Cố Gia Huy không ngờ Lâm Bảo Châu lại biết thân phận của Tô Thư Nghi.
Ban đầu anh ta hơi giật mình, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngang ngược phát điên của Lâm Bảo Châu, trong mắt anh ta thoáng qua vẻ mất kiên nhẫn: “Anh không cố ý không nói cho em biết, chỉ là không muốn nhắc tới thôi.
Hơn nữa, bữa tiệc cuối tuần bọn họ cũng sẽ đi, chẳng phải em sẽ biết sao?”
Không nhắc tới bữa tiệc này còn đỡ, vừa nhắc tới là Lâm Bảo Châu càng sụp đổ.
“Anh còn mặt mũi nói đến buổi tiệc cuối tuần với em à!” Giọng nói của Lâm Bảo Châu càng chói tai hơn: “Anh có từng nghĩ tới, cuối tuần em đột nhiên nhìn thấy Tô Thư Nghi, có thể em sẽ sụp đổ không! Em còn phải gọi cô ta là thím sao?”
Từ nhỏ Lâm Kim Minh và Khương Dĩ Mai đã coi cô ta như hòn ngọc quý trên tay để cưng chiều, bởi thế nên tính tình của cô ta lúc nào cũng cực kỳ tùy hứng.
Nhưng vì để có được khoảng thời gian vui vẻ với Cố Gia Huy, nửa năm qua cô ta vẫn luôn cố gắng tem tém lại tính tình của mình.
Nhưng lúc này, cô ta thật sự quá tức giận, hoàn toàn không thể nào kiềm chế được nữa.
Chủ yếu là khi cô ta nghĩ đến Tô Thư Nghi mà cô ta vẫn luôn xem thường nhất, cho rằng mình đã hủy hoại Tô Thư Nghi.
Vậy mà Tô Thư Nghi lại giẫm lên đầu cô ta, trở thành thím của cô ta.
Lâm Bảo Châu lập tức cáu đến mức chỉ muốn thét toáng lên!
“Cố Gia Huy!” Cô ta càng nghĩ càng tức: “Anh nói đi! Có phải anh cố ý không! Có phải vốn dĩ anh vẫn chưa quên con nhỏ Tô Thư Nghi này, cho nên mới cố tình muốn xem trò cười của em vào cuối tuần không!”
Vốn dĩ Cố Gia Huy đã phát phiền vì Lâm Bảo Châu rồi, nhưng nghe cô ta nói câu này, lửa giận của anh ta đột nhiên dịu xuống.
“Xem trò cười của em?” Anh ta đột nhiên cười mỉa, trong mắt thoáng qua sự tàn nhẫn: “Rốt cuộc cuối tuần sẽ xem trò cười của ai còn chưa chắc đâu.”
Lâm Bảo Châu sững sờ, lửa giận cuối cùng cũng hạ xuống.
Cô ta nhíu mày: “Gia Huy, anh có ý gì?”
“Chẳng lẽ em không thấy kỳ lạ sao?” Cố Gia Huy tiện tay châm một điếu thuốc cho mình, thong thả hút: “Người phụ nữ Tô Thư Nghi này, hai năm trước đã làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, nhà họ Cố bọn anh làm sao có thể chấp nhận cho cô ta gả vào nhà được?”
Lâm Bảo Châu ngẩn người.
Một giây sau, cô ta như thể đã hiểu ý Cố Gia Huy, lửa giận lập tức tiêu tan, trên mặt còn lộ ra vẻ phấn khích: “Gia Huy, ý của anh là, bên chú út của anh vẫn chưa biết chuyện hai năm trước của Tô Thư Nghi sao?”
“Chú út biết.” Chẳng biết sao sắc mặt của Cố Gia Huy lại trầm xuống.
