Chương 944
Xét theo kinh nghiệm được theo đuổi của cô ta trước đây, sự thật đúng là như vậy. Có lẽ Cố Mặc Ngôn chỉ nhất thời chưa phát hiện ra vẻ đẹp của cô ta thôi, chỉ cần cô ta cố gắng thêm chút nữa, chủ động thêm chút nữa, cô ta không tin mình không hạ được anht Đương nhiên, ngoại trừ bên phía Cố Mặc Ngôn, điều quan trọng nhất là phải khiến cho Trình Thư Nghi cảm thấy Cố Mặc Ngôn thích cô ta, như vậy thì Trình Thư Nghi sẽ chủ động xa lánh Cố Mặc Ngôn, cơ hội của cô ta cũng tới Nhìn dáng vẻ vui vẻ của Ôn Nhã Linh, Trình Thư Nghi cảm thấy lòng mình càng khó chịu hơn.
Nghĩ đến vừa rồi Cố Mặc Ngôn còn tỏ ra thâm tình tỏ tình với mình, cô chỉ cảm thấy ghê tởm. Một giây trước còn đang tán tỉnh con gái người ta, một giây sau đã giả vờ thâm tình chưa quên cho cô xem, khả năng giả vờ của người này đúng là càng ngày càng lợi hại.
Trình Thư Nghi không hề nghi ngờ độ chân thật trong lời nói của Ôn Nhã Linh. Trong ấn tượng của cô, Ôn Nhã Linh luôn là một cô gái ngoan ngoãn và điềm đạm, nếu Cố Mặc Ngôn không làm những chuyện đó, một cô gái như cô ta chắc chẳn sẽ không nói ra những lời này.
Hơn nữa cô cũng đã tận mắt nhìn thấy cảnh hai người tiếp xúc với nhau, không khác nhiều so với những gì Ôn Nhã Linh đã nói, quả thật hai người nói chuyện rất vui vẻ.
Lúc này ở trong lòng Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn mang hình tượng một cậu ấm đào hoa đa tình nhưng lại luôn thích giả vờ làm chính nhân quân tử, cụm từ “lưu manh giả danh tri thức” là để chỉ những người như anh chứ gì?
Trước đây anh cũng giấu cô để qua lại với Trình Thu Uyển đấy thôi. Nhưng lúc đó họ chưa ly hôn, anh giấu cô thì thôi không nói làm gì, nhưng bây giờ cô và anh không còn liên quan gì với nhau nữa, anh thích quen ai thì tuỳ anh, cô cũng sẽ không ngăn cản, vậy mà anh còn lừa gạt cô để làm gì?
Nghĩ đến đây, Trình Thư Nghi không nhịn được mà cười khẩy, có thể là do anh đã lừa người thành thói quen rồi. Uổng công trước đó cô còn cảm động vì những lời lừa tình thiếu nữ của anh, bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy thật buồn cười!
Thấy Trình Thư Nghi lạnh mặt không nói lời nào, Ôn Nhã Linh còn tưởng cô không muốn đồng ý, bèn bước tới giữ chặt tay cô cầu khẩn: “Chị Thư Nghi, chẳng phải chị bảo chị không còn thích Cố tổng nữa sao? Nếu chị không thích anh ấy nữa thì có thể được không ạ?”
Trình Thư Nghi quay sang nhìn Ôn Nhã Linh, thận trọng khuyên: “Ôn Nhã Linh, tôi khuyên cô đừng nên thích anh ta. Cô hấy nghe tôi, anh ta không phải người tốt lành gì đâu, sau này người bị tổn thương sẽ chỉ là cô thôi.”
Do chị hối hận vì đã ly hôn nên mới không muốn bỏ lỡ người đàn ông ưu tú này chứ gì? Ôn Nhã Linh khinh thường nghĩ thầm, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ khẩn thiết.
“Chị Thư Nghi, em thực sự rất thích Cố Mặc Ngôn, rất thích đó, em không cần biết sau này mình có bị tổn thương hay không, em đều nhận hết, chị giúp em tạo cơ hội thêm lần nữa có được.
không? Cứ coi như em cầu xin chị đi ạ, chị giúp em lần này thôi, nếu bỏ lỡ anh ấy, em sẽ hối hận cả đời mất.”
Rất thích, nghe thấy lời Ôn Nhã Linh, Trình Thư Nghi cười khổ trong lòng.
Chẳng phải lúc trước cô cũng rất rất thích Cố Mặc Ngôn đấy ư?
Chẳng phải cô cũng cảm thấy gặp được anh là may mắn lớn nhất đời này ư? Nhưng kết quả thì sao? Chính “sự may mắn” mà cô nghĩ là lớn nhất này đã mang lại tổn thương sâu nhất cho cuộc đời mình.
Nhưng khi nghe Ôn Nhã Linh nói ra chữ “cầu xin”, Trình Thư Nghi cũng không tiện nói gì thêm, đành phải đồng ý: “Được rồi, lát nữa tôi sẽ xem xét tình hình rồi tạo cơ hội cho hai người.”
Vận mệnh của mỗi người do chính họ lựa chọn, nếu cô ta đã khăng khăng muốn ở bên Cố Mặc Ngôn, làm sao cô có thể ngăn cản? Nếu cô không giúp, nói không chừng cô còn sẽ tự trách bản thân mình.
*Thật sao ạ?” Ôn Nhã Linh không hề che giấu vẻ hào hứng trên mặt mình: “Cảm ơn chị Thư Nghi, cảm ơn chị nhiều lắm. Nếu em và Cố tổng quen nhau thật, chị sẽ là bà mai của chúng em, em nhất định sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho chị.”