Tô Thư Nghi như thể bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.
Co trừng mắt nhìn Cố Gia Huy trước mặt, không nói được câu nào hết, chỉ không ngừng run rẩy bờ môi.
Nhìn thấy cô như vậy, vành mắt của Cố Gia Huy cũng đỏ lên, lắc cô càng thêm kịch liệt: “Em nói đi! Vì sao em không giải thích! Vì sao cứ trơ mắt nhìn anh chà đạp và xúc phạm em như vậy!”
Bây giờ Cố Gia Huy thực sự đã sắp phát điên rồi.
Anh ta không thể nào hình dung được tâm trạng của mình, khi người mà anh ta cử đi điều tra chuyện hai năm trước nói với anh ta rằng, tất cả chuyện hai năm trước, thực ra là có người cố ý hãm hại Tô Thư Nghi, không phải Tô Thư Nghi tự nguyện.
Có đau lòng, đau lòng khi Tô Thư Nghi lại một mình lặng lẽ chịu đựng nhiều như vậy.
Có hối hận, hối hận vì anh ta không những không giúp đỡ vào lúc Tô Thư Nghi cần anh ta nhất, còn vạch vết thương của cô ra hết lần này tới lần khác, sỉ nhục cô, tổn thương cô.
Có phẫn nộ, phẫn nộ khi Tô Thư Nghi và anh ta gặp lại lâu như vậy rồi, nhưng cô lại trơ mắt nhìn anh ta hành hạ cô, chưa bao giờ giải thích.
Bởi vì cảm xúc quá kích động, sau khi Cố Gia Huy biết được tất cả điều này, phản ứng đầu tiên chính là đi tìm Tô Thư Nghi hỏi cho rõ ràng, cho dù bây giờ Tô Thư Nghi đang ở trong nhà của Cố Mặc Ngôn, anh ta cũng phải xông tới hỏi cho rõ ràng!
Nhưng không ngờ rằng, anh ta vừa mới rời khỏi văn phòng của mình thì đã nhìn thấy Tô Thư Nghi tới đi làm.
Ngay lúc đó, anh ta cũng không quan tâm xung quanh vẫn còn nhiều cặp mắt như vậy, chỉ xông tới, chất vấn Tô Thư Nghi như phát điên.
Bởi vì kích động, thậm chí anh ta cũng quên mất rằng Tô Thư Nghi vẫn còn đang bị thương, tay dùng sức có hơi nặng.
Ngay lập tức, Tô Thư Nghi bị anh ta lắc tới mức vết thương nhói đau, mặt nhăn nhíu hết lại, trở nên trắng bệch.
Sắc mặt trắng bệch của Tô Thư Nghi cuối cùng mới khiến Cố Gia Huy bình tĩnh lại đôi chút, anh ta lập tức buông tay ra: “Xin lỗi, anh quên mất em vẫn còn vết thương.”
Lúc này Tô Thư Nghi cũng đã bình tĩnh lại từ trong cơn khiếp sợ, ánh mắt cô quét qua đám người hóng trò đang kinh ngạc ở xung quanh, nói khẽ với Cố Gia Huy: “Có chuyện gì, chúng ta tới văn phòng rồi nói.”
Lúc này Cố Gia Huy cũng nhận ra mình quá xúc động, gật đầu rồi một trước một sau đi vào văn phòng của mình cùng với Tô Thư Nghi.
Hai bọn họ vừa mới đi, cả văn phòng đều nổ tung.
“Trời đất ơi, ban nãy là chuyện gì vậy? Phim thần tượng hả! Cho nên những lời đồn trước đây đều là sự thật, Thư Nghi thực sự từng có tình cảm với tổng biên tập Cố sao?”
“Chuyện đó vốn dĩ là thật mà.
Có điều, trước đây đồn là vì lúc Tô Thư Nghi còn đi học đã bán thân nên hai người mới chia tay, nhưng ban nãy tổng biên tập lại nói chuyện hai năm trước là hiểu lầm?”
“Vậy là Thư Nghi không làm loại chuyện đó hả? Ôi trời ạ, tôi đã nói mà, chúng ta đã quen biết Thư Nghi hai năm rồi, một cô gái tốt như Thư Nghi sao có thể làm chuyện bẩn thỉu như vậy được chứ!”
Khưu Duyệt ở bên cạnh nghe thấy mọi người bàn tán ồn ào như vậy, chiều hướng chửi rủa Tô Thư Nghi trước đây đã biến thành đồng cảm, cô ta không nhịn được mà cắn chặt răng, đột nhiên đứng dậy.
“Ấy, Khưu Duyệt, cô làm gì vậy?”
“Tôi khó chịu trong người! Xin nghỉ về nhà!”
...
Ở một bên khác.
Trong văn phòng của tổng biên tập.
Tô Thư Nghi ngồi trên sofa, khuôn mặt trắng bệch, nhìn Cố Gia Huy đi đi lại lại không ngừng trong văn phòng, cả hai người đều không nói gì cả.
Cuối cùng, vẫn là Tô Thư Nghi thở dài một tiếng, chủ động lên tiếng: “Cố Gia Huy, anh không cần phải kích động như vậy.”
Cô biết, chỉ khi cảm xúc của Cố Gia Huy không ổn định thì mới đi qua đi lại như thế này.
