Tô Thư Nghi hơi sửng sốt, cô bước tới mấy bước, phát hiện thứ Cố Mặc Ngôn cầm trong tay là một mặt dây chuyền.
Mặt dây chuyền kia là loại thạch anh rất tinh xảo, thoạt nhìn là kiểu dáng chỉ dành cho nữ, trông rất đẹp mắt.
Tô Thư Nghi không khỏi sững sờ.
Cố Mặc Ngôn… lại nhìn mặt dây chuyền của nữ đến ngẩn người?
Chủ nhân của mặt dây chuyền này là ai, là cô gái mà Cố Mặc Ngôn thích ư?
Chẳng biết tại sao, suy nghĩ này vừa hiện lên, trong lòng Tô Thư Nghi chợt ngổn ngang cảm xúc.
Cô vội lắc đầu, đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Tô Thư Nghi, mày phải nhớ kỹ thân phận của mình.
Nếu đã biết Cố Mặc Ngôn cưới mày chẳng qua là vì để có một người vợ trên danh nghĩa, mày còn hy vọng xa vời gì chứ?
Đừng bao giờ đòi hỏi những thứ không thuộc về mình.
Đạo lý này, chẳng phải từ khi còn rất nhỏ, một đứa con gái ngoài giá thú như mày đã hiểu rồi sao?
Lúc Tô Thư Nghi đang thất thần suy nghĩ thì Cố Mặc Ngôn đột nhiên quay đầu lại.
Nhìn thấy cô, anh không khỏi nhíu mày: “Sao lại để tóc ướt? Anh đã nói rồi, phải nhớ sấy tóc chứ?”
Lúc này Tô Thư Nghi mới bình tĩnh lại, cười gượng một tiếng, sau đó vội bắt đầu ngoan ngoãn sấy tóc.
Cố Mặc Ngôn đi đến bên cạnh cô, mặt dây chuyền trên tay lúc nãy đã được cất đi.
Anh bình tĩnh nói: “Cuối tuần Cố Gia Huy tổ chức tiệc giới thiệu cho vợ chưa cưới của nó.
Em chuẩn bị một chút rồi đến tham dự với anh.”
Cánh tay Tô Thư Nghi đột nhiên cứng đờ, nhìn Cố Mặc Ngôn đứng sau lưng mình ở trong gương, cô do dự nói: “Nhất định phải đi sao?”
Thấy sắc mặt Cố Mặc Ngôn trở nên lạnh lùng, Tô Thư Nghi vội nói: “Em biết rồi, em sẽ đi mà.”
Tránh được lần đầu nhưng không thể tránh được cả đời.
Cô không thể cả đời không gặp Cố Gia Huy và Lâm Bảo Châu được.
Lúc này, sắc mặt của Cố Mặc Ngôn mới dịu lại một chút, anh gật đầu: “Đừng căng thẳng, anh gọi người đặt may váy cho em.
Ngày mai nhớ đi đo kích cỡ.”
Tô Thư Nghi biết, nếu là tiệc rượu thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến.
Tuy nói là giới thiệu Lâm Bảo Châu, nhưng lần đầu tiên cô xuất hiện trước mặt mọi người với tư cách là vợ của Cố Mặc Ngôn, đương nhiên cũng phải cẩn trọng một chút.
Thế nên cô khẽ gật đầu đồng ý.
Hôm sau, Tô Thư Nghi hoàn thành buổi phỏng vấn sớm, sau đó liền đến cửa hàng đặt may mà Cố Mặc Ngôn đã nói cho cô biết để đo kích cỡ.
Tô Thư Nghi chưa từng tới nơi như thế này nên hơi dè dặt.
Nhưng may mà Cố Mặc Ngôn vẫn rất chu đáo, anh không rảnh nên sắp xếp Dương Tùng Đức đi cùng cô.
“Mợ chủ.” Dương Tùng Đức đã đợi ở cửa hàng từ sớm.
Nhìn thấy Tô Thư Nghi, anh ta chủ động mở cửa cho cô: “Đi bên này ạ.”
Tô Thư Nghi đi vào theo Dương Tùng Đức, nhìn thấy trang trí tinh xảo trong bên trong, toàn bộ cửa hàng không có mấy vị khách, chủ yếu là nhân viên bán hàng.
Tô Thư Nghi đi lên lầu hai, mấy cô gái xinh đẹp bước tới đo kích thước cho cô, cô mất tự nhiên giơ tay lên theo hướng dẫn của các cô ấy.
Lúc cô đang mong những việc này mau kết thúc thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên…
“Tô Thư Nghi?”
Cô hơi sửng sốt, quay đầu lại thì thấy Lâm Bảo Châu vừa mới lên lầu đang kinh ngạc nhìn mình.
Trong lòng Tô Thư Nghi hẫng một cái.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, sao cứ gặp mặt Lâm Bảo Châu hết lần này đến lần khác thế?
Cửa hàng này là cửa hàng đặt may tốt nhất thành phố, Lâm Bảo Châu cũng tới đây đặt may trang phục cho bữa tiệc vào cuối tuần.
Nhưng cô ta thật sự không thể nào ngờ mình lại gặp cái đồ keo kiệt Tô Thư Nghi kia!
“Tô Thư Nghi.” Cô ta giẫm lên đôi giày cao gót màu hồng cam, bước lộp cộp đến: “Tại sao cô lại ở đây? Nơi thế này mà hạng người nghèo kiết xác như cô cũng có thể tới à?”
Lúc này bên cạnh không có ai khác.
Lâm Bảo Châu không hề che giấu sự ngang ngược và phách lối của mình, trong lời cô ta nói với Tô Thư Nghi đều là gai nhọn.
