CHƯƠNG 632
Trong mặt hiện lên sự tự trách và chán nản, Cố Mặc Ngôn trở mình ôm Tô Thư Nghỉ vào lòng. Sau khi đắp kín chăn cho cả hai, anh võ nhẹ sau lưng cô: “Ngủ đi, hôm nay anh mệt rồi.”
Sao lại thế này? Rõ ràng ban nấy cô cảm nhận được Cố Mặc Ngôn cũng muốn mà.
Thấy Cố Mặc Ngôn đã nhắm mắt lại, Tô Thư Nghi muốn lên tiếng hỏi, nhưng sao thốt ra những lời như thế với anh được, làm vậy quá xấu hổ.
Tô Thư Nghi cúi đầu dựa vào lồng ngực Cố Mặc Ngôn, đôi mắt cô đã ướt nhẹp, mình đã chủ động vậy rồi mà anh vẫn không muốn đụng vào cô sao?
Một người đàn ông không muốn đụng vào người phụ nữ, có thể là vì thương tiếc, nhưng một người chồng không muốn đụng vào vợ của anh ta, điều đó có nghĩa là gì?
Có lẽ hai ngày nay Cố Mặc Ngôn thấy mệt thật, một lát sau, Tô Thư Nghi đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh ở trên đỉnh đầu.
Nhẹ nhàng thoát khỏi cái ôm của Cố Mặc Ngôn, cô quay người đưa lưng về phía anh, nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi.
Cô lại tự nhủ rằng Cố Mặc Ngôn sẽ không ghét mình đâu, anh không phải kiểu người đứng núi này trông núi nọ, có thể là anh mệt thật. Nhưng Tô Thư Nghi vẫn chẳng tài nào thuyết phục được chính mình, cô cắn chặt môi dưới, nước mắt nhanh chóng thấm ướt cả gối đầu.
Một đêm thức trắng, khi trời vừa tờ mờ sáng Tô Thư Nghi đã rời giường. Sau khi rửa mặt xong, cô vỗ vào mặt của mình, cố gắng khiến vẻ ngoài và tinh thần của mình trông phấn chấn.
Lúc quay trở lại phòng ngủ, Tô Thư Nghỉ nhận ra Cố Mặc Ngôn vẫn chưa dậy. Cố nén dòng nước mắt lại muốn tràn khỏi mi, Tô Thư Nghỉ quay người xuống lầu rồi đi vào phòng bếp.
Dù thế nào đi nữa thì hôm nay Cố Mặc Ngôn còn phải đi làm, cô vẫn sẽ chuẩn bị bữa sáng cho anh.
Khi Cố Mặc Ngôn thức dậy đã thấy vị trí bên cạnh trống không, nhớ lại chuyện tối hôm qua, trong lòng anh dâng lên một nỗi đau đớn.
Anh cũng biết cách mình làm có thể sẽ khiến Tô Thư Nghi bị tổn thương. Không phải anh không hiểu các ám hiệu rõ ràng của Tô Thư Nghỉ suốt mấy ngày nay, thậm chí hôm qua cô còn mặc bộ đồ ngủ mà cô chưa từng thử.
Nhưng vừa nghĩ tới video mà ngày đó Cố Thành Vũ cho mình xem, anh lại chẳng thể nào điều khiển bản thân tiếp tục được nữa.
Anh phải thừa nhận rằng, chuyện xảy ra hôm ấy đã ám ảnh anh. Cố Mặc Ngôn lắc đầu, cố găng vứt bỏ những hình ảnh đó ra khỏi đầu, sau đó rời giường và bước vào phòng tắm.
Đến lúc Cố Mặc Ngôn rửa mặt xong xuôi đi xuống lầu, Tô Thư Nghi đã bày sẵn bữa sáng mình làm ở trên bàn.
“Anh dậy rồi à.” Trông thấy Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi lạnh nhạt chào.
“Ừ”’ Thấy Tô Thư Nghỉ quay lưng về phía mình tiếp tục làm việc, Cố Mặc Ngôn không biết nên nói gì.
“Anh ăn đi.”
Sau khi lấy hai bộ bát đũa và dọn ra bàn, Tô Thư Nghi ngồi xuống bàn ăn và không mở lời nói chuyện nữa, anh thấy vậy cũng chỉ đành ngồi theo.
Trong lòng hai người đều canh cánh chuyện tối qua, mỗi người ăn phần cơm của mình và giữ im lặng. Thoáng chốc, bầu không khí gượng gạo bao trùm cả bàn ăn.
Reng reng.
Lúc này điện thoại của Cố Mặc Ngôn bỗng nhiên vang lên. Anh cầm điện thoại lên, thấy màn hình hiển thị ông cụ Cố đang gọi đến.
“Alo, ông à, có chuyện gì thế ạ?” Cố Mặc Ngôn vội vàng nghe máy, nếu không có việc thì mới sáng sớm ra ông sẽ không gọi cho mình như vậy.