Lâm Bảo Châu ngây ra: “Vậy tại sao chú ấy còn…”
“Quan trọng không phải là chú út của anh.” Cố Gia Huy càng thêm cáu kỉnh, mất kiên nhẫn ngắt lời Lâm Bảo Châu: “Quan trọng là ông nội của anh.
Ông ấy xuất thân là quân nhân, rất coi trọng phẩm giá của một người, tuyệt đối sẽ không chấp nhận một người con gái có vết nhơ như Tô Thư Nghi.”
Lâm Bảo Châu vui mừng nhướng mày: “Vậy anh định làm gì thế Gia Huy?”
“Anh định sẽ nói cho ông nội biết bộ mặt thật của người phụ nữ Tô Thư Nghi này vào bữa tiệc cuối tuần.”
“Cứ vậy thôi à?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lâm Bảo Châu không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.
Cố Gia Huy cau mày: “Nếu không thì em định làm gì?”
Dưới ánh mắt sắc bén của Cố Gia Huy, Lâm Bảo Châu cười gượng: “Em chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.”
Cho dù là như thế nào, nghe thấy Cố Gia Huy cũng muốn đối phó với Tô Thư Nghi, điều này khiến Lâm Bảo Châu nhẹ nhàng thở phào.
Điều này có nghĩa là Cố Gia Huy đã không còn tình cảm với Tô Thư Nghi nữa phải không?
Mặc dù rất khó chịu vì Tô Thư Nghi có thể quyến rũ được Cố Mặc Ngôn, nhưng cho dù thế nào thì Cố Mặc Ngôn cũng là một kẻ tàn phế.
Hơn nữa, sau khi sự việc hai năm trước bại lộ, nói không chừng Tô Thư Nghi sẽ bị nhà họ Cố đuổi ra khỏi cửa.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Bảo Châu dễ chịu hơn rất nhiều.
Ý thức được trước đó mình thật sự quá thất lễ, trong lòng Lâm Bảo Châu hơi hối hận.
Cô ta lập tức tiến tới gần Cố Gia Huy, nũng nịu ngồi lên đùi anh ta, ỏn ẻn nói: “Gia Huy, lúc nãy người ta mất bình tĩnh, xin lỗi anh nha.
Anh sẽ không giận em chứ?”
Mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, Cố Gia Huy không thể không nhíu mày.
Lâm Bảo Châu là kiểu mà đàn ông thích, điểm này không thể nghi ngờ được.
Cho nên anh ta mới có thể chọn cô ta trong số nhiều cô gái như vậy.
Nhưng không biết tại sao, từ sau khi trở về nước, anh ta càng ngày càng cảm thấy Lâm Bảo Châu vừa ngang ngược lại vừa đáng ghét.
Ngay cả mùi nước hoa này cũng cực kỳ gay mũi.
Không giống như Tô Thư Nghi, cho dù là lúc đi học hay là bây giờ, trên người cô luôn mang theo mùi sữa tắm nhàn nhạt.
Không phô trương, nhưng lại thoang thoảng động lòng người…
Chết tiệt.
Tại sao anh ta lại nghĩ đến người phụ nữ Tô Thư Nghi kia chứ.
Cố Gia Huy càng nhìn Lâm Bảo Châu trước mặt thì lại càng khó chịu, dứt khoát đẩy cô ta ra: “Anh còn một cuộc họp.
Nếu em mệt thì cứ nghỉ ở đây nghỉ một lát, khi nào đi nhớ đóng cửa lại.”
Nói rồi, anh ta lập tức đứng dậy rời khỏi văn phòng, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt bỗng trở nên tái nhợt của Lâm Bảo Châu.
Lâm Bảo Châu trơ mắt nhìn Cố Gia Huy rời khỏi phòng làm việc, tay siết chặt lại, móng tay sơn đỏ gần như đâm thủng lòng bàn tay!
Là ảo giác của cô ta ư? Cô ta luôn cảm thấy, kể từ sau khi gặp Tô Thư Nghi, Cố Gia Huy ngày càng lạnh nhạt với mình.
