Chương 747
“Thế sau này chú gọi cháu là Manh Bảo được không?”
“Được ạ, được ạ.” Manh Bảo phấn khích vỗ tay: “Cháu rất thích chú gọi cháu là Manh Bảo!”
Cố Mặc Ngôn quay đầu nhìn thấy nụ cười đáng yêu của Manh Bảo, lần đầu tiên biết được trái tim bị tan chảy là một cảm giác như thế nào.
Một lớn một nhỏ cứ nói nói cười cười như vậy, chẳng mấy chốc đã đến được tập đoàn Cố Thị.
Trải qua khoảng thời gian nói chuyện trên xe, Cố Mặc Ngôn càng thích Manh Bảo hơn. Còn không tự chủ được mà thầm cảm thán cha mẹ thẳng bé đặt cho thẳng bé một biệt danh rất chuẩn. Đứa bé này thực sự rất đáng yêu, hơn nữa còn thông minh lạnh lợi, rất được lòng người khác. Anh đã có hơi không muốn đưa thẳng bé về cho mẹ của nó rồi.
Giật mình vì suy nghĩ của mình, Cố Mặc Ngôn nhịn không được mà bật cười, chẳng lẽ anh còn định làm kẻ bắt cóc trẻ em hay sao?
“Được rồi Manh Bảo à, chúng ta tới rồi, xuống xe thôi.” Sau khi đỗ xe xong, Cố Mặc Ngôn giơ tay ôm Manh Bảo xuống. Manh Bảo cũng thuận thế ôm lấy cổ của anh.
‘Vốn dĩ Cố Mặc Ngôn định để Manh Bảo xuống rồi dắt thắng bé đi. Nhưng khi cảm thấy cái đầu mềm mại của thằng bé đặt trên vai mình, hai tay còn ôm chặt lấy cổ mình, anh liền không nỡ bỏ nó xuống, cứ thế ôm thẳng bé vào tập đoàn Gố Thị luôn Trong mắt của Manh Bảo đong đầy nước mắt, là ba đang bế bé.
chứ không phải cậu của bé, là ba đó.
Manh Bảo chớp chớp mắt thật mạnh, cố ép nước mắt quay trở lại. Cậu bé là một nam tử hán, sẽ không khóc trước mặt ba đâu Cố Mặc Ngôn ôm Manh Bảo đi tới phòng làm việc của mình, trong lúc đi còn không ngừng trêu chọc bé, khiến thằng bé cười ha ha không ngừng. Không biết trên đường đi họ đã khiến bao nhiêu người phải sốc rồi.
Tất cả nhân viên dưới tầng đều nhất thời bùng nổ khi nhìn thấy Cố Mặc Ngôn ôm một đứa bé đi vào thang máy.
“Tôi không nhìn lầm đấy chứ? Cái người đang ôm đứa bé kia là tổng giám đốc Cố à? Cái người mặt lạnh kia?”
“Đứa bé này là con ai thế? Không phải của tổng giám đốc Cố đấy chứ?”
“Nói linh tỉnh gì thế, nếu tổng giám đốc Cố chưa ly hôn thì còn có thể. Chứ bây giờ anh ấy đã ly hôn rồi, lấy đâu ra đứa bé lớn từng ấy? Trừ khi…”
“Ý của cô là đứa bé này là con riêng của tổng giám đốc Cố?”
“Tôi thấy có khi là thế đấy. Nếu không một người nổi tiếng lạnh lùng như tổng giám đốc Cố sao có thể đối xử tốt với một đứa bé xa lạ được? Vừa nấy là lần đầu tiên tôi thấy tổng giám đốc Cố cười luôn đấy.”
“Nói cũng có lý.”
Lúc này, Cố Mặc Ngôn đang ở phòng làm việc với Manh Bảo, tất nhiên không nghe thấy những lời bàn tán của nhân viên ở bên ngoài.
“Manh Bảo, cháu ngoan ngoãn chờ chú ở đây được không? Chú phải đi họp rồi. Có chuyện gì nhớ tìm chị thư ký vừa nấy chú đã chỉ cho cháu ấy.”
‘Vì không yên tâm để Manh Bảo một mình ở phòng làm việc, nên Cố Mặc Ngôn dặn đi dặn lại. Anh không ngờ mình lại lưu luyến với một đứa bé mới quen biết không lâu như vậy.
“Vâng ạ. Cháu biết rồi. Chú cứ yên tâm đi. Cháu sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà.” Manh Bảo ưỡn ngực đảm bảo với Cố Mặc Ngôn Thấy biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt đáng yêu của Manh Bảo, Cố Mặc Ngôn không nhịn được bật cười: “Được, vậy chú đi họp đây, cháu nhớ phải ngoan ngoãn đấy”
Nói xong, Cố Mặc Ngôn véo nhẹ mặt Manh Bảo một cái, sau đó lập tức đứng dậy rời khỏi văn phòng. Sau khi không yên tâm dặn dò thư ký ngoài cửa mấy câu, Cố Mặc Ngôn mới đi đến phòng họp.