Chương 887
Gô ta lo lại lắng dặn dò Hà Kim Minh đôi câu, ngàn vạn lần phải cẩn thận, không được để lộ tẩy. Sau đó Trình Thu Uyển điều khiển xe lăn đi ra khỏi phòng bệnh.
Thấy Trình Thu Uyển đã rời đi, trên mặt Hà Kim Minh hoàn toàn lộ ra sự ghét bỏ. Vừa chịu đựng cơn đau tới từ vết thương, vừa phải đối phó Trình Thu Uyển, trong đầu anh ta sắp bực bội tới chết rồi.
Không bao lâu sau, Trình Thư Nghi đã quay về, cầm trong tay một trang giấy: “Bác sĩ nói, đây là những việc mà anh phải chú ý trước khi vết thương lành. Tôi nhớ kỹ hết rồi, anh xem một chút đi, tuyệt đối không được làm mấy việc ky đâu đấy.”
Không bao lâu sau, Trình Thư Nghi đã quay về, cầm trong tay một trang giấy: “Bác sĩ nói, đây là những việc mà anh phải chú ý trước khi vết thương lành. Tôi nhớ kỹ hết rồi, anh xem một chút đi, tuyệt đối không được làm mấy việc ky đâu đấy.”
Nhận lấy tờ giấy viết chăng chịt những việc phải chú ý, Hà Kim Minh cảm thấy các bực tức trong lòng do Trình Thu Uyển gây ra đã được quét sạch, cơn đau cũng theo đó mà giảm đi rất nhiều.
“Ban nấy Trình Thu Uyển có đến.” Hà Kim Minh nhìn Trình Thư Nghi, nghiêm túc nói: “Tôi hỏi mà cô ta không thừa nhận tên cầm dao là do cô ta sắp xếp, nhưng tôi cảm thấy chắc chản là do cô ta’ “Thật sự không phải cô ta” Trình Thư Nghỉ trả lời: “Chuyện này là tôi làm.”
“Cái gì?” Trong lòng Hà Kim Minh tràn ngập kinh hoàng, anh ta không thể tin được những gì mình vừa nghe: “Mục tiêu ám sát của người đàn ông đó rõ ràng là em, sao lại là do em sắp xếp.
được?”
“Là tôi sắp xếp thật.” Trình Thư Nghỉ thẳng thắn nói ra, trong mắt đầy ắp sự áy náy mà nhìn về phía Hà Kim Minh: “Xin lỗi anh, hại anh bị thương nặng như vậy.”
Thấy sự áy náy thật lòng trên mặt Trình Thư Nghị, rốt cuộc Hà Kim Minh cũng chịu tiếp thu những gì bản thân vừa nghe được, nét mặt của anh ta nghiêm túc, hỏi: “Tại sao em lại phải làm như thế?”
“Bởi vì, tôi… muốn… báo… thù…” Trong mắt Trình Thư Nghi toàn là thù hận, từng câu chữ nói ra đều rất nghiêm túc: “Những chuyện mà năm đó Trình Thu Uyển làm với tôi, tôi muốn trả lại từng việc một lên người cô ta.”
“Báo thù thì báo thù, em nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp em nghĩ cách, tại sao phải làm mình bị thương chứ?” Hà Kim Minh lo lắng hỏi.
Cô có biết làm như vậy nguy hiểm đến nhường nào không? Lỡ như con dao ấy thật sự đâm vào người cô… Anh ta không dám tưởng tượng tới.
Nghe thấy lời Hà Kim Minh nói, Trình Thư Nghỉ có chút cảm động trong lòng, anh ta thật sự quan tâm đ ến mình.
“Năm năm trước, khi tôi còn hẹn hò với Cố Mặc Ngôn, Trình Thu Uyển đã từng hẹn tôi đến quán cafe, sau đó cô ta cố ý ngã xuống, dùng thuỷ tinh rạch mặt mình.”
Trình Thư Nghi đột nhiên kể lại chuyện cũ cho Hà Kim Minh.
“Nhưng mà cô ta lại nói là tôi đẩy ngã ả, bởi vì đố ky nhan sắc của cô ta, sợ cô ta sẽ cướp đi Cố Mặc Ngôn. Lúc ấy, Cố Mặc Ngôn, mẹ của tôi và cả đám đông xung quanh, tất cả mọi người đều tin lời cô ta nói. Tôi liêu mạng giải thích, nói với mọi người rằng không phải tôi làm, nhưng lại chẳng ai chịu tin tưởng tôi, cái cảm giác ấy…”
Dòng lệ trào lên trong mắt Trình Thư Nghỉ, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào. Cái cảm giác rõ ràng bản thân không làm gì sai, nhưng mà tất cả mọi người đều không tin mình, trách móc mình, cả đời này cô cũng không quên được.
“Thế nên, bây giờ tôi cũng muốn Trình Thu Uyển nếm thử cảm giác không được người khác tin tưởng.” Trình Thư Nghi căm phẫn nói: “Tôi muốn Cố Mặc Ngôn và mẹ nuôi của tôi – những người ngày trước không chịu tin tôi phải hiểu lầm Trình Thu Uyển, tôi muốn bọn họ hoàn toàn thất vọng về Trình Thu Uyển, tôi muốn Trình Thu Uyển muôn đời không ngóc đầu lên được!”
Nói xong những lời này, Trình Thư Nghỉ cảm thấy trong lòng mình tràn đầy kh0ái cảm trả thù.
Trình Thu Uyển tưởng cô vẫn còn là Tô Thư Nghỉ bị cô ta đùa bốn trong lòng bàn tay sao? Rõ ràng cô rất căm ghét Trình Thu Uyển, nhưng lần nào cô cũng tươi cười chào hỏi cô ta, cô ta nghĩ là vì điều gì!?