Chương 943
Cố Mặc Ngôn không nói thêm gì nữa, chủ động lui ra phía sau Trình Thư Nghi hai bước: “Đi thôi, để mọi người chờ lâu cũng không hay.”
Nhìn thấy hành động của Cố Mặc Ngôn, Trình Thư Nghi phải thừa nhận rằng lòng cô có hơi rung động, ít nhất thì anh vẫn tôn trọng cô.
Hai người lần lượt đi tới trước mặt mọi người, Trình Thư Nghi phát hiện ánh mắt dò xét của mọi người thì không khỏi ngượng ngùng, vội vàng lên tiếng chuyển hướng sự chú ý của họ.
“Được rồi, nếu đã tới nơi thì mọi người mau tìm chỗ bằng phẳng dựng lều đi, tôi sợ trời tối sẽ khó làm được đấy.”
Tổng biên tập đã lên tiếng, mọi người cũng không tiện tiếp tục hóng hớt buôn chuyện nữa, nhao nhao đáp lại rồi bắt đầu tiến lên, tìm chỗ để dựng lều.
Hải đảo này gần như được bao phủ bởi rừng ngập mặn, mọi người tìm rất lâu mới tìm được một nơi coi như rộng rãi và an Toàn.
Sau khi hỏi hướng dẫn viên, xác nhận rằng nơi này có thể ở được, Trình Thư Nghi mới để mọi người bắt đầu dựng lều.
Cả đoàn người bắt đầu ồn ào bận rộn, nhưng dưới sự sắp xếp.
của Trình Thư Nghi thì vẫn coi như có trật tự, ai cũng có việc làm.
Trình Thư Nghi cố gắng để mình không nghĩ đến chuyện vừa xảy ra với Cố Mặc Ngôn, cùng Hiểu Khiết nghiên cứu cách làm cho.
chiếc lêu chắc chắn hơn.
“Tổng biên tập Trình.” Khi Trình Thư Nghi và Hiểu Khiết đang bàn luận thì bỗng nghe thấy tiếng của Ôn Nhã Linh ở phía sau, cô quay đầu lại quả nhiên thấy cô ta đang gọi mình.
Nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe của cô gái khi mới xuống cáp treo, Trình Thư Nghi chợt thấy xấu hổ, nghĩ lại thì chắc là Cố Mặc Ngôn khó chịu hục hặc với cô ta lắm đúng không?
“Ôn Nhã Linh, ngại quá, có phải Cố Mặc Ngôn làm khó cô không?” Trình Thư Nghi đi tới trước mặt Ôn Nhã Linh, áy náy nói “Không có, chúng em rất hợp nhau.” Trình Thư Nghi không ngờ.
Ôn Nhã Linh lại vui vẻ đáp lại mình: “Mặc dù lúc đầu Cố tổng hơi kháng cự, nhưng sau đó chúng em trò chuyện rất vui. Hơn nữa em cảm thấy Cố tổng…”
Nói đến đây, Ôn Nhã Linh ngượng ngùng che miệng cười: ‘Em thấy Cố tổng cũng đánh giá em rất cao, chỉ là có lẽ vì có tổng biên tập Trình nên anh ấy mới ngại gần gũi với em. Tổng biên tập Trình, em có thể nhờ chị thêm một việc nữa được không?”
“Việc gì?” Nghe Ôn Nhã Linh nói vậy, trong lòng Trình Thư Nghi cảm thấy khó chịu không diễn tả được bằng lời. Nghĩ đến cảnh Cố Mặc Ngôn và Ôn Nhã Linh nói chuyện vui vẻ mà mình tận mắt nhìn thấy lúc trước, cô cũng không nghỉ ngờ lời cô ta nói.
Cái tên đạo đức giả Cố Mặc Ngôn này, nếu ở bên người đẹp vui vẻ như vậy thì sao lại giả vờ tức giận với mình, còn nói lời khiến người ta ghê tởm, buồn nôn đó nữa?
“Chị Thư Nghi, lát nữa chị có thể giúp em tạo cơ hội khác để em và Cố tổng được ở riêng với nhau lần nữa được không? Em muốn nhân lúc anh ấy đang có thiện cảm với em thì ở bên anh ấy nhiều hơn, cũng dễ rút ngắn khoảng cách giữa chúng em hơn.” Khi Ôn Nhã Linh nói những lời này còn giả vờ tỏ ra vui vẻ.
Mặc dù trước đó Cố Mặc Ngôn đã cảnh cáo cô ta không được tới gần, lúc ấy cô ta đã rất sợ, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì vẫn cảm thấy không cam lòng.
So với Trình Thư Nghi, cô ta tự nhận mình hơn cô ở mọi mặt. Cô †a trẻ tuổi, xinh đẹp, có sức sống, hơn nữa còn rất thích Cố Mặc Ngôn, vậy nên dựa vào đâu mà cô ta phải chắp tay tặng một người đàn ông xuất sắc như thế cho một bà cô già?
Một người bạn nữ từng nói với cô ta, đàn ông đều yêu bằng mắt, nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp là sẽ không cầm được động lòng, đàn ông có vẻ bề ngoài lạnh lùng đến đâu thì cũng không ngoại lệ.