Chương 754
Chỉ thấy cô gái trước mắt cô ta mặc một chiếc váy liền dài tới đầu gối màu xanh lục, tôn lên làn da trắng như tuyết mịn màng của cô, vóc dáng hình chữ S thon thả xinh đẹp. Đôi chân dài thon thả cân đối lộ ra bên dưới làn váy, không có chút sẹo gì.
Mà gương mặt của cô lại càng khiến người khác phải chú ý hơn cả vóc dáng kia, lối trang điểm đoan trang nhã nhặn cùng mái tóc dài xoăn nhẹ khiến người khác không thể rời mắt đi được.
Điều khiến người ta càng phải trầm trồ là khí chất lạnh nhạt cao quý toát ra từ người cô, làm người khác có cảm giác cô hệt như một đóa hoa sen “chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể chạm vào.
Nhìn tầm mắt của những người xung quanh đổ dồn vào mình và cái miệng há hốc kinh ngạc của Trình Thu Uyển, Trình Thư Nghỉ cảm thấy cảnh tượng năm năm trước lại tái hiện một lần nữa, nhưng lần này cô và Trình Thu Uyển đã đổi vị trí cho nhau.
Nhưng đây đúng là hiệu quả mà cô muốn, cô cố tình muốn Trình Thu Uyển ý thức rõ được cô đã không còn là Tô Thư Nghỉ của năm năm trước nữa rồi. Những gì Trình Thu Uyển làm với Tô Thư Nghỉ trước đây, sau này Trình Thư Nghi sẽ trả lại hết cho cô ta.
“Gô tới sớm thế này à.” Trình Thư Nghỉ đi thẳng tới chỗ đối diện Trình Thu Uyển rồi ngồi xuống, cất tiếng ôn hòa chào cô ta.
Trình Thu Uyển hoàn hồn lại, trong mắt cũng không còn vẻ choáng ngợp lúc nấy, thay vào đó là độc ác và tàn nhẫn. Cô ta siết chặt bàn tay mình, ép bản thân phải nở nụ cười với Trình Thư Nghĩ.
“Đúng thế, dù sao thì tôi cũng không có việc gì nên tới đây trước một lát. View trong quán cũng khá đẹp nên tôi chờ cũng không thấy chán” Trình Thu Uyển có ý ám chỉ sâu xa.
“À“” Trình Thư Nghỉ chỉ thốt ra một chữ đơn giản rồi chẳng nói gì thêm.
Thật ra Trình Thư Nghi đã hiểu ý Trình Thu Uyển rồi, chẳng phải cô ta đang nói cô tới muộn thôi đấy ư.
Nhưng thế thì sao chứ, cô cố tình bắt Trình Thu Uyển chờ cô ở đây đấy. Trước đó cô ta đã làm bao nhiêu chuyện táng tận lương tâm với cô, chẳng lẽ chờ thêm một lát là ấm ức cho cô ta lắm à?
Thấy Tô Thư Nghỉ không xin lỗi mình, Trình Thu Uyển càng bất mãn hơn.
Tô Thư Nghỉ giỏi lắm!
Mấy năm không gặp, cô ta ngày càng không coi ai ra gì nữa rồi!
Dám bắt mình phải chờ! Cô ta tưởng cô ta là cái thá gì chứ, đúng là không biết điều!
Tuy cô ta đang rất tức giận nhưng khi nghĩ tới kế hoạch của mình, Trình Thu Uyển đành phải kiêm chế.
“Thư Nghị, cô biết tại sao tôi lại hẹn gặp cô ở đây không?” Trình Thu Uyển giả vờ hỏi Trình Thư Nghỉ bằng giọng chân thành, trông cô ta vừa vô hại vừa xinh đẹp, nếu Trình Thư Nghi không từng chịu rất nhiều đau khổ vì cô ta, có lẽ cô cũng không tin nổi dưới vẻ ngoài xinh đẹp này lại là trái tim ác độc như thết Trình Thư Nghi không trả lời mà ngẩng đầu nhìn Trình Thu Uyển, bình tĩnh chờ cô ta nói tiếp.
Cô biết chắc chẩn Trình Thu Uyển đang định giở trò gì đó, nếu Trình Thu Uyển đã không sốt ruột, đương nhiên cô cũng vui lòng diễn với cô ta.
“Thật ra tôi muốn xin lỗi cô vì chuyện năm năm trước.” Khi nói đến đây, mắt Trình Thu Uyển đã bắt đầu rơm rớm nước mắt và hơi đỏ lên, khiến Trình Thư Nghỉ nhìn mà nổi cả da gà.
*Thư Nghỉ, năm năm trước tôi đúng là quá không hiểu chuyện, đã khiến cô phải chịu bao ấm ức, giờ tôi xin lỗi cô vì chuyện năm đó, cô tha thứ cho tôi được không?” Trình Thu Uyển nói xong còn nắm chặt lấy tay Trình Thư Nghỉ, đầu ngón tay cô ta khẽ run rẩy.
Trình Thư Nghi cố nén cảm giác ghê tởm, nói: “Chúng ta đã nói là sẽ không nhắc đến chuyện trước kia nữa rồi mà?”
“Đó là do cô rộng lượng thôi, nhưng tôi thì không thể xem như: không có gì xảy ra được. Thư Nghi, cô không biết đâu, từ sau khi chân tôi tàn tật, tôi đã hiểu ra rất nhiều điều, tính cách cũng thay đổi hẳn. Tôi cảm thấy những chuyện mà tôi đã làm với cô trước kia rất quá đáng, tôi cũng không hy vọng xa vời rằng cô sẽ tha thứ cho tôi.”