Tô Thư Nghi tự biết lí do của mình tồi tệ đến thế nào.

Cô đã lén giở đồ của người khác.

Chính cô cũng không dám tin rằng mình sẽ làm ra hành vi rất tệ hại như thế.
Nhìn Tô Thư Nghi trước mặt tái mét mặt mày, Cố Mặc Ngôn chỉ cảm thấy trái tim đau âm ỉ.
Chết tiệt.
Có phải vì giọng điệu vừa rồi của anh quá nghiêm khắc nên đã khiến cô sợ hãi không?
Cố Mặc Ngôn thực sự không muốn nổi nóng với cô, nhưng cảnh tượng sợi dây chuyền suýt vỡ vụn vừa rồi dường như vẫn còn ngay trước mặt khiến anh không khỏi cảm thấy tức giận.
Sợi dây chuyền này tượng trưng cho quá nhiều điều với anh.

Nếu như vừa rồi rơi vỡ thật thì…
Anh còn không dám nghĩ.
Anh biết nếu lúc này mình còn ở cùng Tô Thư Nghi thì sợ rằng thái độ sẽ vẫn không được tốt đẹp, bèn quay người đi về phía tủ quần áo, lấy áo sơ mi ra mặc: “Công ty anh còn có vài việc.

Anh ra ngoài đã.

Em nghỉ ngơi sớm đi.”
Hàng mi của Tô Thư Nghi rưng rưng.
Cố Mặc Ngôn làm vậy là không muốn nhìn thấy mình nữa ư?

Nhưng cô cũng không thể nói được gì, chỉ cắn môi gật đầu.
Chẳng mấy chốc Cố Mặc Ngôn đã thay đồ xong, thậm chí tóc còn chưa sấy khô đã ngồi thẳng vào chiếc xe lăn, rời khỏi phòng.
Anh đi thẳng xuống dưới lầu.

Má Vương đang quét dọn nhà cửa, thấy Cố Mặc Ngôn thì không khỏi tần ngần.
“Cậu chủ, giờ này rồi mà cậu định đi đâu đây?” Bà ấy tức tốc đi tới: “Mà sao tóc cậu ướt thế này? Mau sấy cho khô đi chứ.”
Lúc này Cố Mặc Ngôn mới dừng xe lăn lại, vẻ mặt hơi lạnh lùng, nhưng vẫn bình tĩnh cất tiếng: “Má Vương, công ty tôi có việc.

Má nhớ nhắc Thư Nghi thay thuốc.”
“Tôi biết rồi, nhưng mà…”
Má Vương còn chưa nói dứt lời, xe lăn của Cố Mặc Ngôn đã dời đi, không buồn quay đầu lại.
Trong phòng.
Tô Thư Nghi như người mất hồn, ngồi thừ trên giường.
Cơn đau trên cánh tay lan đi, cô rón rén mở băng gạc ra kiểm tra thì thấy quả nhiên miệng vết thương đã rách ra.
Cô biết là vết thương này lại cần phải xử lí, bèn vội vàng cầm bông tăm lên định xử lí qua một chút, nhưng ngặt nỗi tay trái cô rất gượng gạo, đâm mấy lần mà chỉ có máu chảy ra nhiều hơn.
Nước mắt cô tuôn như mưa, chính bản thân cô cũng không biết là vì đau hay vì vừa rồi bị Cố Mặc Ngôn trách móc nữa.
Xem ra sợi dây chuyền đó thật sự có ý nghĩa đặc biệt với Cố Mặc Ngôn.
Mình mới động chạm một chút mà đã khiến Cố Mặc Ngôn nổi trận lôi đình rồi.
Nhưng…
Cũng tàn khốc thật! Người sống sờ sờ như cô mà lại không bằng được một sợi dây chuyền.

Xem ra ở trong lòng Cố Mặc Ngôn, cô cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Suy nghĩ chua xót ấy nảy ra trong đầu, Tô Thư Nghi không khỏi bần thần.
Nhưng ngay giây sau, cô đã chẳng nhịn được mà cười mếu.
Tô Thư Nghi ơi là Tô Thư Nghi, sao Cố Mặc Ngôn lại cảm thấy mày quan trọng hơn sợi dây chuyền kia được chứ?
Phải biết rằng có lẽ sợi dây chuyền đó là do người yêu cũ của anh ấy, là cô gái tên Thu Uyển ấy tặng cho anh.

Cô gái ấy xinh đẹp như thế, một sợi tóc cũng đẹp hơn mày thì đương nhiên một sợi dây chuyền cũng có thể bỏ xa mày mười vạn tám nghìn dặm.
Còn mày đấy, có phải đợt này đã hả hê đắc chí quá rồi không? Chỉ vì Cố Mặc Ngôn hơi dịu dàng với mày đôi chút là đã không biết mình mấy cân mấy lạng, dám lục đồ của anh ấy cơ đấy?
Đúng là đã đánh giá mình quá cao rồi.
Rõ ràng cô nên biết rằng, trên đời này, ngoài mẹ ra sẽ chẳng ai thật lòng quan tâm đến mình cả.
Ngay chính ba ruột mình là Lâm Kim Minh, hay Cố Gia Huy ngày xưa nói sẽ ở bên mình cả đời.