Chẳng lẽ Cố Gia Huy thật sự vẫn còn quan tâm đến Tô Thư Nghi?
Không!
Không thể nào!
Anh ta đã lên kế hoạch làm Tô Thư Nghi xấu mặt cơ mà, sao vẫn còn dư tình chưa dứt được!
Đợi đã.
Thế nhưng, có khi nào thật ra Cố Gia Huy làm vậy là để chia rẽ Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi không? Như vậy thì Tô Thư Nghi sẽ lại độc thân?
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Lâm Bảo Châu, sắc mặt cô ta càng thêm tái nhợt.
Chết tiệt!
Không được, cô ta quyết không để Tô Thư Nghi có bất kỳ cơ hội nào để trở mình!
Lâm Bảo Châu cắn chặt đôi môi đỏ, trong lòng từ từ nảy ra một kế hoạch.
…
Lúc Lâm Bảo Châu rời khỏi phòng làm việc của Cố Gia Huy, người của tòa soạn ở bên ngoài vừa nhìn thấy cô ta lại không nhịn được mà trở nên nhốn nháo.
“Trời ạ! Đây chính là vợ chưa cưới của tổng biên tập, xinh quá đi mất.
Mà ăn mặc cũng đẹp.” Hiểu Khiết nhìn trố cả mắt, không thể không tán thưởng một câu.
Tô Thư Nghi ngồi ở chỗ của mình, đảo mắt nhìn Lâm Bảo Châu, ánh mắt hơi tối sầm lại.
||||| Truyện đề cử: Cô Béo Yêu Đương Cùng Tổng Tài |||||
Đúng vậy, Lâm Bảo Châu vẫn luôn rất xinh đẹp, từ bé đã giống như một cô công chúa nhỏ, xinh đẹp động lòng người.
So ra thì mình chính là cây cỏ dại không đáng chú ý đến, vĩnh viễn bị chôn vùi dưới ánh hào quang của cô ta.
Khưu Duyệt ở bên cạnh nghe Hiểu Khiết nói vậy liền cười khẩy: “Đương nhiên rồi, đây chính là sự khác nhau giữa chính thất và con giáp thứ mười ba đó.
Tô Thư Nghi à, nếu tôi là cô, tôi sẽ biết khó mà lui.”
Tô Thư Nghi lạnh lùng liếc nhìn Khưu Duyệt, sau đó đột nhiên đứng thẳng lên.
Khưu Duyệt bị cô làm giật mình, cô ta lùi lại một bước: “Tô Thư Nghi, cô, cô muốn làm gì!”
“Không làm gì cả.” Tô Thư Nghi nhìn dáng vẻ như hổ giấy của cô ta, nụ cười khinh thường trên khóe miệng càng sâu hơn: “Tan tầm thì về nhà thôi.”
Nói rồi, cô cầm lấy túi xách trên bàn rồi rời khỏi phòng làm việc.
Cô vẫn khá may mắn.
Lúc đến thang máy, Lâm Bảo Châu đã vào một cái thang máy khác rời đi, hai người tránh được một lần gặp mặt.
Ngồi xe về đến nhà, vừa vào cửa, cô đã ngửi thấy mùi cơm chín bay ra từ phòng bếp, liền biết chú Trương và má Vương đã trở về.
Cô rửa tay, sau đó cùng ăn cơm với Cố Mặc Ngôn.
Trên bàn cơm, chẳng biết tại sao, Cố Mặc Ngôn đối diện với những món ăn tinh xảo của má Vương mà khẩu vị lại không bằng mấy ngày trước.
Anh hờ hững gắp thức ăn cho Tô Thư Nghi, lên tiếng: “Cuối tuần có thời gian rảnh, anh đưa em đến bệnh viện thăm mẹ em.”
Tô Thư Nghi hơi ngây ra, sau đó hốt hoảng buột miệng: “Không cần đâu.”.