Chương 755
Trình Thu Uyển nói mà nước mắt ngắn dài, trông rất đáng thương, khiến nhân viên phục vụ đang đứng nhìn cũng sửng sốt, đây là người vừa quát tháo anh ta ư?
“Được rồi, chúng ta không nói những chuyện trước kia nữa.” Trình Thư Nghỉ thực sự không thể nhìn Trình Thu Uyển diễn tiếp nữa, cô không nhịn được mà rụt tay về, vội chuyển chủ đề: “Chẳng phải cô muốn xem opera à? Giờ đi luôn đi, đến muộn cũng không tốt.”
Thấy Trình Thư Nghỉ ngó lơ lời xin lỗi của mình, còn không nói một câu an ủi, Trình Thu Uyển chỉ muốn xông lên tát cô một phát.
Trình Thu Uyển nén giận, lau nước mắt rồi nhanh chóng mỉm cười. Trình Thư Nghi nhìn mà thầm cảm thán cô ta lật mặt nhanh thật đấy.
“Cô nói đúng.” Cuối cùng Trình Thu Uyển cũng lau khô nước mắt.
Hai người cùng đi xem opera, suốt buổi biểu diễn, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình.
Sau khi xem opera xong, Trình Thu Uyển chợt nói: “Đúng rồi, Thư Nghị, hôm nay một người bạn của tôi cũng đến đây, anh ấy muốn ăn cơm với tôi, cô không ngại đi cùng chúng tôi chứ?”
Cuối cùng cũng vào vấn đề chính rồi à? Trình Thư Nghỉ thầm cười khẩy nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Cũng được, tôi không ngại đâu.
Thấy Trình Thư Nghỉ đồng ý dễ dàng như thế, Trình Thu Uyển rất muốn mỉm cười đắc ý, nhưng rồi lại ép mình nhịn được, trong lòng thì thâm mắng Trình Thư Nghỉ ngu.
“Thế thì tốt quá.” Cô ta vẫn vui vẻ: “Bạn tôi giỏi lắm đấy, tôi rất muốn giới thiệu hai người với nhau.”
“Ừ, nghe cô cả.” Cô cũng muốn xem xem Trình Thu Uyển sẽ giới thiệu thần thánh phương nào cho cô biết.
Hai người mau chóng đến một nhà hàng kiểu Âu, vừa ngồi một lát, Trình Thu Uyển bỗng hào hứng gọi: “Hà Kim Minh!”
Trình Thư Nghỉ quay đầu lại, trông thấy một người đàn ông có vẻ ngoài bảnh bao đang bước tới.
Phải công nhận là người đàn ông này rất đẹp trai, anh ta có đôi mắt hoa đào, lúc cười hai mắt híp lại, nếu Trình Thư Nghi trẻ hơn mấy tuổi, có lẽ cô cũng bị nụ cười này thu hút rồi.
Người đàn ông kia ngồi xuống, động tác vô cùng tao nhã, xem ra anh ta là một cậu ấm có gia cảnh khá giả.
Sau khi ngồi xuống, anh ta nhìn thoáng qua Trình Thư Nghi đang ngồi đó, mỉm cười: “Thu Uyển, đây là “Thư Nghị, đây là Hà Kim Minh – người gốc Hoa quốc tịch M, sống ở nước M từ nhỏ nhưng cũng rất giỏi tiếng nước T. Anh ấy là bạn tốt mà tôi quen khi du học nước ngoài, tốt nghiệp Đại học Harvard, là sinh viên xuất sắc chính hiệu, cũng là quý ông hiếm có khó tìm đấy.”
“Cô quá khen rồi.” Hà Kim Minh cười khẽ, thần thái càng rạng rỡ hơn, thỉnh thoảng anh ta lại liếc Trình Thư Nghĩ.
“Hà Kim Minh, đây là Tô…” Trình Thu Uyển thoáng ngừng lại rồi sửa lời: “Đây là Trình Thư Nghi, bạn thân của tôi.”
Tuy Trình Thu Uyển đang mỉm cười nhưng trong mắt lại tràn ngập sự ghen ghét. Con ả đê tiện Tô Thư Nghỉ là cái thá gì chứ, cũng xứng với mang họ Trình à?
“Chào cô Trình, hân hạnh được gặp cô.” Hà Kim Minh mỉm cười, chìa tay ra.
Trình Thư Nghỉ không tiện từ chối nên vẫn ngập ngừng bắt tay anh ta: “Chào anh.”
Sau khi chạm khẽ, Trình Thư Nghỉ định rụt tay về ngay, nhưng cô cảm nhận được Hà Kim Minh khẽ bóp tay mình rồi mới buông ra.
Trình Thư Nghỉ cảm thấy ghê tởm, cơn giận thoáng hiện lên trên mặt.