừng che chở, may mắn Dư Lộ có Diêu Kiến Phương làm cớ, Lâm Bảo Chi cũng không vạch trần cô nói dối.

Nhưng điều kỳ lạ nhất là Ninh Miễn vậy mà đồng ý kết hôn với Dư Tương, anh chẳng lẽ không biết Dư Tương có rắp tâm khác sao?

Thanh âm trong phòng khách dần dần dừng lại, là thanh âm các trưởng bối đưa vợ chồng Ninh Bồi Triều rời đi.

Người đi rồi, Bà ngoại Lâm không khỏi cảm thán: “Thái độ hai người này không tồi, ngày thường cũng không có tật xấu gì, hẳn là có thể hoà bình ở chung với Tương Tương.”

Lâm Bảo Chi lại chú ý một việc khác: “Nhà bọn họ chỉ có một đứa con là Ninh Miễn, Tương Tương còn muốn lên đại học, nếu hai năm nữa bọn họ vội vã muốn ôm cháu thì phải làm sao?”

Làm mẹ luôn luôn phải lo lắng nhiều thêm một chút.

Bà ngoại Lâm không cho là đúng: “Cho dù bây giờ không kết hôn, hai năm sau lại kết hôn, vậy nói không chừng vừa kết hôn liền sinh con, bây giờ à, có thể không sinh vậy thì đã đừng sinh sớm.”

“Aiz, chúng ta tính toán nhiều như vậy, cũng không biết hai người trẻ tuổi nghĩ như thế nào.”

DTV

Bùi lão gia tử có cái nhìn khác: “Tôi thấy Tương Tương rất có chủ ý, chuyện về sau để hai người trẻ tuổi bọn họ thương lượng, Bồi Triều bọn họ cũng nói không can thiệp, hiện tại chúng ta làm thỏa đáng hôn sự là được.”

Năm nay còn dư lại nửa năm, bọn họ cũng chưa chuẩn bị cái gì, từ của hồi môn đến hôn lễ, có việc để bận.

Bà ngoại Lâm trêu ghẹo: “Ông ngày thường chuyện gì cũng không để ý tới khó có được hôm nay nói chút chuyện đúng, của hồi môn này là chuyện của hai vợ chồng các con, mẹ liền chờ cho quà cưới Tương Tương, nếu có yêu cầu gì, cứ việc nói với mẹ.”

Bà nói còn liếc liếc Dư Kiến Kỳ, con rể thiếu đánh lúc này ngược lại không lời gì để nói.

“Còn có, mẹ nói rõ chút, gia thế nhà họ Ninh đặt ở đây, nhà mẹ cũng không thiếu gì, của hồi môn của Tương Tương nếu cho thiếu mẹ không muốn, có mẹ đứng ở đây, các con nhưng đừng bên này nặng bên kia nhẹ với hai khuê nữ, bằng không Tương Tương không náo loạn, mẹ cũng đến náo loạn với các con, phải không?”

Dư Kiến Kỳ không phải không rõ lời này của nhạc mẫu hoàn toàn là đang nói ông, xấu hổ giải thích: “Con không phải bất công, chỉ là sợ Dư Tương tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, lựa chọn sai tương lai hối hận.”

Bà ngoại Lâm mới vừa bình ổn lửa giận lại bùng lên, chống eo: “Có gì hối hận? Mẹ thấy Tương Tương ngoan ngoãn thông minh, con có bản lĩnh cũng thi vào đại học Yến Thành cho mẹ thử xem? Ninh Miễn tuổi còn trẻ cũng tốt nghiệp đại học Yến Thành, thanh niên tốt làm việc ở viện thiết kế, tại đây viện người nhà đều phải nói đến, nó kém chỗ nào? Con nếu có thể mang ra người tốt hơn mẹ cũng không nói gì, con ngược lại kén chọn a?”

Con thì con gái cũng đã sinh ba đứa rồi, con cái cũng trưởng thành, Bà ngoại Lâm cũng không sợ chỉ vào mũi con rể mắng sẽ liên lụy con gái, bà chính là muốn nhả ra một cơn tức này, cháu gái bà thấy thế nào cũng thích cũng vừa mắt sao lại không vào được mắt Dư Kiến Kỳ?

“Dư Kiến Kỳ, con đừng chê mẹ nói chuyện khó nghe, con nếu không muốn nghe cũng có thể đánh mẹ ——”

Dư Kiến Kỳ bất đắc dĩ lại xấu hổ: “Mẹ, con không phải…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play