Ánh mắt Tô Thư Nghi trở nên lạnh lùng, cô còn chưa trả lời lại thì Dương Tùng Đức ở bên cạnh đã đứng ra, mặt không cảm xúc nói: “Cô này, phiền cô chú ý giọng điệu nói chuyện của mình với mợ chủ của chúng tôi.”
“Mợ chủ?” Lúc này tròng mắt của Lâm Bảo Châu đã kinh ngạc đến nỗi sắp lòi ra ngoài.
Nhưng dù sao cô ta cũng có mắt quan sát, nhìn Dương Tùng Đức trước mặt, cô ta liền biết không phải là một nhân vật bình thường, vậy là cũng không tiếp tục lên cơn nữa.
Cùng lúc đó, mấy nhân viên bán hàng đã đo kích cỡ cho Tô Thư Nghi xong.
Tô Thư Nghi vốn không muốn dây dưa với Lâm Bảo Châu, cô nhanh chóng nói: “Dương Tùng Đức, chúng ta đi thôi.”
Dương Tùng Đức gật đầu, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Bảo Châu, sau đó hộ tống Tô Thư Nghi xuống lầu.
Lâm Bảo Châu trơ mắt nhìn Tô Thư Nghi rời đi mà không thèm đếm xỉa gì đến mình, cô ta tức giận giậm chân.
Cô nhân viên bán hàng bên cạnh cũng bị dọa, chỉ có thể nơm nớp lo sợ hỏi: “Cô Lâm, xin hỏi cô sẵn sàng để lấy số đo chưa ạ?”
Lúc này Lâm Bảo Châu mới bình tĩnh lại.
Cô ta lập tức nhìn về phía mấy nhân viên bán hàng, nói giọng the thé: “Các cô nói cho tôi biết, cô gái vừa rồi có thân phận gì?”
Lâm Bảo Châu là khách quen của cửa hàng này, mấy nhân viên bán hàng đã biết tính cách ngang ngược của cô ta từ lâu.
Lúc này bọn họ cũng không dám chần chừ, hơn nữa theo bọn nghĩ thì thân phận của Tô Thư Nghi cũng không cần phải che giấu, liền thành thật đáp: “Cô ấy là vợ của Cố tổng ạ.”
“Cố tổng?” Lâm Bảo Châu trợn tròn mắt: “Cố tổng nào?”
“Cố tổng của tập đoàn Ngôn Diệu, Cố Mặc Ngôn.”
Lâm Bảo Châu như bị sét đánh, mất thăng bằng, suýt chút nữa đã ngã xuống.
Người khác không biết thân phận của Cố Mặc Ngôn, nhưng cô ta là vợ chưa cưới của Cố Gia Huy nên cũng biết.
Cố Mặc Ngôn chính là chú út của Cố Gia Huy, cậu hai của nhà họ Cố.
Sắc mặt Lâm Bảo Châu trắng bệch, cô ta gần như không thể tin vào tai mình.
Người đàn ông mà Tô Thư Nghi gả, không phải là tên nghèo kiết xác ngay cả nhẫn kim cương cũng không mua nổi sao? Sao lại là Cố Mặc Ngôn được!
Bỗng chốc, cô ta cũng chẳng màng đến chuyện đo lễ phục nữa, cầm túi xách lao xuống lầu, ngồi lên xe rồi hét lớn: “Lập tức đến tạp chí Phong Thượng cho tôi!”
Sau khi đến tòa soạn, Lâm Bảo Châu xông thẳng lên lầu một tòa soạn.
Nhân viên lễ tân ở cửa hốt hoảng hỏi cô ta tìm ai, cô ta mất kiên nhẫn nói: “Tôi tìm tổng biên tập của các cô, tôi là vợ chưa cưới của anh ấy.”
Nhân viên lễ tân nghe xong, vội đích thân đưa Lâm Bảo Châu đi tìm Cố Gia Huy.
Lâm Bảo Châu vừa mới bước vào phòng làm việc của Cố Gia Huy, Tô Thư Nghi cũng được Dương Tùng Đức đưa đến dưới lầu tòa soạn ngay sau đó.
Tô Thư Nghi vừa về tới tòa soạn đã phát hiện bầu không khí rất kỳ lạ.
Tất cả mọi người đều đang thong thả làm việc, nhưng có mấy người đang ngồi tụm năm tụm ba, sốt sắng thảo luận gì đó.
Thấy Tô Thư Nghi bước vào, Khưu Duyệt là người đầu tiên ngồi thẳng dậy, trên mặt không che giấu được nụ cười đắc ý: “Ôi dồi, Tô Thư Nghi, cô còn dám trở về à, không sợ bị chính thất bắt sao?”
Tô Thư Nghi nhíu mày, còn chưa kịp nhận ra Khưu Duyệt đang nói gì thì Hiểu Khiết ở bên cạnh đã nhanh chóng kéo cô vào một góc hẻo lánh, nhỏ giọng nói: “Chị Thư Nghi, chị có biết vợ chưa cưới của tổng biên tập đã đến rồi không!”
Tô Thư Nghi sững người.
Lâm Bảo Châu đến đây rồi?
Cô ta tới làm gì?
Ở bên kia, bầu không khí trong phòng làm việc của tổng biên tập rất căng thẳng.
Lâm Bảo Châu đứng trước bàn làm việc của Cố Gia Huy, đôi mắt hạnh trợn tròn, hét lên: “Cố Gia Huy! Tại sao anh không nói cho em biết Tô Thư Nghi chính là người phụ nữ chú út anh mới cưới!”.