Chương 678
Trình Nam Quyền mời Tô Thư Nghi ngồi xuống sô pha trong phòng khách, sau đó lệnh cho người hầu bên cạnh: “Gọi Thu Uyển xuống đây, nói có người tìm em ấy”
Người hầu lên tiếng đáp lại, sau đó lên lầu gọi Trình Thu Uyển.
Trình Nam Quyền ngồi xuống đối diện Tô Thư Nghi, ngượng ngùng hỏi: “Cơ thể cô thế nào rồi? Vết thương lúc trước khỏi cả rồi chứ?”
“Vâng” Tô Thư Nghỉ gật đầu, sự quan tâm của Trình Nam Quyền vẫn mang lại cảm giác ấm áp cho cô: ‘Đều sắp lành cả rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.’ Trình Nam Quyền thở phào như đã an tâm.
Trình Nam Quyền đang định hỏi Tô Thư Nghi chuyện Tô Ninh Kiều bị bệnh máu trắng, nhưng lại cảm thấy nếu cô không chủ động nói ra thì chắc chắn là có nguyên nhân không muốn mình biết chuyện.
Hơn nữa, nếu cô biết anh ta điều tra cô sau lưng, không chừng sẽ nổi giận.
Trình Nam Quyền tránh đi đề tài này, đang định nói chuyện gì đó khác với Tô Thư Nghỉ thì nghe được giọng của Trình Thu Uyển từ trên lầu truyền xuống: “Anh, ai tìm em thế?”
Khi Trình Thu Uyển thấy rõ người đang ngồi dưới lâu là Tô Thư Nghi, cô ta khựng bước, nụ cười vui vẻ trên mặt trở nên mỉa mai.
Hừ! Tô Thư Nghi! Cô lại còn dám chủ động đến nhà họ Trình tìm tôi nữa à, xem ra lần trước dạy dỗ cô chưa đủ.
“Anh. Không phải cô ta tìm em đấy chứ?”
Trình Thu Uyển ngó lơ Tô Thư Nghi, cứ thế đi xuống lầu rồi ngồi cạnh Trình Nam Quyền hỏi chuyện. Dù sao Trình Nam Quyền cũng biết cô ta và Tô Thư Nghi đối địch với nhau, cô ta không cần giả bộ trước mặt anh trai.
Trình Nam Quyền thấy Trình Thu Uyển còn chẳng buồn chào hỏi Tô Thư Nghỉ một tiếng thì hơi giận: “Thư Nghỉ nói có chuyện muốn thương lượng với em. Em có thái độ gì đấy hả!”
Trình Thu Uyển bĩu môi, không chút đếm xỉa, khinh bỉ nhìn Tô Thư Nghi ngồi đối diện: “Tìm tôi làm gì?”
“Thu Uyển!” Trình Nam Quyền nghe cách nói năng của Trình Thu Uyển, không nhịn được mà quát khế trách cứ, sau đó quay sang nói với Tô Thư Nghỉ: “Xin lỗi Thư Nghị, Thu Uyển…”
“Anh, anh xin lỗi cô ta cái gì? Có phải em làm sai gì đâu!” Trình Thu Uyển thấy Trình Nam Quyền giải thích với Tô Thư Nghỉ thì bất mãn ra mặt.
Tô Thư Nghỉ nhận thấy Trình Nam Quyền lại sắp sửa nổi giận thì vội vàng lên tiếng: “Không sao đâu Trình Nam Quyền. Tôi không để ý.”
Nghe Tô Thư Nghi nói vậy, Trình Thu Uyển ‘xì’ một tiếng, lén nguýt mắt một cái, nhỏ giọng lầu bầu: “Giả vờ hào phóng cái gì.”
“Trình Nam Quyền, tôi muốn nói chuyện riêng với em gái anh một lát, anh có thể tránh mặt được không?” Tô Thư Nghi không để ý tới thái độ của Trình Thu Uyển chỉ nói với Trình Nam Quyền như vậy.
Đối với cô, Trình Thu Uyển như này mới là bình thường. Nếu cô †a tự nhiên nhiệt tình với cô thì cô còn phải nghi ngờ cô ta lại có âm mưu gì.
Tuy vậy, ngoài mặt Tô Thư Nghi cũng hơi khó xử. Nơi này là nhà họ Trình, cô là khách mà lại đòi chủ nhà tránh mặt, nghe sao cũng thấy không thích hợp cho lắm.
May là Trình Nam Quyền cũng không để ý: “Được, vậy hai người nói đi, vừa lúc tôi có chuyện ra ngoài một lát.”
Tuy anh ta cũng hiếu kì Tô Thư Nghi muốn tìm Trình Thu Uyển nói cái gì, nhưng nếu Tô Thư Nghi đã đề nghị thì anh ta cũng không tiện ở lại thêm nữa.
Tô Thư Nghi nở nụ cười áy náy với Trình Nam Quyền, anh ta cũng cười đáp lại cô, ý bảo không sao.