Chương 748
Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Manh Bảo, cậu bé chạy khắp nơi quan sát văn phòng của Cố Mặc Ngôn. Đây là nơi làm việc của ba ư? Đẹp và hoành tráng quá! Chắc chẳn ba của cậu rất lợi hại, nếu không tại sao lại có thể có văn phòng lớn như thế chứ.
Nghĩ vậy, Manh Bảo cảm thấy trong lòng đầy kiêu ngạo, người lợi hại như vậy là ba của cậu đấy! Nhưng mà… trên mặt cậu bé thoáng qua vẻ buồn bã.
Nhưng tại sao ba lại không cần cậu và mẹ? Hơn nữa tại sao mẹ lại nói là ba đã chết chứ? Chẳng lẽ hai người bọn họ cãi nhau sao?
Không sợi Manh Bảo nắm chặt quả đấm nhỏ tự động viên mình.
Cậu nhất định sẽ nghĩ cách để ba mẹ làm hòa, đến lúc đó, cậu sẽ có thể có cả mẹ và ba giống như những bạn nhỏ khác.
Lúc cậu nhóc đang rầu rĩ về việc làm thế nào để ba mẹ giảng hòa thì cậu nhìn thấy một ông cụ đi đến. Người này chính là ông cụ Cố.
Ông cụ Cố vốn đến tìm Cố Mặc Ngôn để thảo luận một số vấn đề, không ngờ không gặp được Cố Mặc Ngôn, nhưng lại gặp một cậu bé đáng yêu như vậy trong phòng làm việc của anh.
Ông cụ Cố hơi ngây người trong thoáng chốc, sau đó ông bắt đầu suy đoán quan hệ của Cố Mặc Ngôn và đứa bé trước mặt. Chẳng lẽ Cố Mặc Ngôn giấu mình sinh con ra? Nhưng không thể nào, nếu vậy thì không lý nào ông không biết được.
“Chào ông ạ.”
Giọng nói nững nịu cắt ngang dòng suy nghĩ của ông cụ Cố, ông cẩn thận quan sát cậu bé trước mặt: “Cậu bạn nhỏ, cháu là ai?
Tại sao lại ở đây?”
“Ông ơi, cháu tên là Manh Bảo, chú Cố đưa cháu đến đây ạ.”
Manh Bảo ngoan ngoãn trả lời, mẹ đã dạy cậu phải lễ phép với cụ ông.
“Cháu bị lạc không tìm được mẹ, chú Cố đồng ý giúp cháu đi tìm mẹ, sau đó đưa cháu đến đây.”
Hóa ra là vậy, ông cụ Cố gật đầu sáng tỏ, là ông nghĩ nhiều rồi.
Nhưng anh bạn nhỏ này khá đấy, ngoan ngoãn lễ phép, có thể thấy bình thường ba mẹ cậu đã dạy dỗ cẩn thận “Manh Bảo à, tên nghe rất hay, cháu mấy tt ¡?” Có lẽ đây là lần đầu tiên ông cụ Cố kiên nhắn với một đứa trẻ như vậy.
“Cháu năm tuổi rồi ông ạ.”
Manh Bảo vẫn đứng ngay ngắn đối mặt với ông cụ Gố, đôi mắt cũng nhìn thẳng vào ông cụ, mang theo vẻ ngây thơ của trẻ con, nhưng cũng có sự chững chạc đáng lẽ không nên có ở lứa tuổi này.
Ông cụ Cố lập tức có ấn tượng tốt hơn với đứa bé này. Hơn nữa ông nhìn cậu bé này cũng thấy rất quen mắt, dáng vẻ cũng có chút giống Cố Mặc Ngôn lúc nhỏ.
Xem ra giữa bọn họ cũng có duyên, nếu không thì nhiều người như vậy, tại sao Cố Mặc Ngôn lại gặp được đứa trẻ đi lạc này.
Ông cụ Cố mỉm cười, ngoắc tay với cậu bé: “Nào, Manh Bảo, lại đây chơi với ông.”
Nhìn thấy ông cụ này hẳn không phải là người xấu, hơn nữa ông còn biết ba, nói không chừng là người thân của ba nữa, như vậy thì cũng là người thân của mình. Nghĩ vậy, Manh Bảo đi về phía ông cụ Cố.
Nhìn Manh Bảo trước mặt ở khoảng cách gần, ông cụ Cố càng nhìn càng thích, thế là ông dứt khoát bế cậu ngồi lên đùi mình, một già một trẻ ngồi trên sofa nói chuyện phiếm.
Manh Bảo tinh quái thường xuyên chọc ông cụ Gố vui vẻ phải cười phá lên, trong lòng ông càng lúc càng không thể rời được cậu nhóc này.