Lúc này Cố Gia Huy mới đột ngột khựng chân lại, nhìn Tô Thư Nghi, gò má vẫn căng chặt: “Tô Thư Nghi, vì sao em không nói cho anh biết, hai năm trước em bị hãm hại?”
Ánh mắt Tô Thư Nghi thoáng động: “Anh biết rồi à?”
“Phải, anh biết cả rồi!” Cố Gia Huy đứng trước mặt Tô Thư Nghi, quát khẽ: “Vì sao em không nói? Nhiều lần như vậy, mỗi lần anh...!nói em như vậy, vì sao em không giải thích?”
“Tôi không giải thích sao?” Tô Thư Nghi đột nhiên lên tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Cố Gia Huy, ánh mắt sáng ngời: “Hơn nữa, cho dù tôi có giải thích, anh thực sự sẽ tin tôi chắc?”
Cơ thể Cố Gia Huy run rẩy, muốn nói “sẽ tin” theo bản năng, nhưng lời nói tới bên môi, anh ta đột nhiên lại nhớ tới mình xúc phạm Tô Thư Nghi hết lần này tới lần khác, nói đến là đương nhiên như vậy, tàn nhẫn như vậy, anh ta đột nhiên không nói nổi nữa.
Tô Thư Nghi nhìn anh ta, nở nụ cười nhạt, cười đến mức có hơi chua xót: “Cố Gia Huy, tôi không biết anh năm đó biết được chuyện này bằng cách nào, tôi chỉ biết rằng, vào lúc tôi yếu ớt nhất, cần anh nhất, đến một câu chào tạm biệt anh cũng chẳng có mà đã rời đi.
Anh tưởng hai năm nay tôi thực sự không oán giận anh sao? Anh nói anh tin tưởng tôi, vậy khi đó anh biết được những chuyện này, tại sao phản ứng đầu tiên không phải là hỏi tôi mà lại chắc chắn định tội tôi như thế?”
Khi Tô Thư Nghi nói những lời này, đôi mắt nhìn thẳng tắp vào Cố Gia Huy, ánh mắt sáng như tuyết, khiến Cố Gia Huy bỗng thấy không biết phải đối diện như thế nào.
Anh ta chỉ có thể nhìn sang chỗ khác, nhưng vẫn không cam lòng nói: “Lúc đó có người gửi một số ảnh cho anh xem, khi đó anh nghĩ đến cả ảnh mà cũng có rồi, sao có thể là hiểu lầm em được.”
Ảnh?
Cái này thì là lần đầu tiên Tô Thư Nghi biết, hóa ra hai năm trước, Cố Gia Huy đã nhìn thấy những bức ảnh đáng xấu hổ đó rồi.
Cô cười khổ một tiếng.
“Đúng vậy, xem ra cái gọi là tin tưởng của anh đối với tôi, chung quy vẫn không chống lại được mấy bức ảnh kia.” Cô nói khẽ: “Mà có khi anh chưa bao giờ tin tưởng tôi cả.
Nếu không, vì sao anh chưa bao giờ chịu nói cho tôi biết anh là con của nhà họ Cố chứ?”
“Đây là hai chuyện khác nhau!” Cố Gia Huy nôn nóng: “Anh che giấu thân phận người nhà họ Cố của anh là vì...”
“Cố Gia Huy, anh vẫn chưa hiểu sao?” Lời Cố Gia Huy còn chưa nói xong, Tô Thư Nghi đã ngắt lời anh ta, làm anh ta chợt nghẹn họng mất một lúc: “Anh chưa bao giờ thực sự tin tưởng tôi, hai năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, thứ mà anh luôn tin chỉ có bản thân anh thôi.”
Sau khi nói xong những lời này, Tô Thư Nghi lại bất lực nhếch môi: “Bây giờ nói những thứ này cũng đâu có ý nghĩa gì, đều đã là chuyện quá khứ hết rồi, chẳng có gì đáng nói cả.”
Dứt lời, cô không muốn thảo luận vấn đề này với Cố Gia Huy nữa, đứng dậy định rời đi.
Nhưng không ngờ Cố Gia Huy lại lập tức đuổi theo, túm lấy cổ tay cô.
“Tô Thư Nghi, vì sao lại chẳng có gì đáng nói?” Cố Gia Huy nhìn chằm chằm Tô Thư Nghi, sự nóng bỏng trong mắt khiến Tô Thư Nghi bỗng thấy không dám đối diện: “Nếu như em đã chặn một nhát dao cho anh, vậy thì anh không tin trong lòng em thực sự đã quên anh!”
Cơ thể của Tô Thư Nghi run lên, khẽ đến mức không dễ phát hiện.
Nhưng cô đã nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn Cố Gia Huy ở bên cạnh.
Trong đôi mắt đẹp đẽ của Cố Gia Huy, tất cả đều là nhớ nhung và hối hận, không thể nào che giấu được, cơn lũ ập tới, khiến người ra không dám đối mặt.
“Cố Gia Huy, tôi nghĩ có phải anh nhầm rồi không.” Cô nói khẽ: “Tôi không chặn một nhát dao kia cho anh, tôi chỉ kéo người đàn ông kia ra thôi.”
“Đều như nhau cả! Rõ ràng là em quan tâm anh có đúng không?” Cố Gia Huy gầm khẽ.
“Quả thật là tôi muốn cứu anh.” Lông mi của Tô Thư Nghi hơi run rẩy, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng: “Đó là vì, tôi nợ anh.”.