Với cô, tất cả mọi người chẳng qua chỉ là khách qua đường trong cuộc đời mà thôi.
Sao cô có thể trông chờ là Cố Mặc Ngôn sẽ nhìn mình bằng con mắt khác được chứ?
Tô Thư Nghi hiểu hết những lí lẽ này, hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Nhưng vì sao…

Vì sao… trong lồng ngực lại bức bối kinh khủng thế này?
Tô Thư Nghi hoang mang giơ tay ra đặt lên ngực mình, chỉ cảm thấy ở nơi đó như có một bàn tay vô hình túm chặt lấy.

Đau lắm! Khó chịu lắm!
Chẳng lẽ…
Ánh mắt cô lóe sáng, chợt cảm thấy dường như có thứ gì đó trong tim mà cô không thể tiếp tục làm ngơ nữa.
Chẳng lẽ…
Cô đã rung động trước Cố Mặc Ngôn rồi sao?
Suốt buổi tối hôm ấy, Cố Mặc Ngôn không quay trở lại.
Má Vương định tới bôi thuốc cho Tô Thư Nghi nhưng cô đã từ chối.

Vì sợ bà ấy nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của mình nên đành phải tự bôi thuốc loạn xạ.
Sớm ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng Tô Thư Nghi đã tỉnh giấc, nhìn nửa giường trống trơn bên cạnh, cô cảm thấy trái tim mình cũng trống trơn.
Chết tiệt.
Cô lập tức tát mấy cái vào mặt để cho mình tỉnh táo lại.
Trạng thái hiện giờ của cô thật sự quá kinh khủng.
Trải qua vụ thất tình hai năm trước với Cố Gia Huy, rõ ràng cô đã hạ quyết tâm, kiếp này sẽ kết hôn, sẽ sinh con, nhưng tuyệt nhiên sẽ không bao giờ để mình đem lòng yêu một người như thế nữa.
Nhưng nay, cô lại lạc lối rồi sao?
Không.
Dứt khoát không được.
Tô Thư Nghi thầm hạ quyết tâm nhanh chóng.
Cô vội vàng đứng dậy, dùng bên tay trái không mấy linh hoạt để thu dọn mấy món hành lí đơn giản, xách xuống lầu bằng một tay.
“Ui, mợ chủ, mợ đang…” Má Vương vừa trông thấy hành lí trong tay Tô Thư Nghi đã sợ mất mật.
“Đợt này đúng lúc mẹ tôi vừa xuất viện, tôi định về nhà trông nom chăm sóc mẹ.” Tô Thư Nghi nhoẻn miệng với má Vương: “Dù sao thì cũng đã lâu rồi tôi không ở với mẹ tôi.”
“Ôi trời, bản thân mợ còn đang bị thương thì nói gì đến chăm nom người khác nữa.” Má Vương sốt sắng: “Chẳng thà đón mẹ của mợ sang đây, tôi chăm sóc hai người thì hơn.”
“Thật sự không cần làm phiền đâu.

Mẹ tôi không quen chỗ lạ.” Tô Thư Nghi từ chối: “Cụ thể thì tôi sẽ nói với Cố Mặc Ngôn.

Má đừng lo.”
Vội vàng ăn xong bữa sáng là Tô Thư Nghi gọi xe rời đi luôn.
Trở lại ngôi nhà cũ đã lâu không về, Tô Thư Nghi dọn dẹp sơ qua, nhìn thời gian thấy vẫn còn sớm bèn quyết định đi làm.
Cô đã xin nghỉ phép tròn một tuần lễ rồi.

Đáng lý ra chỉ bị vết thương nhẹ thế này không nên nghỉ lâu như vậy, nhưng cũng chẳng ai ở tòa soạn nói gì cô.

Nếu cô đoán không nhầm, chắc trong chuyện này có nguyên do ở Cố Gia Huy.
Đến văn phòng làm việc xa vắng bấy lâu, Hiểu Khiết và chị Trịnh đều tới hỏi thăm cô một lúc lâu.

Tuy có cả mấy người Khưu Duyệt ở bên cạnh châm chọc, nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ.
Cô ngồi xuống, vừa chuẩn bị bắt đầu làm việc thì không ngờ lại đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Cô ngẩn người, ngoái đầu lại thì thấy gương mặt căng cứng của Cố Gia Huy.
“Tổng biên tập Cố?” Tô Thư Nghi đứng bật dậy khỏi ghế, nhìn vẻ mặt kí cục của Cố Gia Huy, không khỏi chau mày: “Xin hỏi anh có việc gì không?”
Không biết có phải cô gặp ảo giác hay không mà cứ cảm thấy Cố Gia Huy hôm nay cực kì bất thường.
Lúc này cả người Cố Gia Huy ngây ra như phỗng, gần như đã quên mất xung quanh còn có rất nhiều người, anh ta xông tới, túm lấy vai Tô Thư Nghi, khẽ gằn giọng: “Tô Thư Nghi, tại sao em không nói cho anh biết? Tại sao không nói cho anh biết hai năm trước em bị người ta hãm hại?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play